Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 622: Một kích mất mạng

Chương 622: Một kích trí m.ạ.n.g
“Giáng Xuyên còn ở hướng tây bắc, đại khái còn ba ngàn dặm nữa.” Trần Mặc ngồi trên lưng Tiểu Kháng, vừa liên lạc với Tống Vân Hi qua long thủ diện cụ để cùng đi đường. Từ Mặc Đài Sơn xuất phát đã ba ngày, mà khoảng cách điểm dừng chân đầu tiên chỉ còn không đến sáu canh giờ.
Lúc này, Tống Vân Hi toàn bộ tâm thần đều đã chìm vào Thiên Ma Giải Thể thuật. Tu luyện trong bí cảnh Thần Nông đã giúp hắn phá vỡ xiềng xích, có thể tu luyện nó tới đại thành ở cảnh giới Nguyên Anh. Điều này có lẽ là điểm khác biệt giữa hắn và Trần Mặc, Dịch Đình Sinh. Môn pháp tu luyện do Hắc Thủy Tiên Đế phương tây lưu lại này vô cùng mạnh mẽ. Tự do ra vào bóng tối và thôn phệ sức mạnh của người khác là hai đặc tính không hề thua kém các thần thông được thức tỉnh sau khi lĩnh ngộ chân ý. Theo bọn họ nghĩ, loại bí thuật này đúng là càng đánh càng mạnh! Nếu Tống Vân Hi có thể tiêu diệt thành công ba vị đô thống Nguyên Anh trung kỳ, có lẽ sức mạnh của hắn sẽ lại tăng lên một bậc.
“Sắp đến rồi!” Tiểu Kháng đột ngột dừng lại. Tống Vân Hi cũng từ trạng thái ngồi nhập định mà tỉnh lại.
“Ừ, vậy ta….”
“Chờ một lát.” Trần Mặc ngăn cản đối phương. Phía trước chính là Giáng Xuyên, nghe nói là một mỏ khoáng lớn. Là một mỏ linh khoáng cấp bốn, sản lượng linh tinh mỗi năm lên tới hơn trăm khối. Không chỉ vậy, theo Long Thủ Vệ nói, vì mỏ khoáng rất lớn nên nơi này tập trung rất đông phu mỏ, dần hình thành một thị trấn nhỏ. Rất nhiều tu sĩ tụ tập ở đây. Dù không thể gia nhập phủ tướng quân, chỉ cần cung cấp dịch vụ cho người của phủ tướng quân thôi, họ đã có thể dựa vào linh khí nồng đậm để tu luyện, nên vẫn luôn không mệt mỏi.
“Nơi đó có ít nhất 3000 người, ngươi lại chưa biết vị đô thống họ Tôn là ai, hình dáng ra sao, vội vàng tiến vào có thể sẽ khiến hắn chú ý.”
Cẩn tắc vô áy náy. Dù đối phương có thể ẩn mình trong bóng tối, cơ hội cũng chỉ có một lần. Nếu không thành công, không giết được đô thống này thì thôi, mà có thể còn khiến những người khác cảnh giác. Đến lúc đó, muốn đánh lén theo cách này nữa e là không có cơ hội. Lam Thủ diện đã nói, nếu nhiệm vụ này giao cho hắn thì sẽ không sắp xếp người khác nữa. Nhưng sau khi đại khái đoán ra chân tướng, Trần Mặc suy đoán mấy vị tướng quân tạm thời chưa muốn làm rõ chuyện này. Có một số việc để người lén lút đi làm sẽ tiện hơn. Nếu để Tam tướng quân biết các tướng quân khác đang muốn thủ tiêu hắn, Ngô Trì Quốc có lẽ sẽ không trụ nổi. Nhưng nếu để người của Thi Ma Lĩnh ra tay thì những người khác sẽ không thể đứng yên. Vậy nên, Long Thủ Vệ ẩn mình trong bóng tối thật sự là lựa chọn tốt nhất cho những việc bẩn thỉu này.
“Nhưng nếu ta không vào thì có biện pháp gì?”
“Chờ một chút.” Trần Mặc vừa dứt lời, cổ tay rung lên, một con côn trùng màu vàng óng theo ống tay áo bay ra. Tống Vân Hi nhìn thấy liền cảm thấy con trùng này vô cùng quen thuộc, nhưng khí tức phát ra lại khác so với những gì hắn từng biết.
“Đây là?”
“Túy Nha Trùng.” Sau khi thu được Phượng Linh Đài từ một mỏ khoáng khác lần trước, Trần Mặc luôn suy nghĩ cách sử dụng triệt để thiên phú 【 Linh Nhãn 】 của mình. Dù sao thì năng lực này chỉ có thể dùng trên ngự thú và thực vật sau khi điểm hóa của hắn. Mà thực vật thì không thể di chuyển, ngự thú lại quá dễ bị phát hiện. Càng nghĩ, hắn càng thấy chỉ có các loại côn trùng với hình thể rất nhỏ, gần như không bị tu sĩ loài người chú ý là thích hợp nhất. Vậy nên hắn đã dành hơn mấy tháng trời, trải qua nhiều thế hệ bồi dưỡng, cộng thêm tác dụng của các thiên phú 【 Sinh Sôi 】【 Diễn Hóa 】, cuối cùng có được một con Túy Nha Trùng đã có linh trí và có thể liên tục lớn mạnh. Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nó đã đột phá cảnh giới lên nhị giai thông qua việc không ngừng thôn phệ Địa Mạch Trúc Mễ. Thêm nữa, nhờ có 【 Truyền Đạo 】【 Thụ Nghiệp 】, nó đã lĩnh ngộ Đại Thiên Biến. Bây giờ, khi nó bay vào đám người thì gần như không ai phát hiện ra. Ngay cả Tống Vân Hi có thực lực như vậy cũng không hề phát giác ra nó trên đường bay, càng chứng minh điểm này.
Trần Mặc vừa động ý, con Túy Nha Trùng màu vàng óng đã bay đi, tốc độ cực nhanh và tạo thành cả tiếng xé gió. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng tu luyện trên lưng Tiểu Kháng. Khoảng hai canh giờ sau, hắn từ từ nhắm mắt lại rồi mở lời: “Cách đây khoảng ngàn dặm về phía tây bắc có một trấn nhỏ được xây dựng dựa vào mỏ khoáng, ngay lối vào có hai tảng đá lớn bên trái và phải, có bốn tên Kim Đan hộ vệ trấn giữ... Trong cung điện có một lão giả, chỉ có một mình lão...”
Tống Vân Hi kinh hãi không thôi. Đây là năng lực gì? Có thể nhìn xa cả ngàn dặm? Với thần thức quan sát, hắn cũng có chút am hiểu, nhưng nếu muốn “nhìn” rõ như vậy thì trừ khi thực lực có sự chênh lệch rất lớn, nếu không trong khi dùng thần thức quan sát người khác, chắc chắn sẽ bị người đó chú ý.
“Không sai biệt lắm, ngươi có thể dùng tảng đá lớn làm bàn đạp, rồi từ…” Trần Mặc còn cẩn thận lên kế hoạch đường đi cho hắn. Làm sao để tận dụng những bóng tối thoáng qua rồi cuối cùng xuất hiện sau lưng mục tiêu. Hai người lại bàn bạc kỹ các chi tiết, chỉ việc này đã mất gần nửa canh giờ. Chuẩn bị càng kỹ càng, khả năng một kích trí mạng thành công càng cao, cho nên trước khi hành động, tốn nhiều thời gian hơn cũng không hề thừa!
Cuối cùng, sau khi hai người đã thảo luận không thể nào kỹ hơn, Tống Vân Hi động thủ. Hắn nhảy lên, bóng dáng trong nháy mắt biến mất. Vài hơi thở sau, hắn đã ở cách đó trăm dặm. Về tốc độ đơn thuần, có lẽ hắn kém hơn Tiểu Kháng một chút, nhưng nếu nói về mức độ quỷ dị khó lường, thì với sự mạnh mẽ của Thiên Ma Giải Thể thuật, không ai có thể so sánh với hắn. Cuối cùng, sau vài lần biến mất rồi lại xuất hiện, Tống Vân Hi đã đến tảng đá lớn ở lối vào. Vì đã quen thuộc đường đi trong lòng nên hắn thậm chí không dừng lại, tiến thẳng vào bên trong thị trấn. Bốn tên hộ vệ phụ trách canh gác không hề cảm thấy có gì khác thường, vẫn một bộ dạng lười biếng. Khi Tống Vân Hi xuất hiện trở lại thì hắn đã tiến vào bên trong thị trấn. Gọi là thị trấn, nhưng thực ra nó chỉ là một khu phố kéo dài hai ba dặm được xây dựng dựa vào các dãy núi đào ra. Hai bên đều là các kiến trúc nhân tạo được xây dựa vào núi. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là tòa nhà có vẻ bình thường nhưng thực chất là nơi ở của đô thống nằm ở cuối con phố!
Trong bóng tối, Tống Vân Hi hít một hơi sâu. Dựa vào Đại Nhật Thiên Thư diễn toán những năm nay, hắn đã có được năng lực đánh giá rủi ro và sức mạnh của bản thân. Khi hắn xuất hiện lần nữa, hắn đã ở phía sau mục tiêu!
Nhưng đô thống dù sao vẫn là đô thống, dù là xuất hiện bất ngờ cũng vẫn cảnh giác! Đối phương trong nháy mắt tỏa linh khí ra, nhưng vì Tống Vân Hi xuất hiện quá nhanh, quá đột ngột, nên cho dù là Nguyên Anh tầng năm cũng có chút không kịp trở tay. Lúc hắn né tránh, một lá bùa đã đập vào sau lưng hắn! Ngay sau đó, linh khí của đô thống tan hết, hồn bay phách tán. Thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng thì một lưỡi dao đã đâm vào cơ thể hắn rồi lập tức cắt lìa đầu của hắn.
Ở nơi xa, Trần Mặc thông qua con mắt của Túy Nha Trùng màu vàng đang quan sát mọi thứ diễn ra ở đó. Ngay cả hắn cũng không nhịn được mà rùng mình một cái!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận