Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 667: Ngạo mạn Trung Châu tu sĩ

Chương 667: Ngạo mạn tu sĩ Trung Châu
Trong chớp mắt, Trần Mặc trở về bọt khí trống không vừa rồi. Lúc này, hắn vẫn còn sợ hãi. Hắn không ngờ rằng, chỉ mới đối mặt, thậm chí còn chưa kịp hỏi han vài câu, đối phương đã ra tay. May mà từ khi thấy đối phương sát na, hắn đã có phòng bị, nếu không thì thật có thể bị đối phương ám toán! Giống Thần Nông Tông, Kỳ Thú Viện những tiên môn đặc thù lại cường đại này, thủ đoạn tự nhiên là tầng tầng lớp lớp, nên Trần Mặc đoán rằng vừa rồi dù có đâm thủng bọt khí của đối phương, cũng không thể giống như vừa nãy, làm gì được Yến Tiêu Tiêu.
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Mặc cũng không nóng nảy ra tay nữa. Hắn nghĩ ngợi rồi quyết định thay đổi sách lược! Nếu tiến vào bọt khí đồng nghĩa với việc có nguy hiểm, vậy thì tìm cách từ bên ngoài đâm thủng bọt khí, đây mới là con đường đúng đắn. Mà nếu hành động ở dưới nước, thần thông 【 Tấn Phong 】 của Liệt Phong Ưng sẽ không thể thi triển được, vì vậy hắn phải cân nhắc tìm biện pháp khác. Từ tình hình trước mắt, tùy tiện chọn ra vài tu sĩ đã mạnh như vậy rồi, nếu thật sự phải đối đầu trực diện, khả năng thắng của hắn cũng không cao!
Mất khoảng nửa nén hương thời gian, Trần Mặc cuối cùng quyết định thi triển bí thuật kiếm đạo do mình làm chủ - Chân Long kiếm Quyết, để thử xem có thể đâm thủng bọt khí hay không. Tận dụng thiên phú dò xét dưới nước, rất nhanh hắn đã phát hiện mục tiêu tiếp theo. Trần Mặc trở tay nắm Trấn Long kiếm, thi triển Thiên Ma Giải Thể thuật, đồng thời bơi đi với tốc độ nhanh nhất, chưa kịp chạm vào, “Chân Long kiếm Quyết” tiểu thành cảnh đã cuộn lên vô số bọt nước, phối hợp với bảo khí trung phẩm giáng cho bọt khí một đòn mãnh liệt!
Ngay sau đó, những bong bóng vốn không yếu ớt đã vỡ tan trong nháy mắt. Tu sĩ đang chờ đợi cơ hội phản công bên trong tức khắc rơi xuống nước. Đối phương mơ hồ cảm thấy có người gây rối, nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là phải cố gắng chống cự sự ăn mòn của nước biển và tìm nơi ẩn náu tiếp theo. Trần Mặc không để ý tới đối phương mà tiếp tục quay trở lại.
Thi triển bí thuật dưới biển là một việc tiêu hao rất nhiều sức lực. Thêm vào đó, cho dù đang trong trạng thái giải thể, cơ thể hắn vẫn bị ăn mòn, cũng may bọt khí có tính đặc thù, chỉ cần kịp thời tiến vào là có thể bài xuất những chất lỏng đặc thù kia ra khỏi cơ thể, phục hồi cũng rất nhanh! Sau một hồi điều trị, Trần Mặc lại tiếp tục xuất thủ.
Ba lần bảy lượt, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, các bọt khí phiêu đãng xung quanh, hễ có người ở trong đều bị hắn đâm thủng. Bao gồm cả đệ tử Kỳ Thú Viện vừa suýt chút nữa ra tay với hắn - Yến Tiêu Tiêu…
***
Một bên khác, nữ tu Kim Đan vừa tiếp dẫn Trần Mặc đã trở về miếu thờ trung ương của Thiên Long Bộ. Kinh đô Lục bộ, bất kỳ bộ nào cũng là nơi xa hoa nhất, nghiêm ngặt nhất và mạnh mẽ nhất dưới hoàng cung. Thậm chí ngay cả mỗi kiến trúc đều có lai lịch và lịch sử đặc biệt. Ví như miếu thờ mà các tu sĩ Long Bộ ở hiện tại, có tên là Tu La cổ tháp, chính là được chuyển từ một bí cảnh đã phong ấn vạn năm sang Thiên Long Bộ.
Phía trước Tu La cổ tháp có một cái giếng. Cái giếng này có thể so với tiên khí. Miệng giếng chỉ rộng năm thước vuông, nhưng bên trong lại là cả một càn khôn rộng lớn. Bất kỳ ai ngã vào trong đó đều như rơi xuống biển vô tận, nửa bước cũng khó đi. Đương nhiên, đặc biệt nhất chính là nước giếng không chỉ cách ly được thần thức, khiến tu sĩ như ruồi không đầu đâm loạn trong đó mà còn có tác dụng ăn mòn cơ thể. Dùng nước này để luyện chế một số loại đan dược đặc thù thì có hiệu quả đặc biệt. Nhưng nếu tu sĩ ngâm mình lâu trong đó, tu vi sẽ bị phong bế trong thời gian ngắn, dẫn đến hôn mê; nếu thời gian dài mà không ai đoái hoài thì có lẽ chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!
Và ngay bên cạnh cái giếng cổ này, đã có bảy tám người nằm ở một góc. Trong số những người đó, có cả Long Trí, kẻ vừa gặp mặt đã xông tới đánh Trần Mặc!
“Tên kia tên là gì?” Người nói chuyện chắp tay sau lưng, mặc một chiếc áo choàng màu tím, bên hông treo một khối ngọc bội, trên ngọc bội viết hai chữ "Thiên Long". Tu sĩ Thiên Long Bộ rất nhiều, nhưng người được đeo ngọc bội thì không có nhiều. Điều kiện tiên quyết là ít nhất phải đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Trong Lục Bộ, đẳng cấp rất nghiêm ngặt. Người có địa vị cao nhất được gọi là "tư" - hình phạt chính pháp của Thiên Long Bộ, nên gọi là Tư hình. Mỗi vị Tư quan ít nhất cũng phải đạt cảnh giới Luyện Hư. Ngày thường, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, trừ khi trong bộ có việc trọng đại, còn lại những việc nhỏ nhặt thì hầu như không bao giờ hỏi đến. Bên dưới thì có một số Chủ bộ. Chủ bộ ít nhất cũng phải là cảnh giới Hóa Thần. Mọi việc lớn nhỏ trong Thiên Long Bộ đều do các vị chủ bộ này phụ trách. Tiếp nữa là các vị Điển Lại, và người đang hỏi ý kiến lúc này là Ngô Điển Lại.
Đối diện với câu hỏi của Ngô Điển Lại, người dưới vội đáp: “Hắn tên là Trần Mặc, đến từ Bình Độ Châu. Hình như là do Lục tướng quân Trương Kiệt ở đó dẫn tới.”
"Đến từ Bình Độ Châu?" Ngô mông hơi nhíu mày. "Mấy năm trước, bí cảnh Thần Nông giáng lâm ở Bình Độ Châu, Thần Nông Tông còn mở cả truyền tống trận tới đó, người này có lẽ cũng đạt được một chút truyền thừa."
Một người khác giải thích thêm.
Ngô mông gật đầu. Như vậy cũng dễ hiểu rồi. Vùng đất nghèo nàn kia, dù là pháp thuật hay cảnh giới, đều chỉ có thể gọi là sơ sài, làm sao có được bí thuật tùy ý xuyên thẳng qua trong nước giếng cổ? Nhưng nếu là bí cảnh Thần Nông thì có thể.
“Gã này cũng khá nhạy bén, biết lợi dụng lợi thế của mình, từng người đào thải đối thủ.” Ngô mông ngoài cười nhưng trong không cười tán thưởng một câu. Sau đó, mọi người xung quanh cũng bắt đầu phụ họa theo. Ngược lại, có một giọng nói không hài hòa vang lên: “Cái loại nơi đó mà lớn lên được, toàn là hạng người gian trá như vậy, các tiên môn vọng tộc của Trung Châu vốn là người công chính, so với hắn tự nhiên chịu thiệt.”
Vừa nghe xong câu này, ngay cả Ngô mông cũng vô ý thức gật đầu. Thực tình mà nói, bất kể là Long Trí vừa gặp đã xuất thủ, hay Yến Tiêu Tiêu lấy chuyện hàn huyên để lén ra tay, cái nào mà chẳng như nhau? Đây chỉ là thành kiến của tu sĩ Trung Châu mà thôi...
Trong nháy mắt, các bọt khí trong phạm vi thăm dò của Trần Mặc gần như đã bị hắn đâm thủng hết. Tuy nhiên, cùng lúc đó, hắn cũng nhận thấy rằng những bọt khí này không phải đã hình thành thì không thay đổi, vỡ một cái thì mất một cái. Thường cách một khoảng thời gian, không cố định, những bọt khí mới sẽ bất chợt sinh ra trong nước, có cái ở gần tu sĩ, có cái lại rất xa. Tóm lại, việc đâm thủng toàn bộ bọt khí là không thể nào! Nhưng khiến người khác không kịp thở thì Trần Mặc vẫn có thể làm được.
"Nhìn" thấy những tu sĩ đó từ lúc rơi xuống nước cho đến khi hôn mê, rồi cuối cùng đều hư không biến mất, lúc này hắn mới coi như giải quyết được một đối thủ. Cứ như vậy, mất gần ba canh giờ, Trần Mặc mới biến thành một bóng đen, bơi về phía mặt biển yên tĩnh.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là. Khi cơ thể hắn vừa thoát ra khỏi mặt nước, một đạo lưu quang xuất hiện, người đã xuất hiện trong bóng tối. Xung quanh đen kịt một màu, không có bất kỳ tia sáng nào lọt vào. Dù hắn có vận dụng linh khí cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn đã ngửi thấy mùi linh thực!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận