Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 316: Thú tên là “túi”

Trần Mặc tùy ý nhìn lướt qua, trên bàn gỗ bày biện hai cái bình sứ đã vỡ vụn theo phong cách cổ xưa, với thần thức cường đại của hắn, mơ hồ có thể cảm nhận được một chút dao động. Một bên, chủ quán thấy hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật, lập tức tươi cười niềm nở, mở miệng nói: “Vị đạo hữu này, có hứng thú không? Đây chính là pháp bảo khám phá ra từ di tích Thượng Cổ đấy, ngài đừng thấy nó nát, nhưng tác dụng có thể rất lớn đấy!” Nói rồi, cầm lấy một mảnh bình sứ trên bàn, nghiêng đổ rồi khẽ xoay trong lòng bàn tay. Lập tức một giọt chất lỏng màu xanh đậm chảy vào tay hắn. “Ngài xem, đây chính là thạch nhũ ngọc dịch, có thể sánh với một viên Hồi Khí Đan!” Phía sau lưng, Dư Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn người bán hàng rong một cái, quát mắng: “Vương Tảo Đông, cái tên đáng băm ngàn nhát đao nhà ngươi! Không muốn sống nữa hả? Cầm cái bô đến bán à? Cũng không mở to mắt chó ra mà nhìn xem!” Lúc này, đối phương mới phát hiện ra tên đại lưu manh đứng sau lưng Trần Mặc, nụ cười trên mặt lập tức trở nên hậm hực. Hắn ngồi phịch xuống ghế, hai chân vắt chéo lên, vẻ mặt không hề để ý, thậm chí còn không thèm nhìn hai người một cái. Rõ ràng là, pháp bảo ở chỗ này đều là giả. Trần Mặc cũng không quan tâm, hắn cũng không phải đến mua pháp khí hay đan dược. Lại đi về phía trước vài bước, phía trước truyền đến một trận ồn ào náo động, cách đó mấy trăm mét, một đám người đang vây quanh một chỗ, người người nhốn nháo như có vật gì đó hấp dẫn sự chú ý của họ. Dư Kỳ Kỳ liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Đạo hữu, có muốn qua xem chút không?” Trần Mặc lắc đầu: “Không cần, à phải, có chỗ nào chuyên mua bán yêu thú không?” “Yêu thú?” Lúc này, vị đồng bọn đi theo suốt một quãng đường dài mới biết được mục đích thực sự của đối phương. Kiểu này, muốn mua yêu thú thì xác thực chỉ có thể tới nơi này! “Đúng.” Thấy đối phương có chút khó xử, Trần Mặc cũng đoán được đại khái. “Có thì có, nhưng cũng phải xem vận may thôi.” “Vậy cũng không vội, cứ tìm thử xem.” Hai người vòng qua đám người vây xem, con đường bên cạnh thoáng đãng hơn nhiều, không có người đi đường chen chúc, tầm nhìn cũng trở nên khoáng đạt hơn không ít. Trên đường đi, không ít người bán hàng rong đều ra sức gào thét. Mà thậm chí không cần Trần Mặc mở miệng, Dư Kỳ Kỳ ở bên cạnh đã đuổi hết bọn họ đi. Lúc này, hắn cảm thấy quyết định mình đưa ra quả thực quá sáng suốt! Những kẻ theo đuôi như Dư Kỳ Kỳ, có lẽ những việc khác không giỏi, nhưng ở những nơi hỗn loạn thế này, đúng là có thể giúp ích được rất nhiều. Nhưng mà, khi cả hai càng đi càng sâu vào trong, trán của Dư Kỳ Kỳ không tự chủ được đổ mồ hôi. Không tìm được yêu thú, đồng nghĩa với việc Trần Mặc không mua được đồ mình muốn, không mua được đồ mình muốn, có nghĩa là hắn dẫn đường không tốt! Nếu để lại ấn tượng xấu với đối phương thì làm sao bám được cái đùi to này? Đúng lúc Dư Kỳ Kỳ vô tình càng chạy càng nhanh, cuối cùng tại một góc đông nam, trong lòng hắn mừng rỡ, dừng lại nói: “Trần huynh, ở ngay phía trước!” Trần Mặc khẽ gật đầu, hắn cũng đã nhận ra. Nhanh chân đi tới. Quả nhiên, hai vị nữ tu bày một chiếc bàn gỗ kiểu cổ ở trước mặt, phía trên để một bức tranh, hai chiếc vòng cổ, và bốn quả trứng yêu thú không rõ tên. Trước bàn là bảy tám chiếc lồng đang xếp chồng lên nhau, bên trong giam giữ mấy con yêu thú con khác nhau trông như mèo con chó con. Yêu thú khác với linh thực. Linh thực không biết cắn người, chỉ cần có hạt giống và linh điền là có thể trồng được. Nhưng yêu thú thì không! Yêu thú trưởng thành, thường khát máu và sống độc lập, trừ khi là những loại có trí tuệ cực cao như Thanh Hồng Xà Yêu, thì mới có thể giao tiếp bình đẳng với người bình thường. Còn như loại Ngũ Giác Trọng Tích thì sao? Trừ khi là bắt về nuôi từ nhỏ, nếu không thì tuyệt đối không thể trở thành ngự thú của tu sĩ loài người được. Bởi vậy, đừng thấy bên ngoài Bắc Nhạc nhiều yêu thú như vậy, số lượng yêu thú thật sự có thể điều khiển được càng ít hơn. Mà trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều yêu thú con như vậy, thậm chí còn có cả trứng yêu thú, thực sự có hơi ngoài dự đoán của Trần Mặc. Thấy hai người đi tới, hai vị nữ tu đang đứng tán gẫu trước sạp hàng chỉ liếc mắt nhìn một cái. Đến khi họ dừng chân, lúc này mới thờ ơ hỏi một câu: “Muốn mua?” Trần Mặc khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn một chút. Trước bàn gỗ, tổng cộng có bảy tám chiếc lồng, nhốt sáu con yêu thú con bên trong. Một con Xích Viêm Hổ thường thấy nhất, lông có chút xơ xác, tinh thần nhìn cũng không được tốt lắm, so với con ở Tử Vân Phong mà sư phụ hắn nuôi khác nhau một trời một vực. Ngoài ra, còn có một con Ngũ Giác Trọng Tích mà Trần Mặc từng giao chiến rất nhiều lần. Toàn thân vẫn còn dính dịch nhờn, xem ra mới nở từ trong trứng ra không lâu. Ở hai chiếc lồng phía dưới cùng, một cái nhốt một con trư yêu màu đen hình thể khổng lồ, dù chỉ là còn nhỏ, răng nanh trên mặt đã có kích thước đáng kể. Mà cái còn lại thì là một loài mà hắn từng thấy trong «Ngô Trì Du Ký», một loại yêu thú tên là “túi”. Loài thú này khi trưởng thành cũng không lớn, đại khái chỉ to bằng nửa người, thân thú có ba chân, cổ mọc một vòng lông đỏ, mặt có ba mắt, trông vô cùng dữ tợn, răng nanh phía dưới hơi cong lên, cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ và khó trêu chọc. Còn về hai loài cuối cùng. Đều là chim bay, Trần Mặc chưa từng thấy qua cũng không biết tên gì. “Mấy con yêu thú này có bán không?” “Không bán chúng ta ở đây làm gì? Đến xem trò vui à?” Nữ tu vừa ngước mắt nhìn họ khi nãy đáp trả một câu. “Hừ! Có ai buôn bán kiểu các ngươi không vậy?” Dư Kỳ Kỳ tiến lên một bước, ra vẻ khó ưa! Lúc này, hắn nên ra tay! Đúng lúc này, một nữ tu khác mặc y phục kín đáo hơn, cử chỉ cũng nhẹ nhàng hơn, khẽ kéo ống tay áo người vừa nói, lên tiếng: “Hai vị đạo hữu, xin lỗi. Hai chúng ta là tu sĩ của Ngự Thú Trai, du ngoạn đến đây, bắt được một vài yêu thú ngoài hoang dã, nếu hai vị có cần thì có thể ra giá.” Ngự Thú Trai? Hai mắt Trần Mặc sáng lên. “Chứng minh thế nào là các ngươi người của Ngự Thú Trai? Ta nói cho các ngươi biết, ta lớn lên ở chỗ này đấy, người gì mà ta chưa thấy qua chứ?” Không cần Trần Mặc tốn công, Dư Kỳ Kỳ đã thay hắn hỏi ra điều muốn biết. Lúc này, vị nữ tu tính tình không được tốt kia hừ lạnh một tiếng, từ cổ tay lấy xuống một chiếc vòng ngọc, nhẹ nhàng lắc một cái, lập tức một con ưng đầu bạc vút lên không trung. Có lẽ là cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, mắt Ưng Chuẩn sắc bén, không hề thân thiện nhìn chằm chằm Trần Mặc và Dư Kỳ Kỳ. Yêu thú cấp hai! “Tin chưa?” “Thứ này trên tay ngươi là?” Ánh mắt Trần Mặc nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc kia. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một tia dao động linh khí, tương tự như ngự thú họa quyển, nhưng lại rất khác. “Ngươi đến cái này mà cũng không biết? Còn đòi mua yêu thú?” Đối phương bĩu môi khinh thường, “Chẳng lẽ ngươi muốn dẫn theo chiếc lồng về à?” “Uyển Nhi!” Một người khác trách một câu, “Hai vị đạo hữu, tại hạ Yến Tiêu Tiêu, đây là sư muội ta Phương Vân Uyển, sư muội tính tình nóng nảy, ăn nói thẳng thắn, mong hãy thứ lỗi.” Trần Mặc lắc đầu. Hắn đến đây là để mua yêu thú, không phải để mua người. Đối phương thế nào, hắn không quan tâm. “Nó khác ngự thú họa quyển ở chỗ nào?” “Ngài từng có ngự thú họa quyển sao?” Yến Tiêu Tiêu hỏi. “Đúng!” Trần Mặc gật đầu. “Vậy thì dễ giải thích rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận