Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 714: Linh Ngư Phu cửu đại thiên phú

“Bất quá Trần tướng quân ngươi yên tâm, ta sẽ đem thái độ của ngươi cho thấy, về phần sư phụ tới hay không, vậy phải xem ý của hắn.” Từ Mạnh Bân ở một bên từ đầu đến cuối không nói gì. Là người dẫn mối, hắn nghĩ sự tình hẳn là không thuận lợi như vậy. Nhưng hắn cũng không thể lay chuyển người của Kỳ Thú Viện, đành phải mang đối phương đến. Nhưng nếu chủ đề đi đến mức tan rã trong không vui này, vậy là lỗi của hắn rồi. “Trần Huynh, Thái đạo trưởng cũng là sốt ruột, bất quá ngươi yên tâm, Kỳ Thú Viện không phải Thần Nông, Tào đạo trưởng càng là một người vô cùng dễ gần. Ngươi mà tiếp xúc với hắn liền biết, nếu hợp ý, các ngươi trở thành bạn tri kỷ cũng không phải là không có khả năng. Đúng không, Thái đạo trưởng?” “Đúng!” Thái Đạo Uyên gật đầu, nhân tiện nhận lấy bậc thang này mà xuống. Đương nhiên, lời này cũng là nhắc nhở hắn, phải chú ý thân phận. Vị này trước mắt tuy ở Bình Độ Châu, nhưng có thể cướp được vị trí này từ sư cô hắn, tự nhiên là không đơn giản. Nên cho tôn trọng vẫn phải có. “Không sao, ta cũng chờ mong được gặp Tào Chân Nhân.” Trần Mặc nhún vai. Dẹp bỏ cái kiểu người Trung Châu lúc nào cũng nghĩ mình hơn người khác, hắn cảm thấy rất hứng thú với vị tu sĩ có thể hồi sinh yêu thú từ hài cốt này. Chưa nói đến thực lực, chỉ riêng khả năng về ngự thú của đối phương đã rất có tài nghệ! Hiện tại, một đạo khác của hắn cũng đã là Kim Đan tầng tám, chẳng bao lâu nữa là có thể đột phá Nguyên Anh. Sau Nguyên Anh, thiên phú linh thực sẽ chuyển hóa thành thần thông, vậy thiên phú ngự thú có lẽ cũng vậy chăng? Trần Mặc đoán vậy, bất quá lâu nay, hắn vẫn chưa từng tiếp xúc được với thần thông thiên phú của người khác. “Trần tướng quân, vậy chúng ta xin cáo từ trước.” Từ Mạnh Bân có chút xin lỗi gật đầu với Trần Mặc, ra hiệu xin thứ lỗi. “Từ viện trưởng, nếu Tào Chân Nhân thực sự đến đây, hay là hẹn ở chỗ nghiên cứu thú của Linh Lung Học Viện đi?” “Tốt!” Người của Kỳ Thú Viện đến nhanh, đi cũng nhanh, cuộc nói chuyện này khiến Trần Mặc lần nữa cảm nhận được sự ngạo mạn của Trung Châu. Cho dù mạnh như Bắc Châu, một vị viện trưởng cảnh giới Nguyên Anh cũng tỏ ra có chút bất đắc dĩ, điều này khiến hắn không thể hiểu nổi. Tiễn hai người đi, Trần Mặc về tới đại điện chưởng giáo. Tu hành lâu như vậy, bảng yên tĩnh đã lâu rốt cuộc lại nghênh đón biến hóa có thể nhìn thấy. Thiên phú của Linh Thực Phu, Linh Dưỡng Quan chín cái đã thức tỉnh hết, mà Linh Ngư Phu, một nghề duy nhất từ trước đến nay chưa nhận được nhiều chú ý, cũng tiếp sau 【 Hoạt Thủy 】【 Tiên Linh 】【 Thăm Dò 】【 Nói Nhỏ 】【 Nhập Hải 】【 Long Môn 】【 Thủy Kính 】【 Triều Tịch 】 mà thức tỉnh thiên phú cuối cùng—— 【 Hỗn Độn 】. Hoạt Thủy có thể biến một vũng nước đọng thành một vò thanh tuyền, từ đó tăng số lượng sinh linh trong nước. Tiên Linh thì cải biến hàm lượng linh khí trong nước, để tôm cá tảo các loại trở nên tươi tốt, giàu linh khí hơn. Thăm Dò có thể cảm nhận số lượng đàn cá trong biển rộng mênh mông, cái này với dân đánh bắt cá mà nói, lại là một thiên phú không tồi. Chỉ là Bình Độ Châu không có biển, mấy năm nay cũng không dùng đến thiên phú này. Còn Nói Nhỏ? Thì có thể nghe được âm thanh từ biển cả. Chỉ là đã nhiều năm, Trần Mặc chưa từng nghe thấy gì. Nhập Hải có thể tự do đi lại trong biển. Long Môn thì có thể tạo một cái bậc trong biển, phàm là linh ngư vượt qua nó đều có cơ hội hóa thành Hải Long. Thủy Kính là thiên phú tương tự như linh nhãn, nhưng chỉ có thể soi rõ mọi thứ trong biển. Triều Tịch là dẫn động sức mạnh của biển cả. Lúc trước Nguyên Anh một tầng, Trần Mặc từng để ý đến thiên phú này, dùng nó làm dẫn dắt, có thể dẫn động Triều Tịch bao phủ tùy ý một thành trì. Nhưng bởi vì phải đến Hóa Thần cảnh mới có thể thực sự thức tỉnh. Hiện tại, thiên phú 【 Hỗn Độn 】 thức tỉnh cuối cùng lại không có bất cứ lời giải thích nào, cho nên Trần Mặc cũng không biết nó rốt cuộc có tác dụng gì. Tất cả 27 thần thông thiên phú của tam đại nghề nghiệp, hết lần này tới lần khác lại có một thiên phú không nói rõ không tả được như vậy, thực sự có chút kỳ quái. Bất quá bỏ qua thiên phú thứ chín này không nói, tám thiên phú thức tỉnh trước đó cũng có xu hướng vô cùng cường đại. Vốn, Trần Mặc định đợi đến khi Nguyên Anh tầng hai, tất cả thiên phú đều thức tỉnh rồi mới đi tìm vùng biển rộng lớn kia. Trước mắt, kết quả tuy giống, nhưng không đạt đến mong muốn của hắn. “Theo Mộng Ảnh Thành của Bắc Châu có thể đi Vãng Hải Bình Châu.” Trần Mặc tự nhủ. Sớm khi ở Bắc Châu, hắn đã từng hỏi dò Từ Mạnh Bân. Sau đại chiến Thượng Cổ, phần lớn quốc đô đều bị đánh cho tan nát, Ngô Trì Quốc lại càng chia thành mười châu phủ, trừ năm châu ở giữa, đông, tây, nam, bắc ra, hình như chỉ có Hải Bình Châu là giáp biển. Bất quá Từ Mạnh Bân từng nhắc nhở hắn. Hải Bình Châu khác với các châu phủ khác. Vì có hơn nửa thời gian không gian nằm trên biển, cho nên đất linh điền có thể dùng để trồng trọt rất ít. Mà biển cả lại đại diện cho sự không biết, trong biển có rất nhiều tài nguyên và truyền thừa, điều này khiến không ít tu sĩ liều một phen vì tương lai mà lũ lượt tiến về biển phát tài. Nghe đồn, nơi đó có cơ duyên giúp người thành tiên. Nhưng cuối cùng, cái họ nhận lại được chỉ là những thi thể chôn vùi dưới đáy biển. Nơi đó là danh từ của hỗn loạn và vô trật tự. Ngô Trì Quốc không muốn quản nên giao cho Tây Châu. Nhưng nơi này quá cằn cỗi, căn bản không thu được tài nguyên gì, cũng dẫn đến Tây Châu không quan tâm. Nếu không phải vì có trận truyền tống đến Hải Bình Châu ở đông, nam, tây, bắc thì có lẽ nơi này đã bị liệt vào một vùng hoang vu. Nói thật, Trần Mặc vẫn thấy nơi đó rất hứng thú. Nhất là khi đối diện với thế giới không biết, nếu phát hiện được cơ duyên thì đó chính là một món của cải lớn. Đương nhiên, nếu như bản thân hắn không có nhiều thần thông thiên phú Ngự Hải thì hắn cũng không mạo hiểm như vậy, cứ an ổn ở Bình Độ Châu mà làm ruộng mới là tất cả của hắn. Nhưng hiện tại, tám thiên phú ở trước mắt. Mỗi khi xem tiến độ trên bảng, cột thiên phú ở dưới đều không ngừng nhắc nhở hắn. Điều này khiến hắn không thể không thử xem thiên phú của mình. Trần Mặc bỏ ra hơn một tháng để thu hoạch hết những linh thực tứ giai trong Ngân Nguyệt Sơn, lại bỏ thêm một chút công sức gieo lại hạt giống mới. Là Linh Thực Phu, cái tốt chính là cho dù cảnh giới cao bao nhiêu, số linh điền có thể trồng vẫn cứ như vậy! Linh điền nhất giai thì nhiều nhưng hắn không thể nào trồng lại. Ở một bên khác, Nhiếp Nguyên Chi cực kỳ khó hiểu với chuyện Trần Mặc muốn đi Hải Bình Châu. Nơi đó tuy không bằng Bắc Châu, Trung Châu, khả năng cao là không có tu sĩ Hóa Thần, nhưng nghe đồn nơi đó cũng rất nguy hiểm. Vì vậy, hắn đề nghị để Triệu tiền bối đi cùng hắn, nhưng bị Trần Mặc từ chối. Thực lực đối phương có mạnh hơn hắn thật, nhưng nếu đến trong biển thì chỉ sợ không bằng hắn! Tuy Nhiếp Nguyên Chi không hiểu nhưng cũng không có ý ngăn cản. Hắn thấy, mỗi hành động của Trần Mặc đều có thâm ý, sở dĩ không nói chỉ là hắn không có tư cách được biết! Nếu không có như vậy, đối phương sao có thể có thành tựu như hôm nay? Sau khi bàn giao xong mọi chuyện lớn nhỏ của Mặc Đài Sơn, Trần Mặc chỉ dẫn theo Tiểu Kim và Tiểu Kháng cùng nhau xuất phát. Người trước là Giao, Nhập Hải là Long. Người sau càng không cần nói, đi đâu đường xá cũng không thể thiếu hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận