Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 448: Ta là Huyền Vũ hậu nhân

Chương 448: Ta là hậu duệ Huyền Vũ. Lão ô quy Kết Đan. Hắn cũng đã trở thành sau Tiểu Kháng, con yêu thú khế ước thứ hai Kết Đan. Với thân phận chủ nhân của chúng, Trần Mặc bây giờ bất quá Trúc Cơ tầng tám, nhưng hai đầu ngự thú của hắn đều đã ở trên cảnh giới vượt qua hắn, nếu chuyện này mà nói ra, e là sẽ lại gây nên một trận sóng to gió lớn. Uy áp kinh khủng mà yêu thú Kết Đan mang tới khiến linh cầm, linh súc trong Trường Ca Linh Trì nhao nhao nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy. Hắc Trư Yêu, Liệp Khuyển Yêu những yêu thú phẩm cấp thấp thì hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi, thậm chí còn kích động hơn cả khi Trần Mặc đột phá. Chủ nhân không mấy khi quan tâm đến chúng nó, nhưng lão ô quy là lão đại, tự tay chỉ bảo chúng nó mạnh lên! Xích Viêm Hổ, Huyết Lộc Sư loại hình thì cảm nhận được áp lực nặng nề. Lại có đồng bạn Kết Đan, cùng là yêu thú khế ước nếu bọn hắn không cố gắng thêm thì sợ là sẽ bị chủ nhân lãng quên hoặc vứt bỏ. Mà trong số đó người có tâm tình chập chờn lớn nhất tự nhiên là Túi. Hung thú mang huyết mạch thượng cổ đối mặt cường giả chỉ biết vượt khó tiến lên chứ không phải thần phục. Đối thủ một mất một còn chỉ biết nịnh nọt lão gia hỏa kia lại Kết Đan, chuyện này đối với hắn mà nói là một việc khó chấp nhận! Đương nhiên, có người cảm xúc ba động lớn nhất thì cũng có người nội tâm không chút gợn sóng nào. Ngũ Giác Trọng Tích lúc này đang nằm nhoài bên cạnh linh trì, cái đuôi dài nhỏ đặt trong nước, không ngừng lay động. Mạnh lên cũng tốt, Kết Đan cũng tốt, đối với nó vốn không đầu óc thông minh mà nói, giống như cũng không khác biệt gì. "Oanh!" Kèm theo một tiếng nổ vang khai thiên tích địa. Bình chướng bao phủ bên ngoài mai rùa của lão ô quy bỗng nhiên vỡ vụn. Mà hắn cũng giống như thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn giam cầm 500 năm, từ trong "mảnh vỡ" chậm rãi đi ra. Một bước này, tuy chỉ dài vài mét nhưng bước ra oai phong, bước ra hăng hái, càng là bước ra khỏi ngàn năm xiềng xích gông cùm! Lão ô quy ngẩng đầu rùa đen lên, liếc mắt nhìn bốn phía, nói "Tiểu Thanh xà, đến đây! Cho Huyền Vũ gia gia ngươi xông cái hơi nhà tắm!" Chưa đợi Hồng Xà Yêu mở miệng, một đạo đan hỏa kinh khủng vô cùng từ miệng Thanh Xà Yêu phun ra ngoài. Và ngay khi ngọn lửa tới gần, bình chướng vô hình kia lại xuất hiện, ngăn cách ngọn lửa thiêu đốt. Phải biết, Thanh Xà Yêu đã dùng qua rất nhiều thiên tài địa bảo, đan hỏa trong cơ thể nó có thể tùy ý hòa tan linh quáng tam giai, lúc trước còn ở nhị giai lão ô quy căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào. Nhưng bây giờ? Thần thông thức tỉnh của đối phương vậy mà chống lại sự thiêu đốt! Ngay lúc này, Trần Mặc bỗng nhiên tế ra một thanh trường kiếm, đầu ngón tay bấm niệm pháp quyết, dùng khí ngự kiếm, gần như dùng hết sức bổ một kích về phía lão ô quy đang thảnh thơi khí định thần nhàn kia. Keng! Trung phẩm pháp khí ứng tiếng mà đứt. Bình chướng của đối phương thậm chí còn không gợn sóng. "Vỏ thật cứng!" Thanh Xà Yêu tức giận vẫn đang thiêu đốt, Trần Mặc cũng lấy ra ba tấm chính lôi phù, liên tiếp nện vào đầu rùa đen, nhưng mà phù chú có thể đánh chết Kim Đan tam giai, trước mặt phòng ngự mạnh mẽ của lão ô quy cũng chỉ như muối bỏ bể. "Được rồi, Thanh Nhi. Ngươi đốt không nổi hắn đâu, dừng lại đi." Hồng Xà Yêu thấy rõ sau, mở miệng nhắc nhở. Đốt thêm một lát, Thanh Xà Yêu lúc này mới dừng lại, nhưng trên mặt vẫn tức giận. Lão ô quy sau khi đắc thắng, tiến về phía trước một bước, cười lớn, sau đó tại trong Trường Ca Linh Trì bộc phát một trận tuyên ngôn đắc ý: "Từ hôm nay trở đi, lão tử liền gọi Huyền...""Vũ" chữ còn chưa nói ra, thân thể của hắn bỗng nhiên trì trệ, thần sắc một thoáng hoảng hốt. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Đan hỏa của Thanh Xà Yêu lại phun ra ngoài, lần này rắn chắc đốt trên mai rùa như ngọc của rùa đen. Sau đó, chuyện khiến ngay cả Trần Mặc cũng có chút kinh ngạc đã xảy ra. Mai rùa màu trắng ban đầu của lão ô quy dần dần biến đỏ trong ngọn lửa, rất nhanh đã hòa cùng một màu với ngọn lửa. Hỏa thế tiếp tục, vẫn như cũ không xuất hiện vết rách sau khi bị đốt cháy. Rùa đen sau khi hoán huyết thêm Kết Đan, lực phòng ngự có thể nói khủng bố! "Thôi vậy." Hồng Xà Yêu lắc đầu, xem ra thật sự không có cách nào làm gì được con rùa đen này. Nhưng Thanh xà yêu vẫn chưa hết giận, vẫn đang phun ra ngọn lửa. Rốt cuộc sau khi thử không có kết quả, lúc này mới dừng lại. Hồng Xà Yêu buông lỏng khống chế tinh thần với lão ô quy, mơ mơ màng màng hắn lắc đầu, lấy lại tinh thần sau đó mắng to: "Tốt ngươi cái con Tiểu Hồng xà không nói võ đức! Thế mà đánh lén ta, chờ Huyền Vũ gia gia ngươi triển khai 【 Huyền Giáp 】 thần thông... A? Đây là chuyện gì?" Lão ô quy dường như phát hiện thân thể mình không thích hợp. Đương nhiên, Trần Mặc, Thanh Hồng Xà Yêu cũng chú ý tới. Dù đã ngừng đốt nhưng mai rùa của hắn vẫn là một mảng đỏ rực, giống như bị đốt cháy khét lẹt! Lão quy vừa động tâm niệm. Một khắc sau, một trận hừng hực lửa nóng không thua gì đan hỏa vừa rồi bùng lên, làm cho linh khí bốn phía đều bị thiêu đến mờ mịt. "Đây là?" Trần Mặc không khỏi nhíu mày. Mà ở một bên khác, lão ô quy sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, lại cười lớn! "Từ hôm nay trở đi, ta chính là hậu duệ của Huyền Vũ! Thần thông, thế mà lập tức thức tỉnh hai cái thần thông!" Ngay cả Trần Mặc cũng thật bất ngờ. Không ngờ nhịn nhiều năm như vậy, ngay cả tiểu xà cũng có thể cưỡi trên lưng hắn đi ị đi đái con rùa đen này vậy mà một khi thức tỉnh lại là song thần thông. Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, hắn đại khái đoán được một hai. Thần thông 【 Huyền Giáp 】 chắc hẳn là lúc hoán huyết kích phát; mà năng lực tương tự hấp thu phản xạ chắc là do lúc Kết Đan lĩnh ngộ. Bây giờ xem ra, con rùa đen này có huyết mạch Huyền Vũ hay không hắn không biết. Nhưng bây giờ nó thực sự là một hạt đậu Hà Lan chưng không nát, nấu không chín, nện không bẹp, xào không bung, kêu đang đang! "Nhìn ngươi cường đại như vậy, sau này chắc là không cần ăn linh thực, phục linh đan nữa, vậy cứ như vậy đi, phần của ngươi sau này dừng lại." Trần Mặc thấy lão ô quy bộ dạng không ai sánh bằng, khóe miệng cong lên, nói. Vừa dứt lời, lão ô quy vốn còn cực kỳ phách lối lập tức nịnh nọt tiến lên: "Chủ nhân, chủ nhân, nô bộc là một con đao của chủ nhân, đao càng sắc bén càng dễ dùng, không phải sao? Sau này ngài bảo ta đi hướng đông, ta liền bò hướng đông, ngài bảo ta đi hướng tây, ta liền lăn hướng tây, tuyệt không hai lời!" "Ngươi chắc chắn chứ?" "Lời của chủ nhân là khuôn vàng thước ngọc, lão nô chắc chắn răm rắp nghe theo!" Trần Mặc thỏa mãn gật gật đầu. Lão gia hỏa này dù mạnh mẽ vẫn cứ bộ dạng mất mặt. Thật khó tưởng tượng những lời này lại thốt ra từ miệng của một đại yêu Kết Đan. "Đã ngươi thành ngự thú của ta, cũng nên có cái tên, chi bằng gọi...""Huyền Vũ đi." "Ngươi nhìn xem bọn hắn, Tiểu Kháng, Tiểu Kim, Tiểu Túi, cái gì, ngươi cũng phải lấy một cái tên tương tự." "Vậy thì Tiểu Huyền." Lão ô quy ngẩng đầu lên, thấy Trần Mặc vẫn còn đang suy tư, lại đề nghị, "Tiểu Vũ cũng được a!" "Ta thấy mai rùa của ngươi màu trắng..." Đối phương bỗng nhiên lắc ngẩng đầu lên: "Không muốn, đừng gọi ta Tiểu Bạch, ta đường đường là hậu duệ Huyền Vũ, sao có thể gọi loại tên này! Không được, không được, tuyệt đối không được." "Ai bảo ngươi lấy Tiểu Bạch?" Lão ô quy nghe thấy, cuối cùng yên lòng. "Đã ngươi không thích Tiểu Bạch, vậy thì gọi Lão Vương đi." (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận