Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 143: Sinh sôi, bắt đầu!

Chương 143: Sinh sôi, bắt đầu!
Trong đêm tối, Trần Mặc cũng không hề tỏ ra phẫn nộ, thất vọng, thậm chí là quan tâm. Hắn đạp trên phi kiếm, hỏi Tống Vân Hi một câu: “Tống đại ca, ta muốn một vị thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Xà tín lan!”
“Xà tín lan?” Tống Vân Hi cũng chưa từng nghe nói qua, bất quá hắn âm thầm ghi lại, “ta giúp ngươi để ý tìm.”
“Làm phiền mau một chút.”
“Tốt!”
Hai người tiếp tục đi, phía sau Hồng Diễm, ước chừng qua nửa chén trà nhỏ thời gian, Quan Dĩnh mang y phục màu hồng phấn từ chân trời bay đến. Nhưng mà, nàng vừa mới lộ diện, bóng người lóe lên, một thanh chủy thủ sáng loáng đã kề vào cổ họng của nàng.
“Ngươi muốn làm gì!”
Không đợi đối phương phản kháng, Yến Vinh Lâm linh khí nhập vào, tạm thời phong bế hành động của đối phương. Sau đó cực kỳ bạo lực xé rách quần áo đối phương, ôm ngang ném lên giường!
Trong mắt Quan Dĩnh lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng tất cả đã muộn. Khi nàng biết được Yến Vinh Lâm trói Hồng Diễm, muốn uy hiếp đối phương hạ dược, một khắc này nàng biết sự tình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Thế nên lúc này mới lẩn trốn đi, phòng ngừa mình bị phát hiện! Quan Dĩnh làm sao cũng không ngờ, Yến Vinh Lâm lại là một kẻ không tuân theo quy củ như thế, hai lần không thành trực tiếp bắt cóc một người khác Tống Vân Hi theo Cổ Trần phường thị mang đến!
Nàng thậm chí không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, hai người bọn họ khẳng định sẽ giết đến tận cửa. Nhưng mà, điều nàng không ngờ là, Tống Vân Hi thế mà bỏ qua cho hắn! Bây giờ lại càng......
“Người cho ngươi đưa đến! Sao không động thủ?” Yến Vinh Lâm thân thể khô cằn công kích, Quan Dĩnh căn bản không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại, “ngươi xem ta là đối thủ của Tống Vân Hi sao?”
“Linh thạch! Ta muốn linh thạch! Người ta đã giúp ngươi đưa đến, có động thủ hay không đó là chuyện của ngươi!”
“Linh... thạch?”
Quan Dĩnh cắn răng, chịu đựng va chạm. Giờ khắc này, nàng dường như ý thức được, vị lão già trước mắt nhìn như lỗ mãng, không có đầu óc này, thực chất không hề đơn giản như vẻ bề ngoài! Mục đích của hắn rất rõ ràng, xưa nay không phải là muốn đối phó Trần Mặc. Mà là vì năm khối linh thạch hạ phẩm kia! Bởi vậy, mới có thể sau hai lần thất bại, trực tiếp dùng đến loại thủ đoạn không theo quy củ này.
Yến Vinh Lâm rất rõ ràng, một lần không đến, hai lần không đến, vậy thì lần thứ ba, thứ tư, dù hắn có mời như thế nào, Trần Mặc cũng sẽ không tới! Hắn lại nghĩ Tống Vân Hi sẽ không giết hắn, nên mới dùng tới loại biện pháp vô cùng nguy hiểm này. Điều duy nhất hắn không ngờ tới là, đối phương lại coi trọng kỹ nữ kia như vậy, đến mức không nói một lời chặt đứt tay trái của hắn!
“Ngươi thả... thả ta ra, linh... linh thạch cho ngươi.”
Quan Dĩnh biết, với sự tàn nhẫn của đối phương, nếu lần này không đưa, nàng đừng hòng nguyên vẹn trở về Kim Lĩnh phường thị. Không ngờ, một tên Linh Ngư Phu lại khiến nàng thất bại!
Yến Vinh Lâm dừng lại...... Tựa hồ, thứ hắn để ý không phải là khoái cảm nhất thời, lúc này lại có thể dừng lại!......
Hồng Diễm cảm giác trong miệng một luồng ấm áp, sau đó thuận cổ họng trượt vào bụng. Thời gian dần trôi, nàng chậm rãi mở hai mắt, một cái đầu gà to lớn đập vào mắt, dọa nàng suýt ngất đi.
“A!”
“Lạc! Khanh khách!”
Trần Mặc đá bay tiểu cang, ngồi xuống bên giường. Hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cái... cái tên họ Yến kia... muốn hạ độc... hại ngươi.” Hồng Diễm khó nhọc nói.
“Không sao, ngươi không cần để ý, nghỉ ngơi thật tốt dưỡng thương.”
Nói rồi, Trần Mặc lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm đặt lên tim nàng. Đối với tu sĩ, chỉ cần không bị gãy chi hay trúng độc, da thịt hoặc nội thương thông thường đều có thể dần hồi phục nhờ linh khí bồi bổ. Hồng Diễm không gặp trở ngại gì. Bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng, từ từ hồi phục.
“Dạ.”
Hồng Diễm trong lòng ấm áp, tay nắm viên linh thạch hạ phẩm ấm áp, nhắm hai mắt lại. Lúc này, nội tâm nàng vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác này có lẽ gần hai mươi năm chưa từng có. Chưa từng có ai thật lòng quan tâm tới nàng. Những năm qua, những kẻ kia chỉ cắn tai nàng, hỏi nàng một câu “có sướng không”. Hồng Diễm cũng biết, người như nàng, căn bản không xứng với Trần Mặc, nàng chỉ muốn tìm đường lui cho mình, dù có một chủ nhân cũng tốt......
Thời gian nằm trên giường dưỡng thương trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày có cháo linh mễ, các loại linh thực cung ứng nên Hồng Diễm rất nhanh đã hồi phục. Đến ngày thứ ba, nàng đã có thể xuống giường. Thay y phục mới, tìm quanh phòng, không thấy bóng dáng Trần Mặc, nên giống như thường ngày bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong nhà.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Trần Mặc mới trở về. Hắn thấy Hồng Diễm đã hồi phục gần như hoàn toàn, hỏi: “Còn về Văn Hương các sao?”
Nàng gật đầu, nói “về.”
“Tốt.” Trần Mặc không giữ nàng, “vậy mỗi ngày vẫn như giờ cũ.”
Hồng Diễm cười khom người, thu dọn xong gian phòng cuối cùng, rồi đi.
Sau khi nàng đi, tiểu cang không biết từ đâu xông ra, trước mặt hắn “lạc lạc lạc, lạc lạc lạc” kêu lên.
“Ngươi biết cái gì!” Trần Mặc trừng mắt.
“Khanh khách! Lạc!”
“Ngươi tưởng là gà mái nhỏ của ngươi à!” Trần Mặc tức giận mắng.
Với thiên phú của hắn, bên cạnh tuyệt đối không thể có người. Trước khi có năng lực tự bảo vệ mình, mà vì cảm tính tùy tiện để lộ bí mật của mình, chẳng khác nào muốn chết. Chuyện Cự Cốt Linh Mễ còn có thể giải thích được. Cùng lắm đẩy vấn đề lên linh điền. Nhưng những loại có thể một năm hai vụ, ba vụ, loại không thể nào giải thích được thì quyết không thể tiết lộ dù một phần!
Mấy ngày qua, hạt giống trong đất vẫn chưa nảy mầm. Khác với quả hồng thần bí, tốc độ sinh trưởng của hạt giống này có vẻ không nhanh. Trần Mặc mỗi ngày vẫn chải lông, nhổ cỏ, luyện đàn như thường lệ. Yến Vinh Lâm sau sự việc lần trước, dường như đã yên tĩnh hơn, không còn làm ra chuyện gì nữa.
Thời gian trôi qua từng ngày, cầm nghệ của Trần Mặc càng thêm tinh tiến. Thậm chí có thể đàn được ba bốn ca khúc hoàn chỉnh. Thế nên hắn giảm thời gian học đàn, mỗi đêm trước khi ngủ, sẽ dành thêm một nén nhang, gảy khúc « Tĩnh Tâm Cầm Quyết » cho các linh thú hắn nuôi. Thời gian trôi, môn âm luật này cũng đã thành công đột phá đến cảnh giới thuần thục!
Ba bốn tháng trôi qua. Đợt đầu thanh diệp lan đã chín. Hạt giống thần bí vẫn chưa nảy mầm. Nửa tháng sau, Trần Mặc bắt đầu nghi ngờ hạt giống này có thực sự có thể trồng trên linh điền bình thường không!
Tuy nhiên, nửa tháng này không phải là không có thu hoạch. Gà mái vốn phải một hai tháng mới đẻ trứng thì trong nửa tháng đã đẻ tổng cộng mười lăm quả! Thêm cả lứa trước đã ấp, bây giờ Trần Mặc có khoảng hai mươi con linh cầm. Với tốc độ này, nhiều nhất một năm nữa, chuồng gà của hắn sẽ có quy mô! Ngày càng có nhiều gà con gia nhập vào đội ấp......
Mặt khác, ba con lợn đực và ba con lợn cái dường như cũng bắt đầu rục rịch.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận