Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 472: Nhiếp Nguyên Chi chân chính dự định

Chương 472: Dự định thật sự của Nhiếp Nguyên Chi
Sau ba canh giờ. Nhiếp Nguyên Chi chỉ cảm thấy những ngày này chạy đôn chạy đáo còn nhiều hơn cả một năm của hắn trước kia cộng lại. Sau khi ngồi lên vị trí gia chủ, hắn không những không cảm thấy nhẹ nhõm và hưởng lạc, ngược lại mỗi ngày đêm tự hỏi về tương lai gia tộc, lo lắng làm thế nào để dòng máu Nhiếp gia đời đời truyền lại, vĩnh viễn không đoạn tuyệt. Giống như những lời hắn đã từng móc tim móc phổi nói với Trần Mặc hôm đó. Nhiếp Gia cũng từng nghĩ đến việc chiếm đoạt hai đại gia tộc còn lại, từ đó trở thành chủ nhân thật sự của Bắc Nhạc Thành! Nhưng theo tuổi tác tăng lên, thực lực càng trì trệ không tiến, hắn dần nhận ra rằng với năng lực của mình, Nhiếp Gia có lẽ không có cơ hội tiến thêm một bước dưới tay hắn. Đã từng có lúc, hắn coi Âu Dương Đông Thanh đến sẽ là cơ hội. Về sau hắn từ bỏ. Nhưng bây giờ, Nhiếp Nguyên Chi cảm thấy, cơ hội thật sự đã đến. Hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội này! Có thể đưa Nhiếp Gia tiến xa hơn ở Bình Độ Châu, trên đại lục tu hành hay không, đều phải trông chờ vào cơ duyên ngàn năm có một lần này.
Ánh sáng tắt đi. Nhiếp Nguyên Chi thu hồi pháp khí phi hành, chưa kịp vào cửa đã nghe Ngô Song truyền âm: “Bọn họ tìm đến rồi, đang chắn ở trước cửa thư phòng của ngươi đấy.”
“Đến đúng lúc!” Lúc này, vị gia chủ Nhiếp Gia đâu còn chút lo lắng nào? Mọi thứ trước mắt, đều chỉ là bàn đạp của hắn mà thôi.
Chậm rãi lên lầu, Chu Võ chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng thấy được vị gia chủ kia. Ở Bắc Lăng Thành, bọn họ cho rằng Bắc Nhạc Thành vì thực lực không đủ nên mới có tình cảnh ba gia tộc cùng trị. Một núi không thể chứa hai hổ, huống chi là ba nhà? Ở Bắc Lăng Thành, mọi chuyện đều do Chu Gia quyết định!
Gặp mặt xong, Chu Võ vờ vội vàng đứng dậy, chân tình tha thiết chắp tay, khẩn thiết nói: “Nhiếp gia chủ! Xin Bắc Nhạc Thành ra tay tương trợ! Gia sư đến trấn áp thi triều, bây giờ bị vây công trong đó, đã khó thoát thân, nếu… nếu không cứu thì sợ rằng lành ít dữ nhiều!”
“Ba thành phương bắc vốn là đồng tâm hiệp lực, một bên gặp nạn tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ, bọn họ ở đâu? Ta đi ngay!” Nhiếp Nguyên Chi không hề từ chối, mà câu nói này lại khiến cho vị tu sĩ đến từ Bắc Lăng Thành trong lòng cười lạnh. “Thảo nào một Bắc Nhạc Thành to lớn lại để ba tộc cùng trị, hóa ra các gia chủ đều là một lũ bao cỏ!”
Đồng tâm hiệp lực? Chẳng qua chỉ là pháo hôi mà thôi!
“Chu huynh, xin mời dẫn đường!” Nhiếp Nguyên Chi chắp tay, làm tư thế mời.
“Nhiếp gia chủ không hỏi ý kiến hai nhà kia sao?” Chu Võ nhìn về phía cửa thư phòng phía sau, hắn biết rõ Ngụy gia chủ và Ngô gia chủ đang ở đó!
“Không cần!” Nhiếp Nguyên Chi cố ý nói lớn tiếng, để Ngụy Hồng Y và Ngô Song có thể nghe rõ: “Bắc Nhạc Thành sống chết có nhau, Nhiếp Gia không thể chối từ. Nếu Nhiếp mỗ có gặp bất trắc, Bắc Nhạc Thành còn cần người đứng ra gánh vác!”
Nói xong, hắn lại truyền âm cho hai vị gia chủ trong phòng: “Không thể mời được Diệp Long tử, lần này đi có lẽ lành ít dữ nhiều. Hai vị cứ án binh bất động, nếu đây là âm mưu của Bắc Lăng, Bắc Giang, thì nhất định phải có người hi sinh, nếu ba chúng ta đều đi, e rằng sẽ mắc mưu của chúng! Mong hai vị ổn định hậu phương, nếu như ta không địch lại, có thể làm tốt các biện pháp đối phó.”
Ngụy Hồng Y và Ngô Song nhìn nhau. Có chút không hiểu, lời lẽ đầy nghĩa khí của đối phương khiến bọn họ chấn động. Bọn họ không ngờ, Nhiếp Nguyên Chi lại dám xông pha chiến đấu, để bọn họ cố thủ hậu phương…
Đợi khi đám người bên ngoài rời đi, Ngô Song cảm thán: “Chúng ta lại xem thường Nhiếp đạo hữu rồi, đến lúc mấu chốt lại có khí độ ý chí như vậy!”
Ngụy Hồng Y cũng rất tán thành gật đầu. Đồng thời, trong đầu nàng cũng trỗi lên một suy tính khác…
Nhiếp Nguyên Chi, Lý Đình Nghi đi theo Chu Võ rời khỏi, Triệu Trường Xuân đã mai phục ở đó lâu bí mật rời khỏi Nhiếp Gia. Cùng lúc đó, ở Bắc Nhạc Thành có thêm không ít người. Họ xì xào bàn tán ở ngoài đường, thời gian trôi qua, tin tức Nhiếp Gia xung phong đi đầu nhanh chóng lan truyền, rất nhanh đã khắp toàn bộ thành trì…
“Nhiếp gia chủ, chỉ có ngài và Lý đạo hữu thôi sao?” Chu Võ bất mãn, tuy không lộ ra mặt nhưng đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi như vậy.
“Nhiếp mỗ dù thực lực không đủ, nhưng cũng là Kim Đan tầng ba! Đối phó mấy tên xác sống vẫn được!” Nhiếp Nguyên Chi nói đầy tự tin, không hề lo lắng.
“Bắc Lăng Thành chúng ta xuất động đến bốn Kim Đan, trong đó có cả một Kim Đan hậu kỳ, vẫn không thể chống lại thi triều!” Chu Võ lại nhấn mạnh một lần nữa.
“Bốn Kim Đan sao?” Nhiếp Nguyên Chi không lộ vẻ gì. Đối phương thấy vậy, cũng không cần phải nói nhiều nữa, dù sao người này cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Bắc Nhạc Thành, có thể kéo bọn họ xuống nước, tương đương với việc kéo Bắc Nhạc Thành xuống nước!
Theo tốc độ của thi triều, quãng đường ba ngày, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, chỉ là chuyện hai ba canh giờ. Rất nhanh, năm người của Bắc Lăng Thành, cộng thêm Nhiếp Nguyên Chi và Lý Đình Nghi tổng cộng bảy người đã cảm nhận được khí tức tử vong đang ăn mòn thiên địa. Những đợt hôi thối khiến người ta khó chịu đựng nổi. Một hai con khô thi còn đỡ, nhưng khi gần vạn con tụ tập lại cùng một chỗ, cảm giác áp bức và buồn nôn kia khiến tu sĩ cũng khó mà tới gần.
Cùng lúc bọn họ đến, Kỳ Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì hành động lần này, hay nói đúng hơn là để đạt được nhiều tài nguyên hơn từ Bắc Lăng Thành, trưởng lão và đệ tử Cản Thi Môn đã xuất động hơn một nửa, hiện tại đang lẫn trong thi triều, âm thầm khống chế những xác sống này. Việc Chu Võ bọn người trở về đồng nghĩa với việc đệ tử của bọn họ cuối cùng cũng có thể thở phào!
“Chu trưởng lão, ngài xem có thể cho đệ tử rút lui trước không?” Kỳ Thần cau mày, nhìn về phía sư phụ của Chu Võ, Chu Nguyên Liệt, nhưng người này vẫn không có biểu cảm gì, coi như không nghe thấy câu hỏi đó.
“Chờ một chút! Cứ xem tình hình thế nào đã rồi nói!”
“Vâng… Vâng ạ.” Kỳ Thần tuy bất mãn trong lòng, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Cuối cùng, Chu Võ bọn người cũng bay tới gần thi triều. Còn chưa hạ cánh, Lý Đình Nghi đã tế ra Thuần Quân kiếm, như chỗ không người, chém khô thi như chém rau. Trong chốc lát, đã có gần trăm con khô thi chết dưới kiếm của Lý Đình Nghi.
Nhiếp Nguyên Chi càng thêm vui mừng nói: “Đúng là không chịu nổi một kích?” Thậm chí còn khinh miệt nhìn Chu Võ một cái: “Chu huynh chẳng lẽ ngay cả đống bùn nhão này cũng không giải quyết được sao?”
“Nhiếp huynh đừng nóng vội! Ngươi chờ chút.”
Ngay khi Lý Đình Nghi thu kiếm vào vỏ, một tiếng sét đánh ngang đất vang lên, sau đó Lôi Vân dày đặc giáng xuống những con khô thi vừa nãy bị chém thành từng mảnh. Sau một khắc, những thi thể đó giống như là làm phép, lại trực tiếp sống lại ngay trước mắt bọn họ!
“Cái này? Chuyện gì thế này?” Nhiếp Nguyên Chi lộ vẻ kinh ngạc. Còn Lý Đình Nghi cũng rất phối hợp, một lần nữa xuất kiếm!
“Đừng giết!” Chu Võ lúc này cười lạnh ngăn lại, “Bọn chúng càng giết càng mạnh!”
Lúc này, trong thi triều phát ra một tiếng gầm thét. Một con quái vật hình thù to lớn, toàn thân thịt nhão nhoét, như thể bảy tám con khô thi hợp lại thành, gầm thét lao đến. “Nhìn kìa! Nó chính là con khô thi liên tục bị giết chết, rồi lại hồi sinh, hiện tại thực lực đã ẩn ẩn có dấu hiệu phá Tam Giai!”
“Sao… Sao có thể…”
Đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Ngay sau đó, một thanh âm vang vọng khắp cả cánh đồng bát ngát truyền đến: “Nếu giết không được, vậy thì cứ để chúng ngàn năm vạn năm không được rời khỏi đây!” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận