Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 194: Tử Vân phường thị

Chương 194: Tử Vân phường thị thu đồ đệ? Trần Mặc mặt ngoài không chút biến sắc, nhưng trong đầu lại suy nghĩ cực nhanh. Ngay từ hơn một năm trước, đối phương đã từng đề cập đến chuyện này, nhưng vì do dự nhất thời mà không đi đến kết quả, sau đó thì thành cái hẹn ước Luyện Khí tầng tám! Nhưng hôm nay chưa qua bao lâu, Trần Mặc cũng không đột phá, vì sao lúc này lại nhắc lại việc này? Huống chi, thời cơ này hiện tại... "Sao vậy? Không vui à?" Sau một thoáng do dự, Trần Mặc lộ vẻ vui mừng, quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền, hành lễ bái sư nói "Bái kiến sư phụ!" "Tốt! Tốt!" Tôn Nghĩa Minh cười vuốt râu, nói tiếp, "ta vốn không phải là người cổ hủ câu nệ, giữa ngươi và ta có tình thầy trò là được, không cần chấp lễ nghĩa!" "Dạ!" Trần Mặc đứng dậy, lui sang một bên. Tống Vân Hi bên cạnh trừng mắt nhìn, nhìn huynh đệ mình một cái, lại nhìn trưởng lão Tôn, không hiểu trong hồ lô này rốt cuộc bán thứ thuốc gì! "Đã bái sư rồi, vậy dĩ nhiên không thể thiếu lễ bái sư." Tôn Nghĩa Minh nói, theo nhẫn trữ vật lấy ra mấy món đồ. Hai cái bình sứ, một cây cổ cầm, còn có một quyển cổ tịch. Có thể trong nháy mắt lấy ra những thứ này từ không gian trữ vật tạp nhạp, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước. "Hai viên Dưỡng Khí Đan, một viên Đoán Cốt Đan." Trần Mặc thuận tay nhận lấy, dù đã phỏng đoán có lẽ đối phương có toan tính, nhưng lúc này vẫn không kìm được tâm tình kích động. Có hai viên Dưỡng Khí Đan này, thì có thể tiết kiệm hơn nửa năm công phu! Đoán Cốt Đan lại càng có thể dịch kinh phạt tủy, cải biến thể chất, là một loại thần đan. Đối với đệ tử Thanh Dương Tông mà nói có lẽ mỗi người một viên, nhưng đối với tán tu, thậm chí là Linh Thực Phu như Trần Mặc mà nói, căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ! "Biết ngươi am hiểu cầm kỹ, cố ý mời người chế tác một cây cổ cầm cho ngươi, dùng nó gảy lên khúc nhạc sẽ càng thêm có hồn." Tôn Nghĩa Minh đặt nó xuống bàn đá, tiếp tục nói: "Đây là Hoài Sơn Dưỡng Khí Công ở cảnh giới Trúc Cơ." Nếu như nói những Dưỡng Khí Đan, Đoán Cốt Đan kia làm Trần Mặc trong lòng vui mừng thì quyển công pháp trước mắt này lại làm mắt hắn sáng lên! Công pháp cảnh giới Trúc Cơ! Vốn phải tốn năm khối linh thạch trung phẩm mới có thể mua được loại công pháp này, mà giờ lại tặng cho mình. Đây chính là cái lợi do thân phận mang đến! "Tạ ơn sư phụ!" Giờ phút này, trong lòng Trần Mặc ít nhiều cũng mang theo một chút cảm kích. "Nếu đã nhận ngươi làm đồ đệ, các nơi trong tục vụ đại điện ngươi đều có thể đến." Tôn Nghĩa Minh mỉm cười nói, "Sư phụ cũng không cầu ngươi làm gì, sau này mỗi tháng đến hậu viện diễn tấu một khúc cho đám linh cầm linh thú là được." "Đệ tử tuân mệnh!" Trần Mặc không từ chối, cũng không cần phải từ chối. Diễn tấu thì quá dễ dàng. Còn chuyện có kích thích chúng sinh sôi hay không thì còn phải xem tình hình cụ thể. "Đây là lệnh bài thân phận, có nó ở Tử Vân Phong hầu như có thể tự do đi lại!" Tôn Nghĩa Minh cuối cùng ném ra một vật, lúc này mới thu lại đám linh kê, linh hạc không biết từ đâu tới. Hắn chắp tay sau lưng, giống như đã làm xong một việc lớn, mãn nguyện vuốt râu, chậm rãi rời đi. Đến khi bóng lưng đối phương biến mất, Trần Mặc mới khó hiểu nhìn Tống Vân Hi. Nhưng, chưa kịp hắn hỏi rốt cuộc chuyện gì thì vị phường chủ Bạch Xà phường thị kích động ôm lấy cánh tay hắn, không nói hai lời kéo Trần Mặc ra ngoài. "Đại ca Tống, huynh đây là..." "Ha ha! Cái này còn cần nghĩ à? Chẳng phải mới nói sao? Hôm nay nhất định phải để ngươi làm chủ!" "Làm chủ tự nhiên không có vấn đề, nhưng chúng ta đi đâu vậy?" Tống Vân Hi bước chân ngày càng nhanh: "Đương nhiên là đến phường thị nội bộ rồi! Đi thôi! Hôm nay dù thế nào cũng phải để ngươi nếm thử khoái hoạt song tu!" "..." Trần Mặc cạn lời ngay lập tức. Phường thị nội bộ, hắn thật sự muốn đi xem một chút. Nhất là khi vừa nhận được công pháp Trúc Cơ, tiền tích cóp bấy lâu nay cuối cùng đã được xả ra, trong túi đang có hơn 400 khối linh thạch hắn tự nhiên có thể thỏa sức mua sắm một phen! Nhưng tuyệt đối không ngờ, phản ứng đầu tiên của Tống Vân Hi là kéo hắn đi song tu. Bất quá rất nhanh, Trần Mặc cũng bình tĩnh lại. Hắn cũng không phải người cổ hủ, song tu thôi mà... Chỉ cần có lợi, thử một chút cũng không sao! Chỉ trong nháy mắt, Tống Vân Hi đã dẫn Trần Mặc tới trước một tòa môn lâu, ngẩng đầu nhìn lên tòa lầu các hình bát giác đứng sừng sững trước mặt, chọc thẳng vào mây xanh. Bên dưới môn lâu, trên tấm biển dát vàng có bốn chữ—— Tử Vân phường thị. Trước môn đình, đệ tử Tử Vân Phong ra vào không ngớt, chỉ trong chốc lát, đã có bảy tám người ra vào. Toàn bộ đệ tử Tử Vân Phong mấy ngàn người, thường ngày trừ việc ngồi tu luyện, hoàn thành nhiệm vụ tiên phong, thì đây là một trong những địa điểm hiếm hoi mà bọn họ được lui tới. "Đi!" Tống Vân Hi vui vẻ khôn xiết. Rất lâu rồi mới đến đây! Hai người dựa vào lệnh bài thân phận, thuận lợi qua được kiểm tra của hộ vệ, tiến vào bên trong phường thị. Thực ra, người có thể ra vào nơi đây, về cơ bản đều là đệ tử Thanh Dương Tông, việc kiểm tra thân phận cũng có chút dư thừa. Đi vào bên trong, hiện ra trước mắt Trần Mặc là một tòa lầu các hình chữ "回", đại sảnh ở giữa được điêu khắc tinh xảo, vươn cao lên tầng tám, tạo cho người ta cảm giác rộng rãi, cao vời. Cầu thang xoắn ốc bao quanh, người đi trên đó lộ vẻ nhỏ bé vô cùng. "Nơi này không thể ngự kiếm phi hành." Tống Vân Hi nhỏ giọng nhắc nhở. "Trận pháp?" "Đúng!" Với tầm nhìn nông cạn của Trần Mặc, đương nhiên không thể nhìn ra nhãn trận này, nhưng trận pháp có thể bao trùm cả phường thị thế này, nghệ thuật bày trận của người tạo ra nó chắc chắn không tầm thường! Bước vào hai bước, ngay lập tức từng đợt mùi thuốc xộc vào mũi. Trần Mặc quay đầu nhìn bốn phía, trên lầu hai là một dãy cửa hàng đan dược, mùi thơm bắt đầu bay ra từ đó. "Đại ca Tống, hay là chúng ta đi xem đan dược đi?" Tống Vân Hi sao chịu được chứ? Đã đến đây rồi thì nhất định phải song tu trước, đan dược thì để sang một bên. "Mấy nhà đó chỉ toàn bán Hồi Khí Đan thôi, giá cả lại đắt cắt cổ, đừng đi." Nói đến đây, hắn lại cảm thấy không ổn, "nếu ngươi thực sự muốn đi, một lát làm chính sự xong xuôi, chúng ta lại đi xem." Chính sự? Đi kỹ viện là chính sự sao? Trần Mặc nhịn không được cười lên, nhưng vẫn theo đối phương lên đến tầng tám. Khác với biển hiệu khí thế hào hùng của những cửa hàng khác, ba chữ "Văn Hương Các" được lựa chọn kiểu chữ mềm mại, thướt tha, cho người ta cảm giác có sự hòa quyện giữa sự cứng cỏi và uyển chuyển. Còn chưa bước vào trong đã có từng đợt hương thơm thoang thoảng. Mùi thơm này không nồng như mùi thuốc, cũng không thanh đạm như hương hoa, nồng nàn nhưng không kém phần tao nhã, chỉ những “mùi hương” này thôi cũng đủ thấy các tu sĩ bên trong không hề tầm thường! Tống Vân Hi sải bước tiến vào, Trần Mặc theo sát phía sau. Lúc này, bọn họ đang ở trong lầu các, ban đầu cứ tưởng rằng sau khi vào trong sẽ như tửu lầu, đại sảnh chí ít sẽ có gian riêng tư ở giữa, không ngờ rằng sau khi vào bên trong mới phát hiện, thì ra bên trong lại là một động thiên khác! Cây xanh um tùm, đình đài có suối uốn quanh, muôn hoa khoe sắc, những cô nương mặc thanh y, lam y, hồng y, nhảy múa uyển chuyển. Một cái nhíu mày, một nụ cười đều làm lay động lòng người. Ngoài lầu, bảy, tám đệ tử Thanh Dương Tông tùy ý ngồi, người thì nằm nghiêng, người thì chống cằm, cùng nhau thưởng thức bức họa tuyệt mỹ này! (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận