Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 817: Âu Dương Đông Thanh trở về

Chương 817: Âu Dương Đông Thanh trở về
“Đại trưởng lão, phía trước chính là Ngân Nguyệt Sơn.” Tần Tịch cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở một câu, trong nháy mắt đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ xé rách ra, chờ hắn lấy lại tinh thần, người đã xuất hiện ở bên ngoài một tòa thành thị lớn như vậy.
Trong khe nứt, Âu Dương Đông Thanh tế ra Ngũ tiểu quỷ vận chuyển phù, để bọn chúng hưởng thụ lấy đãi ngộ của một đám người chết. Mà khi ra khỏi khe nứt, thêm vào trên người hắn đại na di phù không hề bị gián đoạn, cứ khoảng ba lần hô hấp, hắn cùng Trang Trường Tư sẽ xuất hiện ở một nơi khác. Thậm chí không kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, đã lại bị xé rách tiến vào cuộc du hành tiếp theo. Mà tốc độ di chuyển này khiến Tần Tịch líu cả lưỡi, hắn từng được ngồi thần điểu của sư thúc, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt. Đến nay, tốc độ dịch chuyển của Âu Dương đại trưởng lão, dù không bằng thần điểu của sư thúc, cũng không kém là bao!
Đây chính là phù chú. Nói cách khác, bất cứ ai có được cũng đều có thể sử dụng, đây là một loại năng lực đáng sợ đến mức nào? Âu Dương Đông Thanh ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn thoáng qua. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sống ở Linh Lung Thành, gặp lại Ngân Nguyệt Thành thì đương nhiên sẽ không có gì ngạc nhiên.
“Ngược lại là ra dáng đấy.”
Vừa nói, có một bóng người màu đỏ từ trên tường thành nhảy xuống. Hỏa diễm tựa như ráng chiều, quét sạch cả tầm mắt, đến khi định thần lại, đã có người đứng trước mặt bọn hắn. Âu Dương Đông Thanh liếc nhìn, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không hỏi nhiều. Nhưng nụ cười này đã biểu hiện hết ý nghĩ của hắn.
“Sao các ngươi lại trở về?” Nhiếp Nguyên Chi vô cùng kinh ngạc. Cổng truyền tống đã đóng lại, đây là sự kiện đích thân chưởng giáo sắp xếp, mà hắn cũng nhiều lần kiểm tra mỗi một cổng truyền tống, bảo đảm chúng không thể tự khôi phục được. Đồng thời, cho dù những cổng truyền tống này bị phá hỏng, hắn vẫn đặc biệt phái người trông coi, nếu có dị thường sẽ báo cáo ngay cho hắn. Nhưng hôm nay, Âu Dương Đông Thanh, Tần Tịch và Trang Trường Tư ba người đang ở trước mặt hắn, Nhiếp Nguyên Chi thực sự không hiểu nổi, bọn họ đã làm thế nào để trở về Bình Độ Châu!
“Bắc Châu chán quá nên không muốn ở lại thì về, sao nào? Không chào đón à?” Âu Dương Đông Thanh liếc xéo đối phương, không nể nang gì vị đại cữu tử này. Bất quá, điều khiến hắn bất ngờ là đối phương cũng đã đạt đến Hóa Thần. Vậy thì có nghĩa, những năm này Trần Mặc đã cung cấp không ít linh thực cho đám người này.
“Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh!” Nhiếp Nguyên Chi coi như là cười làm lành, dù hắn đã đạt đến Hóa Thần, nhưng không dám chọc giận vị này biết cách cải tiến tạo súc phù, hắn không muốn vô cớ biến thành súc vật.
“Trần Mặc đúng là, lãng phí linh thực như vậy! Chi bằng để cho ta nghiên cứu chế tạo vẽ phù còn hơn.” Vừa nói, Âu Dương Đông Thanh đã bay lên không, sắp sửa bay vào Ngân Nguyệt Thành. Lúc này, Nhiếp Nguyên Chi đứng bên cạnh ngẩn người ra. Cản lại? Hay không cản lại? Cản lại, đối phương lật tay cho hắn một cái tạo súc phù, nghĩ đến thân phận đại trưởng lão đường đường, giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt bao người mà lại biến thành súc vật thì mất mặt hết sức. Còn nếu không cản, thì lại phá quy tắc! Nếu bị truy cứu, uy nghiêm của hắn và tướng quân cũng sẽ bị tổn hại.
Đúng lúc hắn do dự, Âu Dương Đông Thanh đã hóa thành một con chim bay lướt qua bầu trời Ngân Nguyệt Thành. Mà cảnh tượng này, quả nhiên đã gây náo động trong thành!
“Mau nhìn! Mau nhìn kìa!” Đám người nhao nhao ngẩng đầu lên. Rất nhanh, những người quen không quen bắt đầu bàn tán.
“Đây là ai? Sao dám to gan như vậy!”
“Đến kìa! Đến kìa! Đội chấp pháp xuất động rồi.”
Mắt thấy đội vệ binh của Ngân Nguyệt Thành tế ra một tấm thiên la địa võng hướng giữa không trung tung tới, gần như trong nháy mắt đã chụp lấy mục tiêu.
“Ha ha! Để xem còn to gan được không, hóa ra chỉ có chút thực lực đó thôi à!”
Trong đám người vang lên tiếng chế nhạo. Từ lúc đối phương bay lên trời, đến lúc bị thiên la địa võng bắt được, trước sau cũng chỉ mười mấy hơi thở, cái này cho thấy lực lượng thủ vệ trong thành lần nữa đã mạnh lên rất nhiều.
“Lão đại, bắt được rồi!”
Khương Thịnh Hoa gật gật đầu, thủ hạ khiêng người trong lưới đi tới. Nhưng mới đi được không bao lâu, bọn họ đã phát hiện có gì đó không đúng. Người vẫn là người kia, nhưng theo thời gian trôi qua thì thân thể càng ngày càng nhẹ, cuối cùng đi đến trước mặt Khương Thịnh Hoa, thậm chí còn không cảm thấy chút trọng lượng nào. Quay đầu nhìn lại, trên vai bọn họ nào còn người? Chỉ là một con rối bằng giấy!
Cùng lúc đó, Âu Dương Đông Thanh đã xuất hiện ở đỉnh Ngân Nguyệt Sơn, đứng đối diện hắn là một đạo nhân trung niên. Chính là Trần Mặc! Bí cảnh Ngân Nguyệt Sơn chỉ có hắn nắm giữ, nói cách khác, từ khi đối phương tiến vào trong thành, Trần Mặc đã phát hiện sự tồn tại của Âu Dương Đông Thanh. Về chuyện hắn bị bắt? Chỉ là do Trần Mặc truyền âm một câu: “Ngân Nguyệt Thành cấm bay.” Vì thế Âu Dương Đông Thanh mới thuận nước đẩy thuyền, vừa giữ thể diện cho vệ binh trong thành, lại vừa trốn thoát được. Đối với hắn mà nói, đó chỉ là một chuyện dùng một lá phù.
“Đã lâu không gặp.” Trần Mặc vừa cười vừa nói.
“Ừ, ngươi có bao nhiêu linh thực cấp năm?” Âu Dương Đông Thanh đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn không hàn huyên vài câu.
“Chừng này, đủ không?” Đối phương đi thẳng vào vấn đề, Trần Mặc càng không mập mờ, mà trực tiếp đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật. Bàn Long Quả trước kia đã đưa một nhóm rồi, mà chỗ này riêng Đại Chu Quả đã có 500 quả! Chỉ cần ăn thôi, 50 quả đã đủ. Nhưng Trần Mặc rất rõ ràng, đối phương muốn bao nhiêu. Âu Dương Đông Thanh dò xét thần thức vào bên trong, rất nhanh sắc mặt trở nên âm tình bất định, thay đổi liên tục.
“Sao thế?”
“Sớm biết ngươi có nhiều linh thực như vậy, ta còn đợi gì cái Bắc Châu kia chứ!” Trần Mặc hơi sững sờ, chợt nở nụ cười: “Đó là do ngươi không tự đến......”
“Đây là cái gì?” Âu Dương Đông Thanh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đóa hoa rực rỡ.
“Thất Tình Sinh Diệt Hoa.” Trần Mặc giải thích, “đây là linh thực cấp năm ta mới thuần hóa, kể cả Trung Châu thì cũng không ai biết đến sự tồn tại của loại linh thực cấp năm thứ bảy này, cho nên ngươi muốn nghiên cứu hay dùng đều được, nhưng đừng tặng ai, càng đừng để lộ ra ngoài.”
Lúc này, chỉ thấy đối phương bỗng nhiên lấy ra một lá phù chú, vỗ lên đầu mình. Trong nháy mắt, hắn biến thành một con lợn rừng.
“Cái này?” Trần Mặc có chút ngẩn ngơ. Đây là thế nào?
“Ta mẹ nó đúng là con lợn mà! Còn trông cậy Bắc Châu người có thể bồi dưỡng ra linh thực mới được!” Âu Dương Đông Thanh quá mức thiên tài. Mà sự tồn tại của hắn đã sớm kinh động đến mấy vị truyền kỳ của Bắc Châu, nếu không thì hắn cũng không thể có được nhiều linh thực như vậy để nghiên cứu phù chú. Có điều, cho dù mấy tòa thành cùng cung ứng cho hắn, vẫn có chút bất lực. Nhu cầu linh thực của Âu Dương Đông Thanh thực sự quá lớn! Một chút lại nổ người, nổ lò, nổ núi, thường thường ném vào một lượng lớn linh thực mà chẳng được cái gì cả. Bắc Châu cũng không kham nổi mà! Cho nên điều này khiến hắn sớm có ý nghĩ quay trở về. Mất không được lông cừu sao lại chưa quay lại?
“Về là tốt rồi, ta cũng vừa có việc cần ngươi.” Trần Mặc tiến lên, vừa định sờ sờ đầu lợn của đối phương, thì Âu Dương Đông Thanh liền biến trở lại.
“Ta ăn Đại Chu Quả trước đã, ta cảm thấy tên Nhiếp Nguyên Chi kia, pháp lực có vẻ còn mạnh hơn cả ta rồi!”
“Không vội, không vội, còn nhiều thời gian!” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận