Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 55: Thanh Dương Tông nhất tuyệt tam cực thập nhị công

Chương 55: Nhất tuyệt tam cực thập nhị công của Thanh Dương Tông Còn lại 160 cân linh đạo, Trần Mặc tốn công sức một hồi chuyển hóa thành mười sáu cân linh chủng. Thêm vào hai mươi hai cân trước đó, 600 cân linh đạo tổng cộng thu hoạch được ba mươi tám cân linh chủng. Hắn giữ lại ba mươi cân, tám cân còn lại dùng túi nhỏ cất gọn, tự mình thu vào, trở về đất còn phải làm ruộng, nếu có thể học được nhất giai linh trận trước đầu xuân, vậy thiên phú [Thôi Thục] của hắn cũng có thể phát huy được tác dụng. Tám cân linh đạo giấu trong bộ quần áo rộng thùng thình căn bản không nhìn ra được. Trần Mặc cũng không lo Tống Vân Hi sẽ khám người hắn!
Để hoàn thành tất cả số linh hoàng đạo mễ, hắn lấy túi gấm trắng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên tay, cảm nhận loại linh mễ nhị giai hoàn toàn mới này! Hạt của nó tròn trịa rõ ràng càng thêm đầy đặn, chưa tách vỏ trấu, linh khí ẩn chứa trong linh mễ đã không thể kìm được mà phát tán ra ngoài. Trần Mặc có một dự cảm: Nếu nói ăn linh hoàng đạo mễ có thể bổ sung linh khí. Ăn loại Huyền Dực Linh Mễ nhị giai này, hẳn có thể giống như tu luyện bình thường, làm lớn mạnh đan điền! Nói cách khác, chính là tăng trưởng kinh nghiệm!
Linh khí ở đầu ngón tay Trần Mặc nhảy lên, trong nháy mắt cắt đứt linh khí bên trong hạt giống, thúc giục chồi mầm Huyền Dực Linh Mễ sinh trưởng. Thời gian từng chút một trôi qua. Sau thời gian đốt hết một nén hương, sáu cân linh đạo trong tay hắn chuyển hóa thành ba lạng linh chủng! Tỷ lệ ra giống của linh đạo nhất giai là 10 chọi 1, nhị giai thì là 20 chọi 1. Chênh lệch gấp đôi!
Trần Mặc cất kỹ bốn cân Huyền Dực Linh Mễ còn lại, chuẩn bị mang về nhà ăn. Đồ tốt này, muốn bảo hắn mua thì chắc chắn không nỡ, nhưng nếu được dùng miễn phí thì thế nào cũng phải nếm thử. Một bát cơm linh mễ thơm ngào ngạt, chắc chắn sẽ giúp hắn no bụng!
Làm xong tất cả, đã là buổi trưa ngày thứ ba. Trần Mặc chậm rãi đi ra khỏi phòng gây giống, Mai Hoa vốn đang gật gù ngủ ở cửa bỗng nhiên tỉnh lại. Hắn tươi cười nghênh đón: "Trần đạo hữu, xin chờ một chút. Ta đi gọi Tống Chưởng quỹ." Nói xong, lau nước miếng ở khóe miệng rồi như một làn khói chạy đi.
Không lâu sau, Tống Vân Hi ba chân bốn cẳng chạy tới. Sau khi vào phòng, sự chú ý của hắn không đặt trên đống hạt giống kia mà trực tiếp nhìn vào túi gấm trắng trên bàn.
"Thành công rồi?"
Trần Mặc cười gật đầu, không nói gì.
Tống Vân Hi tiến lên một bước, cầm hạt giống Huyền Dực Linh Mễ đặt vào tay ước lượng. Ba lạng! Quả nhiên là Độ Khí thuật đại thành kỳ! Lời to rồi! Lời to điên rồi! Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải giữ Trần Mặc ở lại lương trạm của mình!
Trần Mặc thấy vẻ mặt có chút kích động của đối phương, thầm mừng vì mình còn giữ lại một chiêu, nếu Tống Vân Hi biết được, tỷ lệ ra giống của hắn còn có thể tăng lên gấp đôi nữa thì không chừng hắn sẽ hận không thể nhào lên người hắn mất.
"Trần huynh!" Tống Vân Hi xòe bàn tay, linh đạo từ từ hạ xuống, "48 cân linh đạo, theo giá năm tiền một lạng, tổng cộng là 72 lạng linh sa. Còn 600 cân của ngươi......"
"30 cân hạt giống."
"30 cân! Năm nay mất mùa, không có gì bất ngờ xảy ra thì giá hạt giống sẽ không quá 5 lạng, theo thỏa thuận thu mua với giá 4 lạng, tổng cộng là 120 lạng linh sa." Tống Vân Hi tính toán, "thêm phí ươm mầm Huyền Dực Linh Mễ nữa, tính cả là hai khối linh thạch hạ phẩm, thế nào?"
Bốn lạng linh sa một cân đạo chủng, Trần Mặc thấy cũng hợp lý. Đổi lại năm ngoái, giá này có lẽ phải gấp đôi, nhưng năm nay các linh thực phu đều thua lỗ thảm rồi, đương nhiên không thể bán hạt giống với giá cao nữa!
Còn về Huyền Dực Linh Mễ. Ba lạng hạt giống, trị giá 15 lạng linh sa. Đối phương trực tiếp đưa ra 8 lạng tiền công, tuyệt đối coi là hào phóng. Đương nhiên, đối phương biết làm người, Trần Mặc cũng không thể tỏ ra hẹp hòi.
"192 lạng, chính là 192 lạng. Chút chuyện nhỏ này có là gì đâu mà tính công xá." Hắn đẩy hạt giống Huyền Dực Linh Mễ, cười lắc đầu.
Tống Vân Hi hơi sững sờ, chợt thoải mái cười ha hả!
"Tốt! Trần huynh đã nói vậy, thì lão ca ta hôm nay xin nhận tiện nghi của ngươi!"
Hợp tác đôi bên cùng có lợi, cho dù là ai, người tính toán chi li khó mà thật lòng kết giao bằng hữu. Tống Vân Hi tiến lên, không hề kiểm tra xem có đủ 30 cân kia không mà trực tiếp thu tất cả vào nhẫn trữ vật, sau đó lại từ đó lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm, một túi linh sa. "Linh thạch hạ phẩm và 92 lạng linh sa đây."
Trần Mặc nhận lấy, cảm giác nặng trịch. Đúng lúc hắn định mở miệng hỏi về việc làm sao để trở thành linh trận sư thì đối phương đã hỏi trước: "Trần huynh, không biết công pháp mà ngươi tu luyện là gì?"
Ừ? Trần Mặc ngẩn người. Sao lại hỏi chuyện này?
"Dưỡng khí quyết."
Tống Vân Hi cười lắc đầu: "Nếu là trước kia, ta cũng sẽ không hỏi, nhưng theo ta suy đoán thành tựu sau này của Trần huynh không chỉ dừng lại ở Luyện Khí, cho nên càng nghĩ, vẫn thấy nên nói với ngươi."
Lời nói của đối phương lần này, khiến Trần Mặc trong lòng có dự cảm không tốt.
"Tống đại ca cứ nói!"
"Dưỡng khí quyết là công pháp cơ bản nhất trong tất cả các tu sĩ, hầu hết linh thực phu nào tu luyện cũng dùng môn công pháp này. Có lẽ ngươi không biết, môn công pháp này thật ra có thiếu hụt."
"Thiếu hụt?"
"Không sai! Dùng phương pháp này nhập đạo, cuối cùng cả đời cũng không thể Trúc Cơ! Đồng thời một khi đến Luyện Khí tầng bốn, độ khó tu luyện sẽ tăng cao lên rất nhiều!"
"Ý đại ca là muốn ta đổi sang công pháp khác?" Trần Mặc hỏi.
Tống Vân Hi nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên nghiêm nghị. Điều này, lại khiến Trần Mặc cảm thấy hơi mất tự nhiên: "Công pháp rất hiếm sao?"
"Không biết Trần huynh có từng đến cửa hàng Vân Du Thư ở phường thị chưa?"
Cửa hàng Vân Du Thư? Trần Mặc hồi tưởng một phen, hình như có từng thấy cửa hàng này, nhưng ấn tượng không sâu sắc lắm.
"Chưa."
"Trần huynh, ta cũng không thừa nước đục thả câu." Tống Vân Hi kéo một cái ghế ra, ra hiệu Trần Mặc ngồi xuống. Mai Hoa rất biết điều chạy tới rót trà rót nước, việc nên làm một chuyện cũng không thiếu. "Con đường tu hành, quý ở truyền thừa. Từ ngàn năm trước, Thanh Dương Tông đã đặt ra quy tắc, bất kỳ tu sĩ nào cũng không được tự ý tu luyện công pháp Tiên Môn, bao gồm cả pháp thuật! Ngoại trừ công pháp cấp thấp nhất được công khai, như Dưỡng khí quyết ngươi đang học, Hỏa Diễm Chưởng, Độ Khí thuật, và Canh Kim Nhất Chỉ đều thuộc loại này."
"Về phần công pháp, pháp thuật cao cấp, đều phải đến cửa hàng Vân Du Thư ở mỗi phường thị để mua, và muốn mua phải lập lời thề tâm ma, không được tự tiện truyền ra ngoài! Cho nên nói, chỉ cần Thanh Dương Tông còn chưa sụp đổ ở địa giới này thì quy tắc này sẽ vẫn tiếp diễn."
Trần Mặc hiểu ra. Đây chính là sự độc quyền trần trụi! Độc quyền công pháp, thì tương đương với độc quyền con đường tắt để thăng tiến. Ngoại trừ đệ tử nội môn, các tán tu khác muốn tu thì phải bỏ linh sa, tốn linh thạch. Với những tán tu vốn đã không dư dả thì đây quả là một khoản chi lớn và cái giá phải trả rất đắt!
"Tống đại ca, huynh nghĩ ta nên tu luyện môn công pháp nào?"
Tống Vân Hi bưng chén nước trên bàn lên uống cạn.
"Thanh Dương Tông có nhất tuyệt tam cực thập nhị công, đề nghị Trần huynh nên bắt đầu từ môn thập nhị công rẻ nhất."
"Thập nhị công?"
"Đúng!"
"Trong thập nhị công, chỉ có hai môn công pháp không cần linh căn, một là 《Hoài Sơn Dưỡng Khí Công》hai là 《Thiên Lam Công》. Hai môn công pháp này đều có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, tuy nhiên giá của các công pháp thông dụng như thế này đều không rẻ."
"Cần bao nhiêu linh sa?" Trần Mặc dò hỏi.
"Linh sa?" Tống Vân Hi cười khổ lắc đầu, "Năm khối linh thạch hạ phẩm!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận