Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 936: Thế lực thay đổi

Chương 936: Thế lực thay đổi Trung Châu, Kinh Đô. Tu La bộ phủ đệ. Một bóng đen lừa gạt được tất cả hộ vệ xuất hiện ở hậu viện. Vốn đang ngồi thẳng tu luyện, Thủy Vân Khải chậm rãi mở mắt, trong mắt có chút trêu tức hỏi: “Ngươi còn dám đến chỗ của ta?”
“Ngươi hẳn phải biết ta muốn đến làm gì.”
Bóng đen từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, người này không ai khác, chính là Ngô Mông! Sau trận chiến bên ngoài Thiên Long Bộ, hắn trực tiếp cho nổ xác mấy trăm long thủ vệ, xử lý không ít cường giả đang ẩn náu trong các thế lực lớn. Sau trận chiến này, có thể nói hắn đã hoàn toàn đứng ở phía đối lập với Ngô Trì Quốc, bây giờ cả Trung Châu ai ai cũng muốn băm hắn thành trăm mảnh. Thế nhưng, Luyện Hư vẫn là Luyện Hư. Sau khi Phạm Thiên Mệnh ôm hận ra tay, hắn vẫn liều mạng mang thân đầy thương tích trốn thoát khỏi Thiên Long Bộ. Không ai biết hắn đi đâu. Đến cả Thủy Vân Khải cũng không ngờ, người này lại to gan đến mức tìm đến hắn!
“Ồ? Ta thật sự không biết đấy.”
Ngô Mông đột nhiên quỳ một gối xuống đất, trong mắt tràn đầy oán hận, nói: “Ta giúp ngươi leo lên vị trí quốc quân, ngươi hẳn phải cho ta trở về Kinh Đô!”
Thủy Vân Khải lộ vẻ mặt phức tạp, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ngươi giúp ta như thế nào?”
“Ta chẳng phải đã giúp ngươi rồi sao?”
“Hả?” Vị Tu La bộ chủ này đầu tiên là sững sờ, chợt hiểu ra. Bây giờ Thiên Long Bộ dưới sự hoành hành của Ngô Mông, gần như đã mất hết thế lực, dù rằng trước mặt mọi người hắn đều biểu hiện đây là do một mình hắn làm, nhưng ai lại có thể tách hắn khỏi Thiên Long Bộ, khỏi Phạm Thiên Mệnh? Vốn dĩ đã mâu thuẫn với các thế lực lớn, sau trận chiến kia, càng thêm thù hận. Cho nên, lời Ngô Mông nói cũng không phải là không có lý.
“Ngươi cũng giỏi dựa vào tình thế để tính toán đấy!”
“Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Chẳng qua là đã sai lầm thôi, sao cứ phải ép ta đến vậy! Ta đường đường là Luyện Hư đấy!”
“Ha ha.” Thủy Vân Khải đã nhìn thấu đối phương. Hắn đúng là một tên tiểu nhân từ đầu đến cuối. Nhưng mà liên kết với tiểu nhân cũng có rất nhiều lợi ích: đó chính là chỉ cần hứa lợi, đối phương cái gì cũng có thể làm ra.
“Thế nào?”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ nhằm vào Phạm Thiên Mệnh, nhưng đối thủ của ta đâu phải chỉ có một mình hắn.”
“Vân Nhai?” Ngô Mông cười lạnh, “một kẻ giống như ta, vừa mới đột phá Luyện Hư không bao lâu, ngươi để vào mắt làm gì? Giải quyết Phạm Thiên Mệnh, thì tương đương với quét sạch chướng ngại, vị trí quốc quân chẳng phải đã chắc chắn là của ngươi sao?”
“Một ngày chưa thành, điều kiện của ngươi một ngày không có giá trị.”
“Ngươi!” Ngô Mông hừ lạnh: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Để ta nghĩ xem đã.” Thủy Vân Khải không nhanh không chậm ngồi xuống, sai người mang trà nóng lên, vừa uống vừa suy nghĩ. Hắn chậm chạp không mở miệng, cứ vậy để đối phương sang một bên. Thế nhưng Ngô Mông lại nhẫn nại, cứ đứng như vậy, không nói một lời. Một lúc lâu sau, Thủy Vân Khải mới lên tiếng: “Thân phận của ngươi bây giờ, không thích hợp xuất hiện ở bất cứ đâu, vậy thì không bằng thay hình đổi dạng, tìm cách trà trộn vào hoàng cung, tìm hiểu xem vì sao Công Dã bộ tộc lại muốn ủng hộ Vân Nhai, nếu có thể, giải quyết bớt một chút lực cản.”
“Chủ bộ đúng là tính toán giỏi thật.” Ngô Mông mỉa mai bằng giọng âm dương quái khí. “Ta không hề làm gì, vậy tại sao ta phải gánh áp lực lớn như vậy giúp ngươi tẩy trắng?”
“À!” Ngô Mông cười gượng, rồi quay người bỏ đi. Đúng lúc Thủy Vân Khải nghĩ rằng đối phương không chấp nhận, oán hận bỏ đi thì Ngô Mông lại dừng lại, quay đầu, nói: “Đây là do ngươi nói đấy.”
“Đương nhiên!”
Thấy đối phương cuối cùng đã rời đi, trên mặt Thủy Vân Khải lộ ra vẻ tươi cười. Tu hành ngàn năm, lần đầu nhìn thấy loại tiểu nhân đích thực như Ngô Mông! Thiên Long Bộ đối đãi với hắn không tệ, sau khi lừa gạt Phạm Thiên Mệnh, không nghĩ cách cứu vãn, mà lại thừa nước đục thả câu. Người như vậy, cho dù là Luyện Hư thì sao? Ai dám dùng? Ai sẽ dùng?! Thủy Vân Khải đưa ra điều kiện này, chẳng qua là muốn đẩy hắn sang phía Vân Nhai mà thôi. Thành công, mình có thể ung dung hưởng lợi, thất bại, hắn cũng có thể rũ bỏ quan hệ. Chuyện của Ngô Mông, thì có liên quan gì đến Thủy Vân Khải hắn chứ? Có cần đối phương ngấm ngầm giúp đỡ hay không, với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều! Sau khi Phạm Thiên Mệnh mất hết thế lực, gần như các thế lực lớn đều nhao nhao lựa chọn ủng hộ hắn. Thần Nông Tông, Vọng Thần Cung, Kỳ Thú Viện, Mặc Khách Cư vốn dĩ chỉ ở vị trí trung lập, nhưng giờ khắc này trừ Kỳ Thú Viện còn đang quan sát, những nơi còn lại đã công khai ủng hộ hắn. Thế lực đã mất cân bằng. Nếu Vân Nhai không có động thái gì, không bao lâu nữa, hắn sẽ mang theo đại thế tiến vào hoàng cung, đuổi đối phương cùng Công Dã bộ tộc đi!
Hiện tại, việc sắp xếp thế lực thành hàng ngũ đã trở thành việc gấp rút và khó giải quyết. Trừ Thiên Long Bộ! Lúc này, Phạm Thiên Mệnh dường như đã thản nhiên chấp nhận, sau ngày Ngô Mông gây chuyện ba ngày, lại trực tiếp tuyên bố rời khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị quốc quân. Không chỉ vậy, hắn còn đóng chặt cửa lớn Thiên Long Bộ, không tiếp bất kỳ ai!
Kinh Đô, Thiên Bảo Trân Long Các. Nạp Lan Xuân Thu, Hùng Tử Dương các tộc trưởng đều có mặt, mà người có thể khiến bọn họ tụ họp ở đây không ai khác, chính là người trước đây không hề có cảm giác tồn tại, một người khác trong cuộc tranh giành quốc quân – Vân Nhai. Khác với Phạm Thiên Mệnh thâm sâu khó dò, khác với Thủy Vân Khải hung hăng dọa người, Vân Nhai trông có vẻ chính trực hơn, cũng thân thiện hơn.
“Thống lĩnh tự mình đến tận cửa, khiến chúng ta có chút trở tay không kịp a!” Hùng Tử Dương cười trêu ghẹo.
“Hùng thành chủ nói đùa, ngươi và ta cũng coi như là bạn cũ nhiều năm, lần này ta đến là để làm rõ chuyện.” Vân Nhai nghiêm túc nói, “Phạm Thiên Mệnh sau khi rút lui, Thủy Vân Khải có được sáu phần thiên hạ chi thế, nếu như ta không tranh thủ nữa thì sợ là sẽ thua không nghi ngờ.”
“Nhưng Thiên Bảo Trân Long Các của chúng ta cũng chỉ là một thế lực nhỏ, làm sao giúp được ngươi?” Nạp Lan Xuân Thu nói.
“Thiên hạ đại thế mặc dù nằm trong Lục bộ, trong Ngũ đại tiên môn, tại Ngũ Châu, nhưng các thế lực khác cũng không thể xem thường, nếu có thể hợp nhất những lực lượng này, cũng có thể chống lại được phần nào.”
“Hợp nhất những lực lượng này? Nghe thì dễ?”
“Cho nên ta mới cần sự giúp đỡ của các ngươi.” Vân Nhai nhìn Hùng Tử Dương, nói: “Ngươi và ta đều bắt nguồn từ quân nghiệp, cũng coi là huynh đệ cùng chung chiến hào, khi tạo thế chân vạc, các ngươi e ngại áp lực của Thiên Long Bộ và Tu La bộ, không có động tác gì, nhưng bây giờ xin niệm tình xưa, giúp đỡ Vân Nhai một chút!”
Đường đường là cấm vệ đại thống lĩnh, một trong những người cạnh tranh ngôi vị quốc quân có thực lực, vậy mà lại tỏ ra khách khí như thế, điều này khiến mấy vị tộc trưởng Trân Long Các đều có chút khó tin.
“Trân Long Các có bao nhiêu cân lượng, chúng ta vẫn rất rõ.”
“Không.” Vân Nhai lắc đầu, “Trân Long Các có thể cung cấp ổn định dưỡng thần đan, chỉ riêng điểm này cũng đủ để thu phục các thế lực khác, huống chi còn có vị cao nhân đang ẩn mình phía sau màn! Nếu ông ta đồng ý, cơ hội của Vân Mỗ sẽ tăng lên rất nhiều! Nạp Lan các chủ, Hùng thành chủ, mong được các vị hỗ trợ giới thiệu một chút, ta muốn đến bái kiến, không biết ý kiến các vị thế nào?”
Thì ra là thế! Nạp Lan Xuân Thu và Hùng Tử Dương nhìn nhau, suy tư… (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận