Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 44: Chân chính trùng tai, giáng lâm!

Chương 44: Trùng tai thật sự, giáng lâm!
Chưởng này uy lực rất lớn, tốc độ nhanh chóng, thậm chí khiến Hà Chí Bình không kịp phản ứng! Hắn vội vàng muốn trốn tránh, nhưng thực lực chỉ cho phép hắn dịch nửa bước! Trong nháy mắt, ngọn lửa mang theo sóng nhiệt mạnh mẽ đánh trúng cánh tay trái Hà Chí Bình. Ngay sau đó, hắn chưa kịp làm bất kỳ động tác phản kích nào đã bị hất văng ra ngoài. Lửa bùng cháy thiêu đốt quần áo hắn, làm phỏng cánh tay hắn, mãi đến khi Hà Chí Bình cố nén đau đớn dập tắt được ngọn lửa, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trong suốt quá trình đó, Trần Mặc không tiếp tục thừa thắng xông lên, mà lạnh lùng quan sát đối phương. Ngược lại, kẻ gây sự, lúc này đã tái mét mặt mày. Làm tu sĩ lâu như vậy, nàng đây là lần đầu tiên thực sự chứng kiến người ta đấu pháp, mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của nàng. Lan Linh khẽ nhếch miệng, kinh ngạc chậm rãi quay đầu nhìn Trần Mặc vẻ mặt lạnh tanh, trong đầu hàng ngàn suy nghĩ thoáng qua.
Hắn... sao lại mạnh đến vậy? Ta... ta có phải đã nhắm sai mục tiêu rồi không?
Đau đớn không làm Hà Chí Bình mất lý trí, hắn hiểu rõ chưởng vừa rồi đối phương cố ý đánh sượt qua, nếu nhắm vào mặt hoặc tim thì chắc chắn hắn đã chết không nghi ngờ.
“Hắn chẳng phải mới đột phá Luyện Khí tầng hai sao?!” Hà Chí Bình trăm mối vẫn không tìm ra lời giải.
“Còn không mau cút đi?” Trần Mặc mặt lạnh tanh, “Các ngươi mấy trò mèo con đó, tưởng ta không biết sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Hà Chí Bình và Lan Linh đột ngột thay đổi. Người sau vội vàng đỡ Hà Chí Bình đang nhăn nhó, rồi cả hai không dám nói thêm lời nào liền bỏ chạy. Bọn họ không thể ngờ rằng việc phóng sinh Túy Nha Trùng vào Linh Điền đối phương lại bại lộ! Nói cách khác, đối phương đã biết từ lâu, nên mới xảy ra chuyện này! Hà Chí Bình cũng không dám nhắc lại chuyện thi thể côn trùng nữa. Đánh không lại, lý cũng không có.
Trần Mặc từ đầu đến cuối vẫn chắp tay sau lưng, mãi đến khi hai người khuất dạng mới tán đi ánh kim trên đầu ngón tay. Với thực lực hiện tại của hắn, dù cùng là Luyện Khí tầng hai như Hà Chí Bình, chỉ cần hắn muốn giết thì đối phương không có cơ hội trốn thoát. Nhưng, Linh Thực Phu vốn nghiêm cấm giết chóc. Trần Mặc cũng không muốn gây thêm phiền phức. Không được giết người không có nghĩa là không thể đấu pháp. Việc hắn cố tình bộc lộ thực lực và tấn công Hà Chí Bình cũng là để tránh phiền phức sau này! Hắn chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, không có thời gian phí hoài với lũ a miêu a cẩu này!
...
Đuổi hai người đi, Trần Mặc gom đống Túy Nha Trùng ngoài cửa vào nhà gỗ nhỏ, dùng phương pháp hôm qua sấy khô thành trùng khô. Sau khi mất nước, thời gian bảo quản của đám côn trùng này sẽ kéo dài hơn rất nhiều. Chỉ cần không bị ướt thì ba, năm năm cũng không vấn đề gì. Hai lượng linh sa đổi được năm mươi cân thức ăn, Trần Mặc không biết mình lời hay lỗ. Mãi đến hôm sau, Linh Dưỡng Quan sát vách tới cửa, chuẩn bị năm lượng linh sa để thu mua, hắn mới biết mình lời! Lại còn lời không ít!
Linh Dưỡng Quan đã tới, Trần Mặc đương nhiên không để đối phương dễ dàng rời đi. Đổi bằng một bát cháo linh mễ, hắn đã hiểu được chút ít về chuyện nuôi linh cầm. Đầu tiên, linh kê hay linh vịt đều ăn vỏ trấu của linh hoàng đạo mễ, thường gọi là cám. Còn côn trùng? Chúng là thức ăn thúc đẩy linh cầm phát triển nhanh chóng, thường cách mấy ngày mới cho ăn chút ít. Dù là xác Túy Nha Trùng, giá vẫn đắt hơn linh đạo, nếu để linh cầm ăn thỏa thích thì căn bản ăn không nổi! Ngoài ra, việc nuôi linh cầm không có lời như người ngoài tưởng tượng. Khi chúng trưởng thành, Tử Vân Phong sẽ phái người chuyên thu mua, giá cả bị ép xuống rất thấp, trừ tiền mua ấu trùng, cũng chỉ đủ tiền thức ăn.
Một bát cháo linh mễ giá trị có hạn. Những người tới thu mua trùng Linh Dưỡng Quan kia không nói với Trần Mặc, linh cầm một khi sinh sản, coi như là món hời không lỗ! Bọn họ cũng không muốn thêm một nhóm Linh Thực Phu cùng cạnh tranh!
...
Sau khi tiễn hai ba lượt người Linh Dưỡng Quan tới thu trùng, những ngày sau đó Trần Mặc vẫn như thường lệ, ngày đêm khổ tu. Loại sinh hoạt không biết ngày đêm, hết ngồi xuống lại bố vũ, hết bố vũ lại luyện pháp này, người bình thường chắc khó mà kiên trì nổi. Bằng không, Hà Chí Bình cũng đã không tính đến chuyện với Lan Linh. Dù sao cô độc một mình, mỗi ngày làm đi làm lại những việc giống nhau, thật sự là quá dày vò. Có được một vị đạo lữ, thì khác, có thể sớm tối vui vẻ, hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.
Những ngày này, Hà Chí Bình vẫn đang dưỡng thương, Lan Linh thỉnh thoảng lén tới ruộng của Trần Mặc, tìm cách thả dáng, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của hắn. Nhưng dù nàng làm gì, dù dốc hết vốn liếng thì đối phương vẫn không hề liếc nhìn một cái!
Cứ như vậy, lại trôi qua gần nửa tháng. Tưởng rằng mọi thứ đã yên ổn trở lại, chờ đợi họ là một năm mưa thuận gió hòa thì một sự việc bất ngờ nữa lại ập đến!
...
Ngày hôm đó, Trần Mặc như thường lệ ngồi xếp bằng, hô hấp thổ nạp. Đột nhiên, một tiếng kêu kinh khủng từ xa vọng tới, rồi hàng loạt những cái bóng đen bao trùm, che kín cả tầm mắt! Trong linh điền, linh đạo vừa mới trổ bông. Dù trải qua một đợt trùng tai, nhưng các nhà đều phát triển khá tốt. Nhưng lúc này, kể cả Tiêu Trường Hoa gần như tất cả Linh Thực Phu đều tái mét mặt mày, thậm chí cảm thấy tuyệt vọng! Không sai, cái đám mây đen phô thiên cái địa, chính là Túy Nha Trùng đang dày đặc chen chúc. Chúng từ xa xa bay tới, đổ bộ xuống các mảnh linh điền. Chỉ trong chưa đầy một canh giờ, những ruộng linh đạo vốn xanh tốt, chỉ còn lại nắm đất vàng và chút lá nát rơi rớt.
Tiêu Trường Hoa hay Hà Chí Bình, lúc này đều ngồi bệt xuống đất. Lan Linh nhìn đám “mây đen” từ từ tiến đến tim lại thắt lại! Trùng tai! Đây mới là trùng tai thực sự! Ba năm một tai nhỏ, mười năm một tai lớn! Mới mấy hôm trước, các Linh Thực Phu còn cho rằng cái gọi là trùng tai chỉ đến thế mà thôi. Thật không ngờ, đợt trước chỉ là khúc nhạc dạo! Túy Nha Trùng chưa đến kỳ sinh trưởng nên không có nhiều sức phá hoại. Bây giờ đã bước vào giai đoạn trưởng thành, chúng sẽ không bỏ chạy khi bị Linh Thực Phu đuổi nữa. Chúng chỉ ẩn mình trên mầm linh đạo, cho đến khi gặm sạch hết những gì có thể ăn rồi mới bay sang nơi khác. Với quy mô trùng tai khổng lồ thế này, làm sao Linh Thực Phu có thể cứu được những cây lương thực đáng thương? Có lẽ… ngay cả việc tự vệ họ cũng khó khăn.
Đám trùng tai đã tiến vào khu đất của Linh Thực Phu gần đó. Kéo theo đó là tiếng lòng rỉ máu của họ, một năm tâm huyết tan thành mây khói. Lan Linh hoảng loạn chạy tới bên Hà Chí Bình. Nhưng lúc này, trùng tai thật sự đã ập đến, ai có thể tự bảo vệ được mình?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận