Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 247: Tiểu Kháng hoán huyết!

Chương 247: Tiểu Kháng hoán huyết!
“Đến đây, đến đây, nhấn một cái trời đất rộng, hai theo bốn mùa chuyển, ba theo ngày đêm thay đổi……” Trần Mặc miệng lẩm bẩm cái gọi là bí quyết Luyện Yêu, thể xác tinh thần lại toàn bộ dồn vào con gà linh trước mắt. Toàn bộ Linh Tê Luyện Yêu thuật đã khắc sâu trong đầu hắn, sau nhiều lần thử nghiệm đã trở nên thành thạo vô cùng. Hắn thử thăm dò thần thức của mình vào ý thức hải của linh kê, dẫn động ý thức của đối phương, hoàn thành khế ước phương diện thần thức. Toàn bộ luyện yêu thuật khó nhất là ở chỗ này. Nó nhất định phải đòi hỏi yêu vật luyện không thể có bất kỳ phản kháng nào, nếu không thất bại trong gang tấc không nói, thần thức còn có thể bị phản phệ. Bất quá may là đây là gà Trần Mặc nuôi từ nhỏ, ngoài việc linh trí hơi kém thì cũng sẽ không phát sinh tình huống phản phệ. Cũng giống như những gì «Linh Tê Luyện Yêu thuật» ghi lại, tu sĩ Kỳ Thú Viện mới bắt đầu tu pháp này thường sẽ bắt đầu với yêu thú do mình nuôi lớn. Nói cách khác, trước lấy tình cảm dẫn đường, sau đó lấy thần thức chế ngự!
Thời gian trôi nhanh trong lúc Trần Mặc tập trung tinh thần cao độ, chớp mắt, áo của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Tiểu Kháng chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới, lặng lẽ đứng một bên, nghiêng đầu nhìn mọi chuyện trước mắt. Tiểu Kim đã dài đến hơn hai mét cuộn tròn trên đầu nó, cũng đang trừng mắt xà nhãn nhìn chăm chú một cách yên tĩnh. Hai tên này giờ có thể coi là cùng một giuộc, không có việc gì thì sẽ đi bắt nạt lão ô quy ở cửa, khiếp sợ trước thực lực của Thanh Xà Yêu, lão gia hỏa sống mấy trăm năm này cũng chỉ có thể cười trừ.
Ngay khi Tiểu Kháng, Tiểu Kim cảm thấy hơi nhàm chán, chuẩn bị đi chỗ khác chơi thì con linh kê đang nhắm mắt hưởng thụ đột nhiên “cục cục cục” kêu lên! Chỉ thấy nó đột nhiên vùng dậy, vỗ cánh bay lên. Đôi mắt gà trừng về phía trước, bắn ra một đạo tinh quang. Bộ lông nhung màu vàng đất ban đầu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên hồng hào, vòng lông tơ ở cổ càng muốn nổ tung ra. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi bằng nửa chén trà nhỏ, thực lực của con linh kê vốn chỉ ở nhất giai tầng hai đã hoàn thành bước nhảy vọt, đạt đến nhất giai bốn tầng! Tuy rằng còn kém Tiểu Kháng rất xa, nhưng nó đã có dấu hiệu là bá vương trong loài gà!
“Thành công!” Trần Mặc vui mừng khôn xiết. Hắn cũng cuối cùng hoàn thành lần hoán huyết đầu tiên. Sau khi hoán huyết, linh cầm rõ ràng có thêm một chút liên hệ về mặt tâm linh với hắn, thậm chí hắn còn có thể ra lệnh cho đối phương, để nó làm theo những gì hắn nói!
“Cục cục cục!” Tiểu Kháng chân nhún nhảy, cái ngực lớn ưỡn ra trực tiếp húc bay con linh kê vừa mới hoàn thành hoán huyết, độ tinh khiết huyết mạch được tăng lên ra xa mấy mét. Trần Mặc lúc này mới chú ý tới. Hắn vừa mới chọn một con gà trống, rõ ràng là Tiểu Kháng có ý thức lãnh thổ, nó không thích có thêm một đối thủ mạnh mẽ! Lúc này, Trần Mặc mặc kệ Tiểu Kháng công kích linh kê kia, còn hắn thì rơi vào trầm tư. Thần thức có liên kết, tương đương với con gà kia trở thành ngự thú của hắn. Mặc dù độ đậm đặc huyết thống đã được tăng lên, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn chỉ là một con linh cầm được nuôi để cung cấp cho tu sĩ mà thôi. Hoán huyết có thể tăng lên nồng độ huyết mạch của chúng, tự nhiên cũng sẽ làm cho thịt ngon hơn, linh khí đậm hơn, ăn xong tự nhiên hiệu quả cũng sẽ tốt hơn. Vậy...rốt cuộc ăn hay là không ăn đây?
Ngay khi hắn còn đang do dự thì Tiểu Kháng đã đánh cho con linh kê sau hoán huyết gần chết. Nhưng chỉ giới hạn ở gần chết. Không có mệnh lệnh của chủ nhân, Tiểu Kháng sẽ không làm ra chuyện khác thường. Cùng sống hơn mười năm, chuyện này nó vẫn hiểu! Trần Mặc nhìn con linh kê hấp hối trên mặt đất, một chút thương cảm tự nhiên nảy sinh. Nhưng rồi thoáng chốc đã hóa thành nụ cười thoải mái.
“Ta là một Linh Dưỡng Quan!” Giờ phút này, hắn đã đưa ra quyết định, sau này hắn nuôi linh cầm linh súc, chỉ cần dùng luyện yêu thuật với chúng trước khi giết! Như vậy không chỉ có thể nâng cao phẩm chất lên một bước, mà còn không có gánh nặng quá lớn trong lòng! Nghĩ tới đây, tay hắn lên đao xuống, lấy máu nhổ lông, đỡ nồi nấu nước, mọi chuyện diễn ra một mạch. Một nồi gà lớn liền xong. Trần Mặc cũng gọi Thanh Hồng Xà Yêu đến ăn cùng, dù sao con linh kê không nhỏ, dù lấy thân thể to lớn của xà yêu thì cũng có thể ăn lưng bụng. Từ sau khi thưởng thức tay nghề của Trần Mặc, Thanh Hồng Xà Yêu rốt cuộc không thể quay về thời gian ăn lông ở lỗ. Mỗi ngày nó đều ngóng trông chờ đợi bữa ăn ngon. Thậm chí ngay cả chúng nó cũng bắt đầu ăn thêm các loại rau quả.
Lúc nồi nước sôi, lão quy ở cửa cũng đông đông đông bước bốn chân to như chân voi chạy tới, hắn tươi cười, mặt dày mày dạn mở miệng: “Tiểu hữu, cho lão quy nếm thử một miếng đi.” Sau hai tháng ở chung, Trần Mặc cũng dần chấp nhận lão ô quy này. Lão gia hỏa này hoàn toàn không có dáng vẻ của yêu thú Trúc Cơ cảnh, không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn, điều này trên người hắn được thể hiện phát huy một cách vô cùng tinh tế, thậm chí Tiểu Kim Tiểu Kháng đi tiểu ị trên mai rùa, hắn cũng chỉ cười hề hề.
“Ăn đi ăn đi.”
Trong sơn cốc lớn như vậy, nhiều "người" cùng yêu thú ở chung ngược lại càng thêm thoải mái. Ít nhất là không cần lo lắng sẽ có người tìm kiếm bí mật của hắn, thậm chí là bán hắn!
Sau khi ăn no nê một bữa, Trần Mặc cũng gần như hồi phục bảy tám phần. Sau một bữa ngon, Tiểu Kim cũng quấn lấy Tiểu Kháng chuẩn bị ra bờ suối chơi, nhưng lại bị một cái tay bắt ở cổ gà.
“Tiểu Kim có thể đi, ngươi thì phải ở lại.”
“Cục cục cục!” Tiểu Kháng vỗ cánh, bộ dáng muốn chạy đi.
“Ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?” Trần Mặc ghé vào tai nó nói một câu.
Mạnh mẽ hơn? Tiểu Kháng nghiêng đầu gà nhìn chủ nhân. Giống như chủ nhân có thể phi thiên độn địa? Lại quay đầu nhìn Thanh Xà Yêu. Hay là giống nàng có thể phun lửa? Lại nhìn lão ô quy, sau đó lắc đầu gà kịch liệt.
“Ta hỏi ý kiến của ngươi à?” Sắc mặt Trần Mặc nghiêm lại, vẻ mặt cứng rắn, hắn mới không muốn thương lượng với nó. Tiểu Kháng ngơ ngác gật đầu... Chủ... Chủ nhân hình như là đang hỏi mà?
“Đi!” Trần Mặc cũng không cho nó cơ hội phản kháng, Tiểu Kháng hiện giờ đã ở nhất giai tầng bảy, thực lực đang dần đuổi kịp. Từ khi đối phương sinh ra đã biểu hiện sự khác biệt cũng làm hắn ý thức được, con gà này dường như có chút phản tổ. Lần hoán huyết này có thể sẽ có hiệu quả càng sâu sắc với nó! Linh kê khác Trần Mặc còn phải đứng trước vấn đề giết hay không, có ăn hay không, nhưng với Tiểu Kháng thì không chút do dự. Chung sống hơn mười năm, bắt đầu từ chợ Cổ Trần phường thị vẫn đi theo hắn, hắn đã sớm xem con gà vừa có chút hiếm thấy lại vừa nghịch ngợm này là người thân. Giờ đây nó có thiên phú, cái đầu tiên hắn nghĩ đến chính là nó!
“Cục cục cục!”
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại cho ta!” Trần Mặc khẽ cong ngón trỏ, cho đối phương một cái cốc đầu.
“Ô ô ô.”
“Đi, đừng có nói nhảm!” Hắn dùng một chút linh lực để trấn an cảm xúc của Tiểu Kháng, đợi nó hoàn toàn buông lỏng, cuối cùng mới thi triển Linh Tê Luyện Yêu thuật!
Có kinh nghiệm thành công lần trước, lần này Trần Mặc càng thêm dễ dàng. Ngay khi thần thức của hắn tiến vào thức hải của Tiểu Kháng, hắn rõ ràng cảm nhận được một sự vui mừng đón chào. Hắn nhíu mày, trong lòng vui sướng. Xem ra cùng đi nam về bắc, cùng sinh sống lâu như vậy vẫn là không giống! (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận