Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 180: Bí cảnh mở ra trước như thế khúc nhạc dạo

Chương 180: Bí cảnh mở ra như một khúc dạo đầu
“Linh phiếu? Đó là cái đồ chơi gì? Ngươi tự nghĩ ra? Tự mình thu vào?” Chu Tuấn suy nghĩ một lúc, “thì ra là vẫn mười cân một lượng, được thôi.”
“Dù sao ở đâu bán cũng mười cân một lượng, không bằng bán cho ta thử xem? Dù sao cũng không lỗ vốn.” Trần Mặc nói thêm lần nữa. Vốn dĩ đã làm bộ chuẩn bị đẩy xe ba gác đi như Linh Thực Phu, cuối cùng vẫn dừng lại. Hắn giống như lấy hết can đảm nói: “Được! Đến lúc đó không chịu nhận, xem ta không lên phường chủ cáo các ngươi!”
“Vậy ngài cứ yên tâm!” Trần Mặc vung tay lên, “Cân đi.”
“Sáu trăm mười hai cân, mười hai cân hắn mang về, vốn đã nói xong rồi.”
“Trả tiền.”
Hồng Diễm không nói hai lời, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra sáu mươi lượng linh sa, đưa tới trước mặt đối phương. Người này trước mắt ít nhất cũng thầu năm mẫu đất, thực lực cũng là Luyện Khí tầng ba, nếu ở trong Linh Thực Phu thì quả thật là cao thủ. Ngay sau đó, Trần Mặc cũng đưa ra hai tấm giấy vàng lớn cỡ bàn tay, trên đó dùng chu sa viết hai chữ “năm” và “một”, có thể nói là đơn giản đến cực điểm! “Tổng cộng là sáu lượng linh sa phiếu.”
Chu Tuấn nhìn thấy giấy vàng đối phương đưa tới, ngây người một hồi, mặt đỏ bừng, như là bị đùa bỡn vậy. “Chỉ... chỉ có cái đồ chơi này? Ta tùy tiện vẽ ra cũng được!”
“Còn lại ngươi đừng quản, đủ mười lượng là tới đổi.”
Trần Mặc vừa cười vừa nói, loại linh phiếu này cũng không phải là do tâm huyết dâng trào mà làm ra, càng thiên về phòng ngừa bất trắc hơn. Bất kỳ một cửa tiệm lương thực nào muốn đứng vững trong phường thị này đều có chút đặc biệt. Vì vậy, làm thế nào để có thể hấp dẫn được nhiều người đem lương bán cho hắn hơn là cho người khác. Tống Vân Hi đã đáp ứng La Nghị không bán hạt giống ở địa bàn của hắn, càng nghĩ thì chỉ có thể tác động đến giá thu mua lương. Nhưng một khi giá đã cố định thì phường chủ không cho phép cửa hàng nào cố tình nâng giá, con đường này cơ hồ đã bế tắc, mà hình như chỉ có con đường này có thể đi. Thế là, Trần Mặc mới lấy ra phiếu trả trước bộ kia để thử trước một chút, còn thành công hay không? Ai quy định cách làm ở Lam Tinh là đúng trong mọi trường hợp? Hơn nữa chút linh sa, linh thạch này hiện tại vẫn chưa đáng để hắn quan tâm.
Thấy đối phương kéo xe ba gác rời đi, Hồng Diễm đưa nhẫn trữ vật tới: “Nửa tháng nay nhận được 400 cân lương, cộng thêm 600 cân này nữa là vừa đúng 1000 cân.”
Nàng có chút xấu hổ. Chưởng quỹ giao cho nàng một cửa tiệm lớn như vậy, đã lâu như vậy mới chỉ thu được 1000 cân. Trong đó còn có 600 cân là do sau khi chưởng quỹ đến mới nhận được!
“Không sao, dù sao cũng là thăm dò mà thôi.” Trần Mặc xòe tay, không để bụng nói. Mở cửa tiệm này, ngoài mặt thì để kiếm chút linh sa, linh thạch, nhưng thật ra là để Hồng Diễm rèn luyện kinh nghiệm kinh doanh, còn mục đích thực sự đằng sau, là để che mắt người! Có cửa tiệm thì đến lúc đó những đạo lý linh không hợp lý kia của hắn mới có nơi để giải thích.
“Những cái này ngươi cầm lấy.” Trần Mặc lấy ra một xấp phiếu, trên đó viết chữ “năm”, “hai”, “một”. Nói trắng ra là mấy lá phù vàng ngay ngắn xếp chồng lên nhau thành hình dạng phiếu. Hồng Diễm nghi hoặc nhận lấy, nghe chưởng quỹ tiếp tục nói: “Chỉ cần có người đến bán, ngươi cứ dùng lý do vừa nãy của ta mà trả, còn nếu người khác cầm mười lượng linh phiếu đến thì cứ đổi cho hắn mười lượng linh sa.”
“Nếu thứ này người khác cũng vẽ ra thì......”
“Ngươi thử rót linh khí vào cảm nhận thử xem.” Trần Mặc lên tiếng nói.
Sau một khắc, hai mắt Hồng Diễm sáng ngời. “Linh khí?”
“Trừ phi đối phương cũng là Linh Trận Sư, nếu không xác suất cao là không làm giả được.” Trần Mặc vừa cười vừa nói. Cái đồ chơi này có thể thành hay không hắn cũng không biết nên tạm thời không cân nhắc chuyện gì đó để chống hàng giả. Nếu sau này thật sự tạo ra ảnh hưởng thì lúc đó nghĩ biện pháp cũng không muộn. Trần Mặc cho rằng làm bất cứ việc gì cũng nên thử và sửa, chứ nếu cứ rập khuôn thì khả năng thành công rất nhỏ.
Hồng Diễm gật gật đầu, trong lòng dù có nhiều nghi vấn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng. Sau khi trò chuyện thêm, Trần Mặc ở trong cửa hàng đợi thêm hai ngày, lúc này mới trở về nhà. Trước tiết đầu xuân, hắn lại kéo đến mười con linh heo, với giá bốn khối linh thạch hạ phẩm một con, trực tiếp thu về 40 khối. Vốn dĩ Tôn Nghĩa Minh vẫn còn do dự một chút về mười con linh heo này. Mãi đến khi Trần Mặc biếu cho hắn một cái chân giò dầu phong, hắn mới vui vẻ tốn linh thạch thu mua.
Bán xong linh heo, hắn lại đến trận pháp đại điện một chuyến, giao bốn con Ngũ Giác Trọng Tích nhất giai tầng năm cho Dư Vận. Đối phương không nhắc lại chuyện chăn nuôi. Có vẻ như, theo nhận thức của nàng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì đám Ngũ Giác Trọng Tích này cũng sẽ không sinh sôi.
Từ đó, cuộc gặp giữa Trần Mặc và Dư Vận cũng rốt cuộc có một kết thúc, về sau có thể gặp lại hay không vẫn là ẩn số. Mọi chuyện xảy ra ở Tử Vân Phong dường như có liên quan đến hắn, nhưng lại dường như không hề liên quan gì. Việc phong chủ đương nhiệm Lý Thuần Phong tiến vào bí cảnh đã làm cho mọi chuyện loạn cào cào, các đệ tử phe phái trong môn ai nấy đều xếp hàng dài, người ra người vào, suy nghĩ về việc sau này ai sẽ lãnh đạo Tử Vân Phong. Tất nhiên, bọn họ vẫn mong Lý phong chủ có thể thành công đột phá Kim Đan! Nếu vậy, địa vị của tiên phong đạt Kim Đan vô thượng sau gần trăm năm này cũng sẽ đương nhiên tăng lên, việc phân chia tài nguyên trong núi cũng sẽ nghiêng về một phía. Về phần các điện chủ, các vị trưởng lão thì những ngày này cũng chẳng rảnh rỗi chút nào. Có thể nói là "bát tiên quá hải, ai nấy trổ tài". Tóm lại, bên trong Tử Vân Phong vô cùng náo nhiệt. Không chỉ như vậy, cũng không biết là tin tức bị rò rỉ hay là Thanh Dương Phong cố tình tung tin ra, chuyện bí cảnh Tử Vân Phong cũng đã trở thành nửa bí mật công khai của toàn bộ Thanh Dương Tông. Bất kể là Luyện Khí Cảnh hay Trúc Cơ Cảnh đều ai nấy cũng ma quyền sát chưởng, hừng hực khí thế, chỉ đợi Lý Thuần Phong từ bí cảnh trở về, bọn họ lập tức tiến vào thử vận may. Dưới chân Tử Vân Phong, trong phường thị cũng xuất hiện lác đác một vài đệ tử của các phong khác. Đương nhiên, phần lớn đều là Luyện Khí Cảnh. Với những người này mà nói, ở đâu tu hành cũng như nhau, họ muốn tranh thủ thời cơ các trưởng lão còn đang chần chờ để tiến vào bí cảnh trước. Cơ duyên không chờ người. Vào chậm trễ không những không có lợi ích gì mà còn có thể bị từ chối không cho vào. Mùa đông năm nay, phường thị Bạch Xà vô cùng náo nhiệt. Đệ tử từ các đỉnh núi của Thanh Dương Tông đều hội tụ ở đây, ngay cả Văn Hương Các cũng kinh doanh phát đạt. Nhưng mà, bất kể bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng đều không liên quan gì đến Trần Mặc. Từ khi có những trái cây màu vàng ăn mãi không hết, thời gian mỗi ngày của hắn không phải tu luyện thì cũng đang nghiên cứu trận pháp. Không có lão sư, hắn bèn đọc đi đọc lại « nhất giai linh trận điểm chính », từng chút một thí nghiệm những ý nghĩ của bản thân. Còn thứ đồ nhỏ như linh phiếu kia, chỉ là kết quả của những suy nghĩ kỳ lạ bất chợt của hắn mà thôi. Tất nhiên, đây chỉ là mấy trò tiêu khiển làm cho vui. Thứ thực sự khiến hắn phải không ngừng gặm trái cây để nghiên cứu, vẫn là đạo xếp chồng trận! Làm thế nào để trên trận khúc thủy ảnh và trận thảo sát, lại xếp thêm câu tịch trận, thậm chí là xếp cả cửu khốn trận và thất lý lăng sát trận vào nữa! Để linh súc ở hậu viện cũng có thể lần nữa tận hưởng cảm giác bốn mùa như mùa xuân.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận