Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 726: Một trận buổi tiệc

Chương 726: Một Bữa Tiệc
“Đây là cá gì vậy?” Nhiếp Nguyên Chi gắp một miếng thịt bụng cá béo ngậy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Một mùi thơm nồng đậm xộc vào khoang mũi, cùng với đó là linh khí nồng nặc theo vào trong cơ thể. Hắn nhìn khắp bàn đầy ắp những món ăn chưa từng thấy, phản ứng đầu tiên trong đầu là chúng từ đâu ra vậy?
“Gọi là gì á?” Trần Mặc bị hắn hỏi trúng, đúng là hắn cũng không biết gọi là gì. Biển rộng ở Hải Bình Châu nhiều vô số kể linh ngư, linh cua, mà những thứ trời sinh nuôi dưỡng này, lại không có tiền bối nào khai sáng, đương nhiên sẽ không giống như linh thực có « Linh Thực Đồ Phổ » ghi chép lại. Hắn cũng mất mấy ngày trời, lần lượt thử mới biết thứ nào ăn được, thứ nào không. Còn về cách chế biến, cũng phải nghiên cứu một phen. Đồ ăn mà Trần Mặc mang từ Hải Bình Châu về đủ cho bọn họ ăn cả một hai năm. Coi như tất cả đều chia cho đệ tử Mặc Đài Sơn, chỉ cần bọn họ tiêu thụ hết thì cũng phải tầm năm ba tháng. Mất hơn nửa ngày trời, nhờ vào thủ đoạn đặc biệt của tu sĩ, lúc này mới có thể nấu nướng được cả bàn đầy ắp như vậy.
Đương nhiên, ngoài Nhiếp Nguyên Chi ra, các trưởng lão Mặc Đài Sơn cũng đều được mời đến. Kỳ Thần, Trương Lượng, thậm chí cả Lý Đình Nghi, còn có Thanh Hồng Xà Yêu, Túi, Tiểu Kháng...... và ba vị tu sĩ Nguyên Anh mà người khác không rõ lai lịch!
“Ta cũng không biết nữa, ta nếm thử rồi, không có độc.” Trần Mặc mỉm cười nói. Đối mặt với cả bàn đồ ăn linh khí nồng nặc thế này, người sáng mắt đều dễ dàng thấy được chỗ trân quý của chúng, nên căn bản không có khả năng có chuyện độc hay không độc.
“Ăn đi, không đủ còn nữa. Không thì để Trần Hổ nướng cho các ngươi thêm một con nữa.” Nói xong, Trần Hổ có chút đỏ mặt dúi đầu xuống dưới bàn, tiện thể còn gãi đầu một cái.
Kỳ Thần và những người khác bắt đầu ăn uống hả hê, còn Nhiếp Nguyên Chi sau khi gắp một miếng lại hỏi: “Ba vị này là?” Tiên Môn tự nhiên mọc thêm ba vị Nguyên Anh, lại còn là Nguyên Anh mà hắn không quen biết, thật sự có chút làm hắn bất ngờ!
“À, suýt nữa quên mất.” Trần Mặc mở tiệc, một mặt muốn cho trưởng lão Tiên Môn nếm thử những sơn hào hải vị đến từ biển cả, một mặt là muốn giới thiệu ba người này. Dù sao hắn cũng không có thời gian để dạy dỗ họ, vẫn phải nhờ đến mấy vị trưởng lão này mới được.
“Ba người này đều là họ hàng xa của ta, vị này tên Trần Hổ, vị này tên Trần Sư, vị này tên Trần Tích.”
“Trần Hổ, Trần Sư?” Nhiếp Nguyên Chi cảm thấy hai cái tên này sao mà lạ tai, “Trần Hi cái tên này nghe có vẻ không tệ.”
“Là thằn lằn rắn mối đó.” Trần Mặc bổ sung thêm một câu.
Lời vừa nói ra, Kỳ Thần bọn người còn có chút chưa hiểu chuyện gì, nhưng Nhiếp Nguyên Chi trong nháy mắt đã phản ứng lại! Hổ, sư, rắn mối! Mấy vị ngự thú của chưởng giáo đều tới, chỉ thiếu Xích Viêm Hổ, Huyết Lộc Sư cùng Ngũ Giác Trọng Tích!
“Là bọn họ sao?!” Trần Mặc cười gật đầu: “Không sai, bất quá bọn họ đều đã hóa hình, việc ta khế ước với họ cũng tự nhiên mà bị phá vỡ, cho nên lần này mời mọi người tới đây, chính là muốn mọi người giúp đỡ một chút, để cho bọn họ mau chóng hòa nhập.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Giờ phút này nhìn lại Trần Hổ, Trần Sư cùng Trần Tích, vẻ mặt đều kinh ngạc không ít.
“Trương trưởng lão, ngươi dạy dỗ họ trước.” Nói xong, Trần Mặc vẫn không quên bổ sung một câu, “theo cách hô hấp thổ nạp cơ bản nhất mà bắt đầu.”
“Được!” Trương Lượng tuy có chút trêu chọc, nhưng vẫn dứt khoát đồng ý.
Mà ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, Thanh Hồng Xà Yêu đã mỗi người nuốt vào một con cá lớn có hình dáng giống người. Túi cùng Tiểu Kháng cũng điên cuồng tranh cướp những món ngon trên bàn. Linh cầm linh súc, chúng nó đã sớm ăn đủ. Chất thịt kia so với linh ngư linh cua trước mắt có khác biệt một trời một vực. Nhất giai không được xem là linh thú, dù chất thịt có ăn được, cảm giác cũng vẫn rất bình thường, còn về linh khí ẩn chứa bên trong thì căn bản không thể so sánh được. Ăn những linh thực này, thỏa mãn không chỉ là nhu cầu ăn uống, mà còn cả nhu cầu tu hành.
“Chưởng giáo, đây đều là từ biển cả bắt về sao?” Nhiếp Nguyên Chi hỏi.
Trần Mặc đi đâu, chỉ có hắn biết.
“Đúng!”
“Ta nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm......”
Nói đến đây được nửa chừng, Nhiếp Nguyên Chi liền nhún nhún vai. Chưởng giáo của bọn họ vốn dĩ không thể dùng lẽ thường để ước đoán, nếu không cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
“Thanh đạo hữu, Hồng đạo hữu, tu hành của hai người thế nào rồi?” Trần Mặc hỏi một câu.
Giai đoạn hiện tại, Âu Dương Đông Thanh không có ở đây, Mặc Đài Sơn gánh vác trọng trách liền rơi vào trên vai Thanh Hồng Xà Yêu. Triệu họ tu sĩ mà bọn họ mời từ Bắc Châu về tuy là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng dù sao cũng không phải là người một nhà, không thể giao trọng trách cho hắn. Vì vậy, tiến độ tu luyện của Thanh Hồng Xà Yêu rất quan trọng! Có thể phá vỡ sự cân bằng của Bình Độ Châu hay không, có thể tranh thủ thêm tài nguyên đồng thời không phải chịu sự giám sát, canh chừng của người khác hay không, điểm này mới quan trọng nhất.
Thế nhưng, không nhắc đến vấn đề này còn đỡ. Vừa nhắc đến, Thanh Xà Yêu liền ngay lập tức từ trong mũi phì ra lửa giận ngút trời, trợn tròn mắt rắn nhìn chằm chằm vào Trần Mặc. Nếu không phải Hồng Xà Yêu ngăn cản, thì e rằng đã phun lửa thiêu đốt hắn rồi.
“Trần Đạo Hữu, gần đây chúng ta quá bận rộn luyện đan, chuyện tu luyện tạm thời gác lại, trước mắt vẫn ở tầng hai Nguyên Anh.”
Nghe vậy, Trần Mặc có chút ngượng ngùng cười, lập tức nói: “Điền Tố Cần sắp trở về rồi.”
“Có thật không?” Đợt đầu tiên phái đến Bắc Châu bồi dưỡng cũng đã hai năm, học cũng kha khá rồi, cũng nên trở về.
Trên bàn tiệc, Trần Mặc cùng Nhiếp Nguyên Chi, Trương Lượng mấy người cũng bàn bạc một phen, làm thế nào để bảo đảm không xảy ra tình trạng rời bỏ sư môn, rồi tìm kiếm một nhóm nhân tuyển mới. Mặc Đài Sơn phát triển cuối cùng vẫn là phải hướng Bắc Châu dựa vào. Loại người người đều khai trí, người người đều tham gia tu hành mới là thứ hắn muốn. Về phần đám đại tướng quân kia ngăn cản? Những cái này đương nhiên cũng là điều hắn muốn cân nhắc đến. Cũng chính bởi vậy, Trần Mặc mới hỏi Thanh Hồng Xà Yêu về tiến độ tu luyện. Đương nhiên, với thực lực của bọn họ, trong tình hình có đầy đủ Dưỡng Thần Đan thì tốc độ không thể chậm được.
“Chưởng giáo, gần đây Khương Thịnh Hoa cùng Lã Lam đều đến tìm ta.”
“A?” Trần Mặc nuốt một miếng lớn thịt cá, nhìn về phía Nhiếp Nguyên Chi, “ta nhớ không nhầm, bao gồm cả Bát Phương Các, ta đều để ngươi cấp cho bọn họ một khối tứ giai linh mạch đi?”
“Đúng vậy, ba Tiên Môn này đều đã chuyển đến rồi.”
“Vậy bọn họ còn có chuyện gì?”
Ba Tiên Môn này cũng có thể coi như ăn được chút lợi từ việc hắn làm tướng quân, tứ giai linh mạch, đối với rất nhiều Tiên Môn chỉ dám nghĩ đến mà thôi.
“Lã Lam cùng Khương Thịnh Hoa muốn thoát ly Tiên Môn của mình, bái nhập Mặc Đài Sơn.”
Nói đến đây, Nhiếp Nguyên Chi trong lòng không khỏi sinh ra một vẻ đắc ý. Trước kia hắn chỉ là một trong ba vị gia chủ của Bắc Nhạc Thành, so với những vị chưởng giáo này dù là thực lực hay địa vị đều kém nhau rất xa. Thế nhưng, cũng chính bởi vì hắn nhận rõ tình hình rất sớm, đưa ra một quyết định mà lúc đó rất nhiều người không hiểu. Bỏ đi vị trí gia chủ, gia nhập Mặc Đài Sơn vừa mới thành lập. Hiện tại hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, còn hai người kia vẫn chỉ là Kim Đan. Thậm chí muốn gặp mặt hắn cũng cần phải hẹn thời gian!
“Ngươi thấy thế nào?” Trần Mặc hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận