Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 776: Hoàng Dục phách lối?

Chương 776: Hoàng Dục phách lối? “Ngươi thế mà không chết?” Hoàng Dục có chút ngoài ý muốn. “Ngươi không phải cũng một dạng?” Trần Mặc mỉm cười, “ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi.”“Chung Kiếm Các.”“Chung Kiếm Các?”Trần Mặc không nghĩ tới, đối phương thế mà lại chạy đi đâu. “Đúng.”“Chờ ta, nửa ngày liền đến.”Liên hệ gián đoạn. Hoàng Dục khóe miệng nhếch lên: Trần Mặc còn sống chuyện này quả thật có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Bành Tổ đảo đắm chìm, chỉ có mấy vị Nguyên Anh tu sĩ không biết tung tích, mà hắn nếu không phải đi theo Lâu Toa Toa, nói không chừng cũng sẽ táng thân đáy biển. Vốn dĩ, hắn rất muốn rời khỏi biển cả, thông qua Hải Bình Châu truyền tống trận trở lại Trung Châu. Nhưng cũng bởi vì Lâu Toa Toa, bọn hắn những người này bất đắc dĩ trên biển lớn làm một trận tiệc sinh nhật lớn. Bữa tiệc kéo dài một ngày. Sau đó, bọn hắn mới ngựa không dừng vó chạy trở về Trung Châu. Vốn dĩ, Hoàng Dục cũng không tính đến Bình Độ Châu. Dù sao một thân một mình lạc đường trong biển rộng, sợ là lành ít dữ nhiều. Nhưng nghĩ đến Hóa Thần trước Dưỡng Thần Đan, hắn vẫn là ôm một tia hy vọng đến nơi này. Hắn bỏ ra một ngày thời gian tìm được thành trì gần nhất, lại tốn hai ngày thời gian cố gắng liên hệ với đối phương. Nếu như hôm nay không có tin tức nữa, Hoàng Dục cũng xem như đối phương đã chết. Nhưng ngoài ý muốn chính là, đối phương lại còn sống! Bất quá thời gian trở về so với bọn hắn đã chậm bốn ngày, điều này cũng hợp lý. Một kẻ Nguyên Anh, cho dù có chút thủ đoạn đặc thù, bốn ngày thời gian đã rất nhanh. Hoàng Dục ngồi tại một tửu lâu của Chung Kiếm Các. Lui tới đều là tu sĩ Trúc Cơ, ngẫu nhiên có mấy vị Kim Đan đã là ghê gớm, huống chi Nguyên Anh? Nơi này đối với hắn mà nói thì tương đương với chốn thâm sơn cùng cốc, nếu không phải giao dịch với Trần Mặc, hắn sợ là cả đời cũng sẽ không đặt chân đến nơi này. Hắn ngồi tại tửu lâu uống rượu, nửa ngày thời gian cũng rất nhanh. Đương nhiên, vì tránh những phiền toái không cần thiết, hắn cũng cố gắng che giấu khí tức của mình. Nhưng dù cho như thế, không ngờ vẫn có phiền phức chủ động tìm tới hắn! Ngay khi hắn vừa cắt đứt liên hệ với Trần Mặc hơn một canh giờ, một nữ tu tóc có chút bù xù lảo đảo xông vào. Đối phương tướng mạo coi như tuấn tú, tóc tai rối bời, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi. “Ai giúp ta với......”Vừa dứt lời, tu sĩ trong tửu lâu nhao nhao quay đầu. Bất quá cũng có người nhận ra nàng liền cười nói: “Vãn Nương, ngươi lại chạy trốn? Lần này lại bị bắt trở về, sợ là lại phải mất một cái chân a.”Vãn Nương sắc mặt có chút khó coi. Dù sao thân là người thanh lâu, gần như không có thân phận gì đáng nói. Mắt thấy hộ vệ đuổi theo nàng sắp xông tới, Vãn Nương hoảng hốt chạy bừa, liếc mắt một lượt, rồi trực tiếp chạy đến chỗ Hoàng Dục. Nhưng mà, chưa đến gần, một chiếc đũa bỗng nhiên bắn ra, ghim ngay trước mặt nàng. Khiến nàng không dám tiến thêm nửa bước. Trong chớp mắt, người truy kích cũng đã xông vào. “Còn chạy! Nợ còn chưa trả xong, còn dám chạy!”“Cũng đâu phải ta thiếu nợ, dựa vào cái gì mà ta phải trả?”“Ai bảo đạo lữ của ngươi đem ngươi bán cho chúng ta!”“Tiền bối, mời ngài ra tay cứu ta, Vãn Nương nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài.” Nàng mơ hồ nhìn ra Hoàng Dục bất phàm, cho nên ôm một tia hy vọng mở miệng nói. “Vị huynh đài này, mong rằng ngươi đừng nên xen vào chuyện người khác.”Đối mặt với lời cảnh cáo, Hoàng Dục bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Hắn vốn không muốn quản, nơi thâm sơn cùng cốc này, mấy kẻ Trúc Cơ Kim Đan này, hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn. Sao có thể ra tay cứu người? Nhưng mà, khi hai con kiến đột nhiên cắn một miếng vào chân hắn, phản ứng đầu tiên của Hoàng Dục chính là… “Ngươi đang cảnh cáo ta sao?”“Cảnh cáo hay không, xem ngươi lựa chọn….”Lời còn chưa dứt, hai tên hộ vệ xông tới đột nhiên trên cổ cùng lúc xuất hiện một vệt máu. Trong khoảnh khắc, máu tươi như suối phun ra. Khiến Vãn Nương đang dừng trước chiếc đũa bị nhuộm thành huyết nhân. Mà chiêu này, ở đây không ai nhìn ra được mấu chốt, Hoàng Dục ra tay như thế nào, hộ vệ thanh lâu chết như thế nào, hoàn toàn không biết! “Lại, vậy mà lại giết người ở Chung Kiếm Các?”Sắc mặt những thực khách trong tửu lâu đại biến. Mặc kệ đối phương có lai lịch ra sao, nhưng nơi này chính là nơi ở của tướng quân, người này sợ là lành ít dữ nhiều. Lúc này, Vãn Nương cũng lấy lại tinh thần. Nàng hốt hoảng liếc nhìn thi thể sau lưng, sau đó ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối đã ra tay!”Sau đó, không chút do dự theo tửu lâu chạy ra ngoài. Tất cả những điều này đều không có quan hệ gì với nàng. Không phải nàng giết người, thành vệ cũng không nên bắt nàng. Cho nên nàng nghĩ tới điều đầu tiên chính là tranh thủ thời gian chạy! Tránh để bị liên lụy. Vãn Nương bỏ trốn, sắc mặt quản sự tửu lâu lại trắng bệch, hắn muốn chất vấn hung thủ, nhưng lại không dám, cuối cùng lựa chọn thông báo. Còn Hoàng Dục? Hắn tựa như tùy tiện làm thịt hai con gà, không hề khó chịu chút nào, tiếp tục một mình uống rượu. Khoảng một nén nhang sau, một bóng người bước vào tửu lâu. Hoàng Dục ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ý vị: “Xem ra ngươi cách nơi này cũng không xa.”Trần Mặc nhún nhún vai, không giải thích. Với tốc độ của Tiểu Kháng, nhiều nhất cũng chỉ một hai canh giờ. Mà sở dĩ nói nửa ngày, cũng là để phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra. Trần Mặc tiến lên, kéo một cái ghế ngồi xuống, mà lúc này, hắn cũng đã trở thành tiêu điểm chú ý thứ hai trong tửu lâu. “Ngươi làm sao trở về?”“Bọn họ hình như đều rất sợ ngươi?”Hai người gần như đồng thời hỏi riêng câu hỏi của mình. Trần Mặc nói xong, nhún vai, chủ động nói: “Bơi về.”“À.”Hoàng Dục cười lạnh một tiếng. Dưới biển sâu nguy hiểm, dù là Hóa Thần cũng không dám tùy tiện đặt chân đến. Hắn nói hắn bơi về? Rõ ràng là cố ý giấu giếm. Bất quá Hoàng Dục cũng không nghĩ nghe được sự thật từ miệng hắn, vì thế cũng trả lời “Ta vừa rồi tiện tay giết hai người.”“Ngay tại chỗ này?”“Không thì sao?”Hoàng Dục thờ ơ. “Xem ra là có người chọc đến ngươi nữa rồi nhỉ?”“Cũng không hẳn.”“Chết cũng coi như xong, Trương Kiệt cũng không muốn có quan hệ với ngươi.”Giọng điệu hai người không lớn, nhưng cũng không cố ý che giấu. Mà những lời này khi nghe vào tai thực khách trong tửu lâu lại trở thành một hương vị khác. Bọn họ đương nhiên không biết Trương Kiệt là ai. Chỉ coi hai người này đang giả vờ trấn tĩnh, lát nữa thành vệ đến, sợ là không chịu nổi. Quả nhiên, Trần Mặc sau khi ngồi xuống không lâu, người đã tới! Bốn thành vệ trang bị đầy đủ đi thẳng đến trước mặt Hoàng Dục, nghiêm túc nói: “Là ngươi giết người?”“Là……”Trần Mặc tùy tay vung lên, lập tức quật bay bốn người ra ngoài cửa. “Trở về đi, chuyện này không phải là chuyện các ngươi có thể quản, nói với Kiếm Tam là Trần Mặc đã tới.”Nói xong, hắn đứng dậy làm tư thế mời. Hoàng Dục vẫn như cũ là một nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi ngược lại tốt bụng.”“Ta với Trương Kiệt có quan hệ không tệ, nếu không ra tay, ta sợ ngươi sẽ đồ sát cả thành mất.”Trần Mặc nói hờ hững. Mà những thực khách kia, sau khi đã thấy thủ đoạn của hắn, lại từng người trong lòng hoảng sợ! Hai người này rốt cuộc là lai lịch gì? “Đi thôi, chuyển sang nơi khác bàn bạc. Trương Kiệt nhúng vào không hay đâu.”(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận