Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 294: Trấn phái pháp bảo —— thập trận đồ

Chương 294: Pháp bảo trấn phái —— thập trận đồ
“Phong thủy, phong thủy…” Trần Mặc phân biệt rõ hai chữ này, hắn muốn tiến thêm một bước tìm hiểu, nhưng kẻ như Vạn Thiến mới chỉ Trúc Cơ cảnh lại chẳng biết gì. Nàng chỉ biết đạo phong thủy có thể tụ phúc duyên, có thể tích âm đức. Về phần nguyên lý bên trong, Kim Đan chân nhân từng ý muốn giảng giải, nhưng hiểu được thì hiểu, không hiểu thì chịu! Huống chi, phong thủy không giống với trận pháp, cái sau có linh khí dẫn dắt, có dấu vết để lần theo. Nhưng cái trước thì hư vô mờ mịt, nói cũng như không.
Trần Mặc đảo mắt nhìn hai vòng biệt viện, càng xem càng thấy trong đó ý tưởng xảo diệu: Ví dụ, ở chỗ cạnh cửa hắn thấy một đôi điêu khắc Long Phượng, ban đầu nhìn không có gì khác thường, chỉ khi đến giờ Ngọ một khắc, tia sáng theo chỗ điêu khắc chiếu vào mới có thể hiện ra bóng Long Phượng vàng óng ánh múa lượn trên phiến đá ở đại sảnh. Lại như, trong nội thất dùng ngói lưu ly khảm một khung cửa sổ, ban ngày thì mây chiều rực rỡ, nghe nói đến ban đêm có thể trông thấy đầy trời sao. Chỉ vì câu nói này, Trần Mặc quyết định sáng sớm ngày mai mới lên đường!
Nhưng chưa đợi đến trời tối, một trong ba vị Thái Thượng của Thập Trận Môn đã quay lại. Khi vị Kim Đan này thấy Trần Mặc đang nghiên cứu phòng ốc từng viên ngói, từng cành cây ngọn cỏ, trên mặt lại lộ vẻ đắc ý.
“Thế nào? Trần Tiểu hữu, ngôi biệt viện này xem được chứ?”
Nghe vậy, Trần Mặc lấy lại tinh thần, cười ôm quyền nói: “Không chỉ xem được! Đây chính là tạo hóa của trời đất!”
Ai ngờ lời vừa nói ra, Ngu Thánh Công vội làm động tác im lặng: “Đạo phong thủy, nhớ lấy nghịch thiên! Tiểu hữu sau này xin nhớ cho kỹ.”
“Vãn bối thụ giáo!”
“Hơn mười năm trước, lão phu trong lòng có cảm giác, biết Thập Trận Môn sắp hưng thịnh, thế là tự tay thiết kế, đốc công xây dựng ngôi biệt viện xem như tầm thường này, mà chờ người hữu duyên đến.”
Trong lòng Trần Mặc khẽ giật mình. Luôn cảm thấy lời này có chút huyền diệu, nhưng lại không nói ra được.
“Hôm nay, lão phu sẽ tặng nó cho tiểu hữu, thế nào?”
“Không dám! Nhận lấy thì ngại!” Trần Mặc liên tục khoát tay, hắn sao có thể, nào dám, nào có tư cách nhận lấy căn tiểu viện này?
“Vậy tạm giữ lại cho ngài, trong vòng năm năm nếu ngươi rung động, có thể tùy thời đến tìm ta.” Ngu Thánh Công cũng không ép buộc. Nói vậy, lại khiến Trần Mặc cảm giác đối phương chỉ là khách sáo thôi.
“Được!”
“Vừa rồi ta đã đi tìm chưởng giáo, bây giờ đã đồng ý mời tiểu hữu trở thành khách tọa khách khanh của Thập Trận Môn.” Nói xong, đối phương lấy ra một tấm lệnh bài màu bích ngọc, ném cho Trần Mặc: “Có lệnh bài này, có thể vào Tam Tài mê tung trận mà không bị nhốt, ngoài ra, trừ một số điện đặc biệt, đều có thể đi lại tự do trong Thập Trận Môn.”
Trần Mặc nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Khi cầm vào tay, một tia linh khí không bị khống chế chui vào, lát sau liền sinh ra cảm giác hòa hợp như nước với sữa.
“Tạ tiền bối!”
“Thế nào? Có muốn đi vào thập trận đồ xem thử không?” Ngu Thánh Công cười vuốt râu, hỏi ngược lại.
“Được!”
Hai mắt Trần Mặc sáng lên, đã vô cùng kích động. Cái gọi là thập trận đồ, chính là pháp bảo lập phái của Thập Trận Môn! Nghe nói chính là vị chưởng giáo đầu tiên nhờ một vị quốc sư Hóa Thần ở Ngô Trì Quốc luyện chế một kiện pháp bảo đặc thù, bên trong tự thành một giới. Tất cả các trận pháp của Thập Trận Môn đều được ghi chép ở bên trong, đệ tử sau khi tiến vào có thể tự mình thôi diễn, cho đến khi hoàn toàn nắm vững!
Trên đường đến đây, Ngu Thánh Công đã giới thiệu về thập trận đồ cho Trần Mặc. Tuy nhiên, đối phương nói rất rõ, pháp bảo như thế dù là đệ tử trong môn cũng phải có cống hiến rất lớn mới có thể tiến vào, dù sao chỉ cần thôi diễn một tòa linh trận nhị giai đã tốn không ít linh thạch trung phẩm rồi!
“Tiểu hữu, vậy lão phu xin nói lời khó nghe trước.”
“Tiền bối cứ nói!”
Trần Mặc lúc này cũng coi như có việc cầu cạnh đối phương.
“Với cống hiến hiện tại của ngươi, chỉ cho ngươi thời gian một ngày, bất luận ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu trận pháp cũng đều phải đi ra, thế nào?”
“Được!”
Một ngày thời gian! Đủ rồi.
“Trận pháp nhị giai khác với trận pháp cơ sở nhất giai, rất nhiều chi tiết ảo diệu khó hiểu không thể ghi lại trên giấy, thậm chí không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt nên mỗi khi lĩnh hội một môn trận pháp đều cần tiêu hao rất nhiều tâm thần.” Ngu Thánh Công lại giải thích.
“Tiền bối, tại hạ muốn hỏi, bình thường đệ tử Trúc Cơ cảnh lần đầu vào thập trận đồ, trong một ngày có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu trận pháp?”
“Một đến hai cái!”
“Tiền bối thì sao?”
“Bốn cái!”
Trần Mặc trợn mắt! Kim Đan chính là Kim Đan! Ngộ tính quả nhiên không tầm thường.
“Tiểu hữu, nói thật.” Ngu Thánh Công lộ vẻ thay đổi trên mặt, “ta cũng không biết ngộ tính của ngươi đến tột cùng ra sao, nói thế nào nhỉ, ngươi đã ngoài bốn mươi tuổi rồi; khó mà nói đấy, ngươi lại một mình lĩnh ngộ ba điệt trận, cho nên ngươi có thể lĩnh ngộ mấy môn trận pháp, thật đúng là khó nói!”
“Bất luận là mấy môn, tại hạ đều rất mãn nguyện!”
Trần Mặc nhìn có vẻ như chẳng để ý gì. Với hắn, chỉ cần một môn trận pháp nhị giai là đủ rồi! Phạm vi bao phủ càng lớn, phương thức bày trận càng đơn giản càng tốt.
“Tốt! Tiểu hữu quả nhiên rộng lượng, vậy chúng ta đi!”
“Chờ đã!” Trần Mặc đột nhiên gọi đối phương lại.
“Còn chuyện gì sao?”
“Một ngày thời gian sao? Bây giờ đi là có thể vào ngay?”
“Đúng!” Ngu Thánh Công có chút khó hiểu, “ngươi lại muốn chờ? Hay là để ngày mai?”
“Không cần, chờ ta nửa canh giờ.”
Nói rồi, Trần Mặc lấy ra một cái nồi trước mặt hai người, đặt lên rồi đổ nước vào. Hành động này khiến Ngu Thánh Công và Vạn Thiến có chút không hiểu ra sao. Nhưng khi nước sôi, đối phương lại lấy ra sáu bảy xâu quả lạ, hai người ngây người!
Đúng lúc Trần Mặc đang bóc từng quả trong hai xâu ném vào nước nóng đang sôi, quả mọng hơi phình lớn, cuối cùng thành những quả óng ánh sáng long lanh thì từ phía sau lưng vang lên tiếng kinh hô: “Tiểu ngộ đạo quả?!”
Vạn Thiến có chút mờ mịt nhìn Ngu Thái Thượng, hiển nhiên nàng chưa từng thấy qua loại linh thực này.
“Tiền bối có con mắt thật tinh.” Lúc này, một nồi tiểu ngộ đạo quả đã nấu xong, Trần Mặc dùng băng thể cấp tốc làm lạnh, rồi dùng túi thêu đựng đầy một túi lớn. Còn lại bốn xâu, đưa cho Ngu Thánh Công.
“Tình cờ mang theo một ít ngộ đạo quả, số này hẳn là đủ dùng một ngày. Tiền bối, ta cũng không có gì để tặng ngài, những thứ này xin dành tặng ngài.”
Ngu Thánh Công im lặng. Hắn đã thấy, thậm chí đã nếm qua tiểu ngộ đạo quả. Loại linh thực này tuy không được tính là thiên tài địa bảo, nhưng hiệu quả không hề kém thiên tài địa bảo! Thiếu sót duy nhất chính là hiệu quả tăng ngộ tính chỉ là tạm thời. Tất nhiên, nếu có thể giống như Trần Mặc ăn liên tục, cái thiếu sót duy nhất kia cũng có thể khắc phục. Nhưng theo ông biết, ngay cả ở kinh đô Ngô Trì Quốc, tiểu ngộ đạo quả vẫn chưa được trồng đại trà, cung ứng không đủ cầu!
“Tiểu hữu, đồ vật này của ngươi quý giá lắm!” Ngu Thánh Công không ngờ, đối phương ra tay một lần liền cho ông đến bảy tám chục quả tiểu ngộ đạo! Phải biết, thứ này đối với Thập Trận Môn, tựa như trùng thảo với Niệm Dục Tông vậy. Đệ tử trong môn, thậm chí là ông, không ai có thể cưỡng lại được hiệu quả tăng ngộ tính! Dù sao, vào thập trận đồ, dựa vào chính là ngộ tính!
“Không sao, đợi ta về nghĩ cách trồng thêm.” Trần Mặc tiện miệng nói dối. Hắn không dám nói cho người khác biết, trong nhẫn trữ vật của mình còn có 20 vạn quả tiểu ngộ đạo!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận