Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 819: Các phương hành động

Chương 819: Các hướng hành động
Từ Mạnh Bân đi một chuyến Trung Châu, nhưng sự tình cũng không thành. Đông, tây, nam, bắc Tứ Châu đối với những châu phủ như Bình Độ Châu, Hải Bình Châu mà nói, vô luận là địa vị hay là thực lực đều là chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi. Nhưng trong mắt những tiên môn thâm căn cố đế ở Trung Châu, lại chẳng là gì cả.
Vốn dĩ những năm này, Linh Lung Thành cùng Vọng Thần Cung qua lại xem như khá thân thiết. Để duy trì tiêu hao của truyền tống trận, các tòa thành truyền kỳ cứ bốn năm một lần đều sẽ phải nộp cho bọn họ một khoản lớn linh thạch phí tổn, mà Linh Lung Thành thì do Từ Mạnh Bân phụ trách. Quý Tử Du sai hắn đi, chính là vì xem trọng điểm này. Mới đầu, Vọng Thần Cung rất nhiệt tình, hàn huyên quen biết khá nhiều. Nhưng khi Từ Mạnh Bân đề cập đến việc muốn khôi phục truyền tống trận thông với Bình Độ Châu thì tiên môn lạc hậu có lịch sử hơn vạn năm này lại hiếm thấy chọn cách im lặng. Hỏi lý do, nhưng cũng không nói. Điều này khiến hắn có chút khó mà tiếp nhận, đành chịu trở về tay trắng.
Xuất sư bất lợi, khiến Quý Tử Du cũng rơi vào trầm tư, Hề thành chủ úp úp mở mở suy đoán, dường như có vẻ không nhìn thấu tương lai nên mới có tình hình này. Suy nghĩ cẩn thận, việc Vọng Thần Cung cự tuyệt có lẽ cũng có bí ẩn trong đó. Càng nghĩ, vị viện trưởng Linh Lung Học Viện, phó thành chủ Linh Lung Thành cuối cùng đã hạ quyết tâm, quyết định tự mình đến Bình Độ Châu một chuyến. Phương thức, chính là xuyên qua khe nứt mà Luyện Hư cảnh cũng không dám chắc chắn có thể toàn thân trở ra. Giống như Âu Dương Đông Thanh, theo Bát Bách Thi Ma Lĩnh mà đi!
"Quý thành chủ, mạo hiểm như vậy không đáng a!"
Từ Mạnh Bân cùng Diêm Nguyên Thường đều ra sức khuyên nhủ, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, vận khí kém một chút, đụng phải yêu ma quỷ quái cường đại, rất có thể sẽ mất mạng.
"Có cái gì đáng hay không?" Đối với nguy hiểm, Quý Tử Du ngược lại không xem trọng như vậy, "có một số việc dù sao vẫn cần người đi làm."
Nói xong, hắn lại ngừng một chút.
"Âu Dương Đông Thanh nếu có thể mang theo hai vị đệ tử Nguyên Anh cảnh trở về Bình Độ Châu, hẳn là cũng có chút thủ đoạn, ta cũng không mạo hiểm hồ đồ như vậy, hắn cũng có để lại cho ta vài thứ tốt."
"Thứ gì?" Từ Mạnh Bân hứng thú.
"Mấy tấm phù chú đặc thù ghi lại phương pháp vẽ, mấy ngày ngươi đi Trung Châu, ta đã tìm người bắt đầu vẽ, không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ cũng có chút thành quả."
Mấy người ở trong phòng viện trưởng chờ mấy canh giờ, quả nhiên rất nhanh một vị phó viện trưởng phụ trách chế phù là Vạn Hải Đào cũng chạy tới. Nhưng mà, vị Phù Lục sư nổi tiếng trong Cửu Viện Bắc Châu này lại có vẻ mặt không vui.
"Thành chủ."
"Sao vậy?"
Quý Tử Du vẫn có lòng tin vào thực lực của học viện. Có điều Vạn Hải Đào lại lộ vẻ sầu não lắc đầu.
"Thất bại?"
Đối phương không trả lời, nhưng sự im lặng đã thay cho câu đáp.
"Sao lại thế?"
"Bẩm thành chủ, ba tấm phù chú ngài đưa, ta đều thử hết rồi, nhất là tấm Ngũ tiểu quỷ vận chuyển phù, ban đầu cứ tưởng chỉ là một tấm phù chú tứ giai bình thường, dù cho trong thời gian ngắn không thể phục chế thì cũng không đến nỗi không thể phân tích được! Nhưng ta đã nghiên cứu suốt hai ngày, vẫn không tìm được trọng điểm."
Lúc này, không chỉ có Quý Tử Du cau mày mà ngay cả Từ Mạnh Bân, Diêm Nguyên Thường đứng bên cũng cảm nhận được một chút kinh ngạc. Trình độ của Vạn Hải Đào ra sao, bọn hắn hiểu quá rõ. Dù đặt ở Trung Châu, không nói là đứng đầu thì chí ít cũng vào được top 5. Nếu nói hắn không hiểu phù chú, thì chỉ có một khả năng.
"Thành chủ, chẳng lẽ Âu Dương Đông Thanh để lại đồ giả cho ngài?"
Không chờ Quý Tử Du mở miệng, Vạn Hải Đào đã nói: "Không phải giả, ta có thể chắc chắn không phải giả. Tấm thành phẩm phù chú duy nhất mà ta xem qua, hẳn là dựa theo phương pháp vẽ nó ghi chép, có thể cái này khác biệt quá lớn so với tất cả phương thức chế phù hiện tại, thậm chí có thể nói không cùng một hệ thống! Ta thật không hiểu, Âu Dương Đông Thanh rốt cuộc làm thế nào nghiên cứu ra được? Thật sự là quá phá vỡ nhận thức của ta!"
Lời nói của hắn khiến cho bên trong phòng viện trưởng lập tức trở nên im lặng. Bắc Châu thành lập đã hơn ngàn năm, tự nhận đã đi đầu ở Ngô Trì Quốc, thậm chí còn hấp thu trí tuệ từ hạ giới, nhưng vì sao vẫn còn tri thức mà bọn họ không hiểu?
"Không còn cách nào khác sao?"
"Nếu muốn vẽ ra trong thời gian ngắn, có lẽ cần hắn tự mình giảng giải."
Câu trả lời của Vạn Hải Đào rất rõ ràng, đó là nếu muốn vẽ ra trong vòng mấy tháng, gần như là không thể.
"Thành chủ, đã vậy, ngài hay là không nên mạo hiểm như vậy." Từ Mạnh Bân thuận thế khuyên.
Suy nghĩ rất lâu, Quý Tử Du thở dài một hơi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Một tấm phù chú, chỉ mong có thể thuận lợi đến đi."
Ba người thấy không thể thuyết phục, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Bọn họ có chút không hiểu, với thực lực của Bắc Châu hiện tại, dù cho Lục Bộ của Trung Châu cũng không dám tùy tiện đối phó, vì sao lại phải mạo hiểm đến Bình Độ Châu như vậy? Nơi đó rốt cuộc có cái gì? Trần Mặc? Âu Dương Đông Thanh? Hay là ai khác?...
Trung Châu đã không yên ổn. Tin tức liên quan đến việc Quốc Quân tạ thế, không biết vì sao lại lan truyền xôn xao ở kinh đô cùng khu vực xung quanh. Nhưng dù là vậy, nó cũng chỉ giới hạn trong nội bộ Tiên Môn và Lục Bộ. Vẫn chưa xuất hiện một người nào dám thảo luận chuyện này ở tửu lâu, quán trà hay trên đường phố. Ngô Trì Quốc truyền thừa vạn năm, tổng cộng có mười một vị Quốc Quân. Mà mỗi vị đều có thể thống ngự toàn bộ các đại châu phủ, đặc biệt là thực lực tuyệt đối của Trung Châu. Mười một vị Quốc Quân, tổng cộng có tám vị Luyện Hư, trong đó vị thứ nhất và thứ chín đột phá đến Hợp Đạo cảnh, còn vị Quốc Quân thứ ba thì được truyền lại rằng đã độ kiếp thành công!
Thế gian đều chỉ là nghe đồn, dòng dõi Quốc Quân có truyền thừa đặc thù. Truyền thừa này có liên quan đến việc đắc đạo thành tiên! Có thể vì vị trí Quốc Quân luôn nằm trong tay dòng họ Công Dã, nên cho dù Lục Bộ nắm quyền hay Thần Nông Tông là tiên môn lâu đời có uy tín trên vạn năm đều không thể biết được bí ẩn trong đó. Nếu như vị Quốc Quân thứ 11 này thật sự đã tạ thế, e là không ít người sẽ nảy sinh ý nghĩ này! Nhưng khi chưa nắm được chân tướng, cũng không phải ai cũng dám ló đầu ra.
Lúc này, Vọng Thần Cung cũng vậy. Chưởng giáo Vọng Thần Cung Củng Viêm Vũ là Luyện Hư cảnh, các trưởng lão môn hạ đều khuyên ông nên nắm bắt cơ hội này để leo lên vị trí Quốc Quân. Nếu như có thể nắm giữ bí mật trường sinh, sau này nhất định có thể đắc đạo thành tiên. Nhưng, mặc cho môn nhân thuyết phục thế nào, Củng Viêm Vũ đều không hề có biểu hiện gì. Ngay khi các đệ tử không hiểu chuyện gì, một nhiệm vụ đã được giao xuống tay bọn họ – sửa chữa truyền tống trận thông đến Bình Độ Châu. Yêu cầu này bọn họ không biết đã từ chối bao nhiêu người rồi. Ban đầu cứ tưởng chỉ là một châu phủ không quan trọng, nhưng giờ xem ra dường như không phải như bọn họ nghĩ.
Có điều cho dù với Vọng Thần Cung, để sửa chữa truyền tống trận thì vẫn cần phải thao tác tại hai đầu trận pháp, bọn họ không thể khống chế trận pháp của Bình Độ Châu tại Trung Châu. Lùi lại 10.000 bước mà nói, dù sửa chữa được truyền tống trận, nếu không giải quyết được Bình Độ Châu thì bọn họ phá hoại lần nữa thì sẽ thế nào? Hiện tại, Vọng Thần Cung và Thiên Long Bộ đang gặp phải vấn đề giống như Linh Lung Thành ở Bắc Châu. Bọn họ cần phải vượt qua toàn bộ khe nứt!
(Tấu chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận