Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 466: Phúc duyên thâm hậu Dịch Đình Sinh

Chương 466: Phúc phận sâu dày
Ngay từ khi đột phá Kim Đan và giết Đồ Nhân Long, Trần Mặc đã có dự tính trong lòng. Chiếm trọn Thanh Dương Tông là bước đầu tiên, tiến tới Ngự Thú Trai, Niệm Dục Tông là bước thứ hai. Nhưng trước đó, hắn muốn làm rõ rốt cuộc Long Thủ Vệ có lai lịch gì!
Sau cả ngày đi cùng Dịch Đình Sinh và Tả Khâu Vân, Trần Mặc đưa người bạn cũ quen biết gần hai mươi năm này đến Cổ Trần Phường thị. Giờ đây, nơi này đã hoang tàn đổ nát. Nhà cửa trên các con phố mọc đầy cỏ dại, linh điền xung quanh đều là những dấu vết bị thiêu rụi, nếu không ai quản lý thì e rằng sẽ hoang phế.
Hai người sóng vai đi trên con đường quen thuộc, ban đầu đều không ai nói gì. Mãi một lúc lâu sau, Dịch Đình Sinh mới lên tiếng: “Trần huynh, đôi khi ta không thể kiềm được cái miệng này.”
“Nếu ngươi có thể kiềm chế được, thì trước kia chúng ta đã không quen biết rồi?” Trần Mặc cười nhạt đáp. Những năm qua, hắn thỉnh thoảng cũng nghĩ, Dịch Đình Sinh thuộc loại người có phúc phận trời sinh, nếu không cũng đã không dễ dàng giết một người mà lại là người sống sót duy nhất trốn ra từ Thần Nông bí cảnh. Trước đây, trong động phủ thần bí có thể nói là bảo vật phi phàm, nhưng hắn lại không biết trời cao đất rộng mà mang ra phường thị bán. Cũng may trong Cổ Trần Phường đều là tu sĩ luyện khí ít kinh nghiệm, nếu không đối phương đã chết từ lâu. Rồi đến hành trình ở Bắc Nhạc Thành, bí cảnh Kiếm Thập Thất cũng vậy, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, đồng thời có thể đạt được không ít chỗ tốt!
“Cũng đúng.” Dịch Đình Sinh cười gãi đầu, “ta vẫn còn nhớ, hạt giống Thiên Nguyên Quả mà lại bán cho ngươi năm lượng linh sa! Khi đó ta thật quá ngốc!”
“Vậy thì ngươi cũng đừng hòng đòi lại.”
Ở cùng nhau mấy năm trong động phủ thần bí, ba người họ đã sớm thật lòng đối đãi. Nếu không thì Dịch Đình Sinh trước đây đã không một mình đứng ra gánh chịu tai họa khi ý thức được mình gây ra chuyện.
“Rốt cuộc Long Thủ Vệ có lai lịch gì?” Trần Mặc bỗng nhiên hỏi.
Dịch Đình Sinh nghe vậy, trong lòng hơi khựng lại. Vốn tưởng rằng, đối phương sẽ hỏi về quan hệ giữa hắn và Tả Khâu Vân, không ngờ vừa mở miệng đã là vấn đề này! Hắn nghĩ ngợi một lát, rồi cất tiếng nói: “Cụ thể lai lịch thế nào thì ta cũng không rõ. Nhưng người ta tiếp xúc, đầu óc có chút không bình thường, mấy ngày đầu thì ngày nào cũng bám theo mông ta, nói gì mà kêu ta gia nhập, kêu ta gia nhập, nói là sẽ lật đổ Ngô Trì Quốc. Đùa gì thế? Ta mới Trúc Cơ mà! Bắt ta đi động Hóa Thần? Độ Kiếp? Muốn chết sao?”
Sau vài câu xóa bỏ rào cản, Dịch Đình Sinh lại trở về là một người hoạt bát, kể chuyện xưa.
“Ngươi đồng ý sao?”
“Ta có ngốc đâu, làm sao có thể đồng ý chứ?”
“Không đồng ý sao?” Trần Mặc ngẩn người.
“Đúng a! Ta việc gì phải đồng ý!”
“Ngươi không phải kế thừa truyền thừa Kiếm Thập Thất sao?”
Dịch Đình Sinh có vẻ không hiểu, rút Thiên Diệp kiếm ra, tiếp lời: “Một cái truyền thừa kiếm đạo tàn lụi, có gì đáng để kế thừa? Lúc đầu ta đi lạc vào bí cảnh, rồi cái thanh phá kiếm này liền đi theo ta, vứt cũng không được.”
Nói đoạn, hắn dùng sức ném một cái, sau đó cắt đứt liên hệ với Thiên Diệp kiếm. Thế nhưng, thanh trường kiếm kia tựa như có mắt, bay xa mấy dặm rồi lại quay trở lại!
“Ngươi xem! Đúng là thứ thuốc dán da chó!” Dịch Đình Sinh lẩm bẩm một câu, rồi tiếp tục: “Lúc trước có bóng người nói với ta, chỉ cần ta bằng lòng nhận truyền thừa, sẽ để ta đột phá Kim Đan. Về sau ta nghĩ, trên trời làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống chứ? Thế là lập tức từ chối, không thèm do dự mà quay đầu bỏ đi.”
“…” Trần Mặc có chút bó tay. Người khác cơ duyên cầu còn không được, vậy mà trước mặt gã này lại xem là cạm bẫy? Nhưng nghĩ kỹ thì đúng là cạm bẫy thật!
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta bỏ đi thôi, mà cái thanh phá kiếm này thì cứ theo ta. Có lẽ là do thanh kiếm này nên Long Thủ Vệ mới tìm đến ta.”
“Nói cách khác là ngươi không có phát tâm ma đại thệ?”
“Cái gì là tâm ma đại thệ?”
Trần Mặc không muốn giải thích với hắn: “Vậy sau đó Long Thủ Vệ đi đâu?”
“Hắn thấy khuyên ta không được nên thôi, ta ngày nào cũng chẳng có sắc mặt tốt cho hắn. Hắn không vui thì liền đi thôi.”
Lời này nếu là từ miệng người khác nói ra thì Trần Mặc còn muốn nghi ngờ. Nhưng từ miệng Dịch Đình Sinh thì chắc chắn tám chín phần mười là sự thật! Nhưng đường đường một Kim Đan cảnh Long Thủ Vệ, lại xem sắc mặt của một người Trúc Cơ cảnh, sao có thể?
“Đúng rồi! Sao ngươi lại lọt vào bí cảnh vậy?” Trần Mặc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này.
“Ta cũng không biết nữa, cứ đi thám hiểm ở bên ngoài rồi đi vào thôi… Đúng rồi! Hình như lúc đó ta nghe được âm thanh gì đó!”
“Âm thanh gì?”
“Không biết.”
“…” Nói chuyện với tên này quả là quá khó.
“Ngươi có phương thức liên lạc với Long Thủ Vệ không?”
“Có chứ.” Dịch Đình Sinh tùy tiện lấy ra một ống truyền âm âm dương, “hắn lúc rời đi có để lại cái này cho ta, bảo khi nào ta nghĩ thông suốt thì liên lạc với hắn.”
Trần Mặc hơi nhíu mày: “Không phải là một tuyến liên lạc sao?”
“Lúc đầu ta cũng tưởng là một tuyến liên lạc, nên mới nhận. Không ngờ là không phải! Tên kia thỉnh thoảng lại đến làm phiền ta, về sau ta dứt khoát ném vào nhẫn trữ vật.”
Trần Mặc ngẫm nghĩ một lát, lúc này mới hiểu ý của đối phương. Thì ra cái gọi là một tuyến của hắn không cùng ý hiểu của mình! Những người kế thừa khác đều là Long Thủ Vệ đơn phương liên lạc, còn Dịch Đình Sinh lại là hai chiều.
“Ngươi muốn gặp hắn sao? Ta gọi hắn đến giúp ngươi nhé?”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Trần Mặc lắc đầu, lập tức suy nghĩ một chút, “đợi đến Ngự Thú Trai rồi sẽ liên lạc lại.”
“Được thôi! Nghe theo ngươi.”
“Cô gái kia là ai?”
“Là Tả Khâu Vân.” Dịch Đình Sinh đáp lại theo lẽ thường.
“Lai lịch ra sao?”
“Nàng nói là một tán tu.”
“Nàng nói ngươi liền tin?” Trần Mặc liếc hắn, “Ta còn nói ta là tiên nhân chuyển thế đây này!”
Dịch Đình Sinh nghiêm túc nhìn hắn, vô thức gật đầu: “Cũng có thể đó!”
“Xàm xí!”
“Thật mà, nàng giống như ta, cũng không có nhà, hẳn là một tán tu.”
“Xuất hiện khi nào? Trước hay sau bí cảnh?”
“Sau thì phải.” Dịch Đình Sinh suy nghĩ, “nói chính xác thì chắc là sau khi Long Thủ Vệ đi.”
Trần Mặc không khỏi nhíu mày.
“Sao thế?”
“Người này có vấn đề!”
“Chắc là không… có vấn đề chứ?”
“Sao mà biết?” Trần Mặc nghiêm mặt, “Long Thủ Vệ vừa đi, nàng đã xuất hiện trước mặt ngươi, còn không hiểu lý do mà đi theo ngươi, ngươi lại bảo không có vấn đề.”
“Thật sự không… không có vấn đề gì đâu.”
“Ngươi!”
Trần Mặc trừng mắt nhìn đối phương, hận không thể vung chày đánh cho một trận.
“Thật… ta… ta với…” Dịch Đình Sinh có chút nhăn nhó, ấp úng không nói nên lời, dường như không muốn mở miệng.
“Ngươi với nàng làm sao?”
“Ta với nàng… Ta với nàng song tu… song tu qua cũng không có vấn đề gì… ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận