Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 674: Trung Châu Kinh Đô

Chương 674: Trung Châu Kinh Đô đối diện, trực chỉ nội tâm tụng kinh, Trần Mặc ý đồ thông qua phương thức phong bế thần thức để chống đỡ. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, thanh âm này theo trong tai hắn truyền vào là thật, nhưng lại vang ở toàn thân, nói cách khác, dù là phong bế hoàn toàn lục thức, vẫn có thể nghe được tiếng tụng kinh trong cổ tháp. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nhưng càng mang đến đau khổ. Cũng không biết vì sao, Trần Mặc chỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông, mỗi một tấc linh khí trong cơ thể đều bài xích những tiếng niệm kinh tụng phật này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm gì được. Thế là, hắn không thể không hao phí đại lượng tâm thần để áp chế cơn đau. Và khi hắn dần cảm thấy có chút chống đỡ không nổi thì thanh âm vang vọng trong đầu im bặt, thay vào đó là một tiếng thở dài. Ngay lúc đó, một vị lão nhân tinh thần quắc thước từ sau tượng Phật khổng lồ bước ra. Hắn chắp tay sau lưng, thân hình có vẻ hơi thấp bé, nhưng không biết vì sao lại cho người ta cảm giác không thể nhìn thẳng. “Bái kiến Phạm Chủ Bộ!” Ngô mông quỳ một chân trên đất hành lễ, và một sát na này khiến Trần Mặc hơi nghi hoặc. Người trước mắt, bất luận là thân hình, khí chất, thậm chí là thực lực, đều khác xa với người trong hành lang tối vừa nãy. Nếu người này là Phạm Chủ Bộ, thì vị Long Thủ Vệ kia là ai? Suy đoán bị đánh đổ, trong nhất thời Trần Mặc lộ vẻ do dự. “Đây là người thắng cuối cùng?” “Bẩm chủ bộ, đúng là vậy!” Phạm Chủ Bộ đánh giá Trần Mặc một lượt, tiện tay từ trong tay áo lấy ra một linh tiên điêu khắc hình xương rồng, hỏi: “Tên gì?” “Vãn bối Trần Mặc.” Đối phương ngón tay nhẹ nhàng chạm vào linh tiên. Bỗng nhiên, Trần Mặc cảm thấy một luồng lực lượng rút thần thức của mình ra, nhưng khi cẩn thận cảm nhận lại thì đã khôi phục bình thường. “Cầm đi đi, còn lại Ngô Điển Lại sẽ phụ trách.” Phạm Chủ Bộ tiện tay ném linh tiên tới, Trần Mặc vừa định bắt lấy thì Ngô mông đã nhanh tay nhặt lấy nó trước. Sau một khắc, vị lão giả kia lại chui trở về sau tượng Phật! Và ngay khi lão rời đi, tiếng tụng kinh khiến người ta dựng tóc gáy lại vang lên lần nữa. “Ra ngoài rồi nói.” Trần Mặc không nói hai lời, sải bước ra ngoài cổ tháp, gần như trong nháy mắt, cảm xúc bực bội lập tức tan biến. Ngô mông đứng ở cửa ra vào, cầm linh tiên trong tay ném cho hắn, lúc này mới nói: “Nhớ kỹ, ngươi giữ lại hai thành.” Vừa dứt lời, Trần Mặc lập tức giật mình! Lúc này, dáng vẻ Cam Diện Long Thủ Vệ và người trước mắt dần trùng khớp, hắn không ngờ người chủ động gặp mình không phải chủ bộ, mà chỉ là một vị Điển Lại? Vô thức, Trần Mặc cảm thấy có gì đó không đơn giản. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại thấy rất hợp lý. “Vâng!” Trần Mặc hai tay ôm quyền, thu linh tiên vào. Giờ phút này, hắn tựa như lúc mới lập Mặc Đài Sơn, chỉ khi nhận được sự đồng ý của phủ tướng quân mới có thể lập tiên môn. Nghĩ lại, có lẽ những quy tắc này cũng nhất mạch tương truyền. Hô! Trần Mặc thở dài nhẹ nhõm, theo sự dẫn đường của người khác rời khỏi Thiên Long Bộ. Gần đến giả sơn, liếc thấy Trương Kiệt đang ngồi tu hành trong đình nghỉ mát, giờ phút này đang ngũ tâm hướng về trời. Tiếp xúc với hắn nhiều ngày như vậy, đối phương từ đầu đến cuối vẫn luôn đọc « Chưởng Môn Tu Tiên Lộ », nhưng đến Thiên Long Bộ lại biểu hiện như một kẻ cuồng tu luyện. Không thể không nói, người có địa vị càng chú trọng quản lý hình tượng của mình. Dù sao ngay cả trong giới tu hành, đọc tiểu thuyết cũng chỉ là thú vui nhàn hạ thôi, tu sĩ không kiếm trường sinh thì còn tu tiên làm gì? Thấy Trần Mặc đi về phía mình, hắn lập tức đứng dậy, trên mặt nở nụ cười thấy rõ. “Thế nào rồi?” “Đa tạ Trương tướng quân!” Trương Kiệt ôm quyền chào từ biệt các tu sĩ Thiên Long Bộ rồi quay người đi trước. Trần Mặc nhìn theo bóng lưng hắn, cũng cáo từ rồi nhanh chóng đuổi theo. Rời khỏi Thiên Long Bộ, Trung Châu Kinh Đô đã là một khung cảnh khác, Lục tướng quân dẫn hắn đến đứng trên con đường lớn ồn ào náo nhiệt, từ phía sau lưng lấy ra cuốn « Chưởng Môn Tu Tiên Lộ » tiếp tục đọc, mãi đến khi Trần Mặc ho khan hai tiếng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút. “Hiện tại, ngươi chính là Lục tướng quân của Bình Độ Châu.” Nói xong, cũng không quay đầu mà đi. Cái này…… Trần Mặc có chút mờ mịt, nhìn biểu hiện của đối phương lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Lẽ nào là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ? “Ngươi muốn đi đâu?” “Ngươi lần đầu đến Trung Châu phải không? Nơi này đâu đâu cũng là tài phú, đâu đâu cũng có bí cảnh, ngươi không mau đi dạo mà đi theo ta làm gì?” “Chưa quen với cuộc sống nơi này.” Trần Mặc biết nơi này không thiếu đồ tốt, nhưng bảo vật chân chính không thể tùy tiện đem ra bán. Không có đường hướng rõ ràng thì đi dạo cũng chỉ là giết thời gian. Có thời gian này, hắn không bằng trở về Bắc Châu, cảm nhận sự khác biệt của đại lục tu hành. “Hả?” Trương Kiệt gấp sách lại, hứng thú nhìn hắn: “Ngươi thế mà không hiếu kỳ?” “Lần này đi ra cũng không ít ngày, cần phải trở về.” “Thật sao?” “Nếu không thì sao?” “Ta định về Bắc Châu trước.” “Cùng đi.” Trương Kiệt nghĩ ngợi, đột nhiên nói: “Đây là 140 khối hạ phẩm linh tinh.” Trần Mặc thuần thục tiếp nhận, sau đó hỏi: “Hay là dùng truyền tống trận trở về?” “Nếu không thì sao?” Đối diện với cùng một câu hỏi, hắn nhún vai, linh tinh đã có trong tay, rốt cuộc hắn cũng có thể đi dạo Trung Châu một chút. Bọn họ tuy đều ở Bình Độ Châu, nhưng số linh tinh đã hứa với hắn thì không thể thiếu được! “À.” Trương Kiệt cười gượng một tiếng, chợt cầm sách rời đi. Trần Mặc nhìn theo bóng lưng đối phương, không hiểu sao lại có chút phiền muộn. Có thể nói, đối phương đã giúp hắn không ít, từ Tam tướng quân Vệ Nhất ban đầu, cho đến Thiên Long Bộ hiện tại, đều là như vậy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong, Trương Kiệt dù không trở mặt, nhưng thái độ cũng thay đổi rất nhiều. Giống như hoàn thành một nhiệm vụ, giúp vì nghĩa vụ mà thôi…… Nghĩ cẩn thận, hắn cũng hiểu, mình trở thành Lục tướng quân một phần là nhờ ân trạch của Tống Vân Hi, một phần là do yêu cầu của Long Thủ Vệ. Kiếm Thập Thất bản thân hắn hình như cũng không có giao tình gì với hắn. “Ai.” Trần Mặc thở dài lắc đầu, sau đó sải bước chân dọc theo con phố dài đi tới. Trung Châu Kinh Đô rất kỳ lạ. Lúc mới đến vì tinh thần không tập trung nên có vẻ không để ý đến tình hình trong thành. Nhưng bây giờ xem ra, nơi này hình như khác bất kỳ một thành trì nào mà hắn từng thấy! Cả Bắc Châu nữa! Các cửa hàng hai bên đường như từng cái động không đáy, bất cứ linh khí hay thần thức nào thăm dò vào trong đó đều sẽ biến mất không dấu vết, mọi thứ dường như không thể nào truy dấu. Trần Mặc do dự một chút, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng. Phía trên cửa hàng viết ba chữ 【 Bách Thảo Đường 】, dưới góc phải lại in một dấu chữ tiểu triện “Thần Nông Tông”. Và sở dĩ hắn do dự, là vì trên con đường này, hắn đã thấy không chỉ một cửa tiệm giống như thế, nếu không phải vì kiến trúc chung quanh các cửa hàng có vẻ khác nhau thì có lẽ đã tưởng mình gặp quỷ đả tường rồi!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận