Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 777: Sinh ý tới

Chương 777: Việc làm ăn đến rồi.
Trần Mặc và Hoàng Dục vừa rời đi, quả nhiên Kiếm Tam cùng các thành chủ của Chung Kiếm Các cùng nhau xuất hiện bên ngoài quán rượu vô danh kia. Sự xuất hiện của họ khiến đám người thích hóng chuyện được mở mang tầm mắt, sau này khi uống rượu cũng có thêm chuyện để tán gẫu. “Ta đã từng uống rượu cùng người này người kia, mà người kia ngay cả mặt mũi thành chủ cũng không nể!”
Đương nhiên, cả Hoàng Dục lẫn Trần Mặc đều không quan tâm đến những chuyện sau lưng đó. Giờ phút này, hai người đã đến một ngọn núi hoang bên ngoài thành. Với tư cách chủ nhà, Trần Mặc thân thiết dọn dẹp đỉnh núi, bày ra đình nghỉ mát, thậm chí cả bàn ghế cũng sắp xếp vô cùng chu đáo. Điều này khiến Hoàng Dục đến từ Trung Châu không khỏi lè lưỡi kinh ngạc.
“Ngươi ngược lại biết hưởng thụ đấy.”
“Mấy lời này, đợi uống rượu ta nấu rồi nói.”
Trần Mặc thong thả sắp xếp, mãi đến khi lấy ra Mặc Đài Sơn độc nhưỡng, lúc này mới ném qua rồi ngồi xuống.
“Ồ? Ta ngược lại muốn xem thử ngươi có rượu gì ngon.” Hoàng Dục hờ hững đáp.
Nhưng khi hắn vừa mở nút bình rượu, một mùi thơm rượu không giống với bất cứ loại nào hắn từng biết bỗng tỏa ra.
“Đây là?”
“Trong này ta có thêm cỏ tu trùng, lại thêm nấm Thất Thải Huyễn.”
Hoàng Dục thậm chí chưa kịp rót rượu ra, đã trực tiếp nâng bầu lên uống. Rượu Mặc Đài vừa vào miệng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi liên tục. Hắn chưa từng uống loại rượu nào ngon đến thế! Hoàng Dục ở Trung Châu nhiều năm như vậy, cũng đã nếm qua không ít loại rượu ngon, nhưng so với bầu rượu này thì quả thực khác nhau một trời một vực!
Đương nhiên, hắn không biết rằng kỹ thuật ủ rượu ở Trung Châu vốn không bằng Bắc Châu. Mà Trần Mặc lại dựa trên nền tảng Bắc Châu, dùng thêm đạo mễ Thiên Ngọc đã dị hóa. Phải biết rằng, đạo mễ Thiên Ngọc chính là linh thực bậc bốn. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong cũng không thể xem đạo mễ Thiên Ngọc như cơm ăn hàng ngày, bọn họ thà luyện nó thành Dưỡng Thần Đan, còn hơn là chỉ để thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình. Đạo mễ Thiên Ngọc vốn đã như thế, huống chi lại dùng nó để ủ rượu? Thường thường năm mươi cân linh mễ mới ra một cân rượu. Đạo mễ Thiên Ngọc lại phải dùng đến cả trăm cân. Đây cũng là nguyên nhân Trần Hổ uống rượu ở Trung Châu mà chút nữa đã phun ra.
“Ngươi mua ở đâu thế? Nói cho ta biết, ta đi mua nhiều chút!” Vô tình mà đã cạn một bầu Mặc Đài rượu, Hoàng Dục vẫn còn chưa hết hy vọng, ngửa mặt lắc lư bình, mong sao rót được thêm một giọt nữa.
“Mua à? Chỉ sợ hơi khó đấy.”
“Đắt lắm sao? Ngươi nghĩ ta thiếu linh tinh à?”
“Ngươi không thiếu linh tinh sao?” Trần Mặc cười hỏi ngược lại. Câu hỏi này khiến Hoàng Dục có chút không biết trả lời ra sao.
“Rượu này là do ta tự nấu bằng đạo mễ Thiên Ngọc. Ngươi vừa uống một bầu kia, cũng xấp xỉ giá trị một viên Dưỡng Thần Đan đấy.”
“Ngươi nói cái gì?!” Hoàng Dục trừng lớn mắt, sự hờ hững của đối phương khiến hắn có chút khó ở. Hắn càng nghĩ càng không hiểu: “Ngươi chỉ là một tướng quân phủ châu, sao lại phung phí thế?”
Trần Mặc nhún vai, nói “Không hào phóng một chút, sao kết giao được với huynh đệ Hoàng huynh như ngươi?”
Câu nói nịnh hót này khiến Hoàng Dục cảm thấy rất dễ chịu. Trong lòng hảo cảm đối với Trần Mặc lại tăng lên ba phần!
“Tốt! Nếu đã vậy, vậy huynh đệ ngươi, Hoàng mỗ ta nhận!”
“Nào! Uống thêm một chén.” Vừa nói, Trần Mặc lại lấy ra hai bầu rượu Mặc Đài. Vài ba câu nói đã có thêm hai viên “Dưỡng Thần Đan” xuống bụng. Uống liền hai bầu rượu ngon, Hoàng Dục cũng chẳng khách sáo nữa, mà trực tiếp ném bầu rượu xuống đất, hỏi: “Nói đi! Ngươi muốn ta giết ai?”
Trần Mặc nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng đã thỏa mãn, lại có chút vui sướng. Hắn đoán rằng, bây giờ mà bảo đối phương đi bắt đại tướng quân, chắc hắn cũng không chút do dự mà đồng ý.
“Giết ai bây giờ…...” Lời Trần Mặc vừa ra khỏi miệng, thì đột nhiên bị một trận sóng linh khí làm gián đoạn. Hắn cau mày, suy nghĩ một hồi rồi quyết định kết nối. Bởi vì người này không ai khác, chính là Đường Kỳ Thần của Cản Thi Đường! Ống truyền âm Âm Dương kia, Trần Mặc đưa cho hắn ít nhất mười năm rồi, mà đây là lần đầu tiên xuất hiện sóng linh khí.
“Tướng…Tướng quân… Chúng ta bị để mắt đến rồi.” Ở đầu dây bên kia, giọng Kỳ Thần có chút gấp gáp.
“Nói những điều quan trọng!”
“Đại…Đại tướng quân không…không biết bằng thủ…thủ đoạn gì, dường như…đã biết được…mỏ khoáng của hắn bị người theo… một bên khác… động… tay chân, hiện…hiện giờ… đang chặn ở … bên ngoài, chuẩn bị… đem chúng ta… một …một mẻ hốt gọn. Ta… phái hai… hai cái…lục… lông xanh thây khô đi… đều bị đối phương dễ dàng chụp… chụp chết rồi!”
“Bọn họ chặn các ngươi bao lâu rồi?”
“Khoảng hai canh giờ rồi.”
Trần Mặc cau mày: “Tại sao bây giờ mới nói?”
“Ta…Chúng ta nghĩ là có thể giải quyết……”
Nói ngắn gọn vài câu, Trần Mặc đã đoán được ý định của đại tướng quân. Rõ ràng là kế vây điểm đánh viện, muốn dẫn người đứng sau Kỳ Thần ra!
“Bọn chúng đã thấy các ngươi chưa?”
“Chưa thấy!” Điểm này Kỳ Thần vô cùng chắc chắn.
Trần Mặc suy tư một hồi, hỏi: “Nói xem các ngươi đang ở đâu?”
“Ở phía bắc Thái Hòa thành hơn hai ngàn dặm.” Kỳ Thần có chút lo lắng, sợ mình sơ sót không báo cho Tiên Môn, lại mang đến phiền phức cho tướng quân.
“Nếu bọn chúng chưa thấy các ngươi thì dễ rồi, chỉ cần hai người các ngươi không lộ thân phận, mấy tên thây khô lông xanh đó chết thế nào cũng được! Nhớ kỹ! Cứ ở yên trong hầm mỏ, chuyện bên ngoài cứ để ta xử lý.”
Vài câu nói đơn giản, nhưng Trần Mặc đã nghĩ đến rất nhiều khả năng. Đầu tiên, thân phận của Kỳ Thần và Chu Nghi Sinh hẳn là chưa bị lộ, nếu không đại tướng quân đã không dùng kế vây điểm đánh viện binh mà trực tiếp đến tận cửa hỏi tội. Rõ ràng, đối phương không biết giới hạn cuối cùng của những thây khô lông xanh này. Đồng dạng, có chút sợ ném chuột vỡ bình. Như vậy, chỉ cần giải quyết những kẻ chắn đường, đợi Kỳ Thần hai người bình yên vô sự rời đi, đại tướng quân cũng sẽ mất manh mối, không biết đám người này rốt cuộc từ đâu mà đến!
Nghĩ thông suốt những điều này, hắn quay sang nhìn Hoàng Dục. Ngay cả Trần Mặc cũng không ngờ, thương vụ đầu tiên lại đến nhanh như vậy!
“Thái Hòa thành ở đâu?” Hoàng Dục không hề do dự, mở miệng hỏi: “Lần đầu coi như tặng kèm!”
“Đa tạ Hoàng huynh!”
Trần Mặc nói, rồi huýt sáo một tiếng. Gần như trong nháy mắt, một tia chớp đỏ phóng vụt đến, khiến Hoàng Dục suýt chút nữa ra tay, may nhờ Trần Mặc kịp thời ngăn cản.
“Ngươi là ngự thú?” Trần Mặc gật đầu.
Trong chớp mắt, bọn họ đã như sấm sét rền vang, thẳng hướng Thái Hòa thành mà đi. Trên lưng chim, Hoàng Dục nheo mắt. Trong ánh mắt hắn nhìn Trần Mặc, lại thêm mấy phần ngạc nhiên. Yêu thú có tốc độ nhanh như vậy, ngay cả ở Trung Châu hắn cũng chưa từng gặp mấy! Cũng khó trách, Trần tướng quân lại có lực lượng đến vậy!
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Dục có chút không đoán được khả năng của Trần Mặc, nhưng hắn vui mừng thầm trong bụng rằng, hợp tác với người như vậy, hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tiểu Kháng tốc độ cực nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn nửa canh giờ, hai người đã lướt qua trên không Thái Hòa thành. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận