Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 104: Học tập trận pháp

Chương 104: Học tập trận pháp
Ban Hiểu Vệ tỏ ra có chút mất tự nhiên, từ đầu đến cuối vẻ mặt có chút gượng gạo, khóe miệng co giật mấy lần. Muốn mở miệng, rồi lại thôi.
“Để lát nữa hỏi Tống Vân Hi đi.”
Trần Mặc hơi nghi hoặc một chút, chưa từng nghĩ một con Ngũ Giác Trọng Tích thế mà lại gây sự chú ý của tu sĩ Tử Vân Phong, chẳng lẽ yêu thú này có gì đặc thù?
Vừa dứt lời, Tống Vân Hi vẻ mặt mệt mỏi từ trong phủ đi ra. Giờ phút này, hắn và Ban Hiểu Vệ thần sắc rạng rỡ tạo thành sự tương phản rõ rệt.
“Hôm qua ngươi ngủ không ít…... ”
“Hắn nuôi Ngũ Giác Trọng Tích!”
Không đợi Tống Vân Hi nói hết, Ban Hiểu Vệ đã lên tiếng chặn miệng hắn.
“Ngũ Giác Trọng Tích?”
Trần Mặc không rõ cho lắm, nhưng vẫn là đưa con thằn lằn nhỏ kia ra.
“Nhanh! Nhanh mang đi đi, thứ này khó nuôi lắm đấy!”
Tống Vân Hi cũng liên tục lùi về sau, sợ tiếp cận yêu thú này quá mức, thậm chí sinh ra va chạm.
“Tống đại ca, cái này……”
“Ngươi không nói với hắn sao?”
Ban Hiểu Vệ nhún vai, “hắn là huynh đệ ngươi, không phải huynh đệ của ta.”
Tống Vân Hi nuốt một ngụm nước bọt: “Ngũ Giác Trọng Tích không phải yêu thú gì hiếm có, gần như mỗi một nơi có khoáng mạch đều sẽ tập trung rất nhiều yêu thú này, chúng thích hút linh quặng tiêu tán linh khí, tốc độ sinh trưởng cũng rất nhanh, khoảng một năm là có thể trưởng thành, mà một khi trưởng thành thì có thực lực luyện khí tầng năm, tầng sáu, bình thường Ngũ Giác Trọng Tích gần khoáng mạch, chỉ cần chừng mười năm là có thể đạt tới nhất giai tầng chín!”
“Mạnh vậy sao?”
Trần Mặc nghe vậy, trong lòng lại sinh ra một chút chờ mong đối với con thằn lằn nhỏ này. Bất quá, đối phương nói hình như mọi thứ đều rất bình thường, không có vấn đề gì chứ?
“Có phải cảm thấy rất tốt không?”
Tống Vân Hi hỏi ngược lại, “yêu thú này tệ ở chỗ thích ăn linh khí! Bởi vậy, tu sĩ loài người mỗi khi phát hiện khoáng mạch, đều sẽ tiêu diệt nó một cách tàn nhẫn, cho nên chúng vừa được gọi là con vật may mắn, lại vừa bị gọi là yêu thú tai họa, hơn nữa trong giới tu sĩ loài người gần như đã thống nhất nhận thức, một khi phát hiện Ngũ Giác Trọng Tích, nhất định phải tiêu diệt!”
Trần Mặc nghe xong, đã hiểu. Cũng chẳng trách ban đầu ở cái chợ nhỏ Cổ Trần, lại có người bán trứng yêu thú. Yêu thú thì không hiếm, nhưng trứng yêu thú vẫn vô cùng hi hữu.
“Không nuôi được sao?” Trần Mặc có chút thất vọng hỏi.
“Nuôi?”
Tống Vân Hi có chút bất ngờ, nhất thời có chút không kịp phản ứng, “ngươi nuôi nó làm gì?”
“Da có thể làm quần áo, thịt có thể ăn, ta nhìn cái sừng này cũng rất cứng rắn, có phải có thể luyện hóa thành pháp khí không?”
“Ngươi?!”
Tống Vân Hi phản ứng một lát, mới đáp: “Ngươi nói hình như thật sự có người từng làm vậy, trước khi vào mỏ, tu sĩ sẽ mang xác Ngũ Giác Trọng Tích tới chợ bán. Bất quá một con chắc được ba bốn chục lượng bạc, cũng không đáng tiền.”
Nói tới đây, hắn nhìn thoáng qua Ban Hiểu Vệ bên cạnh: “Ngươi từng ăn thịt Ngũ Giác Trọng Tích chưa?”
“Thịt yêu thú tai họa, ai mà ăn?”
“Chính là a, ai mà ăn thịt chúng chứ! Da và sừng mới đáng mấy đồng, nuôi chúng làm gì?”
Trần Mặc cũng không phản bác, khẽ gật đầu. Chỉ là, trong lòng hắn hơi nghi hoặc một chút, nếu thịt, trứng Ngũ Giác Trọng Tích thật như lời, vậy sao Tiểu Kháng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhớ, nhớ mãi? Thậm chí còn không tiếc ép gà trống ấp trứng! Hơn nữa, cái gọi là yêu thú tai họa trong miệng đối phương, sự tồn tại của nó cũng là bị tàn sát nhiều mà ra, cho nên đáng lý ra sẽ không gây tai họa thật sự. Trần Mặc tự hỏi, hay là nuôi thử nửa năm? Đợi đến lúc lớn thì giết ăn thử xem? Cùng lắm không ăn được thì cho Tiểu Kháng ăn!
Quyết định xong, Trần Mặc cũng không xoắn xuýt nữa. Mặt khác, Tống Vân Hi đã khuyên nhủ xong, cho rằng hắn sẽ nghe theo, nên cũng không nói gì thêm.
Ba người hẹn nhau vào phủ phường chủ.
Thời gian tiếp theo, Ban Hiểu Vệ và Trần Mặc đi tới sân nhỏ. Vị tu sĩ Tử Vân Phong này bắt đầu giảng về tác dụng và phương pháp bày trận của “khúc thủy ảnh trận”.
“Khúc thủy ảnh trận cũng được coi là một loại huyễn trận. Bất quá so với những trận pháp khống chế tâm thần khác, trận pháp này chú trọng chữ 'ảnh' hơn! Một khi bày trận thành công, cảnh tượng trong trận pháp sẽ sống động như thật, thậm chí cả âm thanh, mùi vị đều có thể khôi phục được ở mức độ nhất định…”
Nói rồi, Ban Hiểu Vệ từ trong không gian trữ vật lấy ra một khối khoáng thạch màu xanh nhạt.
“Đây là lục ẩn thạch, thuộc loại khoáng thạch lẫn trong mỏ quặng, độ hiếm bình thường, không cao không thấp, giá khoảng một linh thạch hạ phẩm một khối.”
Trần Mặc nghe rõ ràng, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng nào.
“Lục ẩn thạch cũng là vật liệu không thể thiếu trong huyễn trận nhất giai, trong khúc thủy ảnh trận còn đóng vai trò trận nhãn.”
Nói xong, Ban Hiểu Vệ đứng dậy bước đi, “nhìn kỹ, đây gọi là tầm long!”
Sau khi giẫm lên thất tinh, bát quái, cuối cùng cũng tìm được một vị trí trong sân. Hắn rút trường kiếm, đâm xuống đất. Thuận thế chôn viên khoáng thạch xuống.
“Nhìn kỹ, tẩu xà!”
Sau đó, hắn hoặc bước dài, hoặc bước nhỏ đi nhanh, hoặc dừng chân suy tư, vừa đi vừa nói, giải thích từng động tác, từng chi tiết nhỏ hàm chứa ý nghĩa cho Trần Mặc.
Trần Mặc tuy không có thiên phú cao, nhưng trải qua sự rèn giũa của tư duy hiện đại, sức lĩnh ngộ vẫn rất mạnh. Khi đối phương làm lần đầu, hắn đã nhớ được bảy, tám phần, tuy không biết có phục dựng được không, nhưng nhiều thứ vẫn hiểu!
Một lúc sau.
Ban Hiểu Vệ thu tay, theo ý nghĩ khẽ động. Toàn bộ đình viện đã là một cảnh tượng khác! Cây già vừa mới đâm chồi, giờ phút này đã được bao phủ một lớp tuyết trắng dày. Dưới gốc cây trên ghế đá, Tống Vân Hi đang cùng Vân Nhu tình tứ, hai bàn tay không biết đặt vào đâu, cứ vuốt ve qua lại.
Trần Mặc giật giật khóe miệng, bất động thanh sắc. Cái này không mất tiền có thể xem sao? Hắn thực sự không ngờ, Ban Hiểu Vệ lại có sở thích xấu xa đến vậy! Thế mà lại chiếu cho hắn xem cảnh này!
Thấy sắp đến hồi kết, Ban Hiểu Vệ vung tay, huyễn cảnh tan biến. Trần Mặc thở dài, quả nhiên vẫn là phải thu lệ phí sao......
“Thế nào, nhớ được bao nhiêu?”
“Bảy tám phần.”
“À.”
Ban Hiểu Vệ cười lạnh một tiếng. Mỗi một tu sĩ luyện trận lần đầu đều có ảo giác: Trận pháp cũng chỉ có vậy thôi. Chỉ cần nhìn làm một lần là được. Ngay cả Ban Hiểu Vệ khi trước cũng như vậy. Bởi vậy, việc hắn cần làm tiếp theo là cho đối phương biết, trận pháp khó, khó ở chỗ nào?
“Chờ đó.”
Hắn đi đến trước bàn đá, nhẹ nhàng đẩy, rất dễ dàng di chuyển vị trí bàn đá, rồi lại chém mấy thân cây, tùy ý đặt trên mặt đất.
Làm xong hết thảy, hắn mới lên tiếng, “đến đây, làm lại một lần theo bộ dáng vừa nãy của ta.”
Trần Mặc nhíu mày, nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn nhận lấy lục ẩn thạch, dùng khí cơ dẫn dắt, bắt đầu tầm long, tẩu xà trong sân. Trực tiếp nhìn thấy hắn không chôn trận nhãn ở chỗ chưa lấp hố, Ban Hiểu Vệ ngụ ý nhìn nhận vẫn là theo bản năng khẽ gật đầu. “Tuy tìm sai vị trí, nhưng ngươi cũng có chút khác biệt với mấy tên tự cho mình là đúng kia đấy!” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận