Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 199: Thiên phú 【 hoạt thủy 】

Chương 199: Thiên phú 【 Hoạt thủy 】【 Hoạt thủy (lục): Phàm vật có linh khí nhờ nước mà sinh, nhưng nước đọng thì sinh linh không nuôi dưỡng được, chỉ có nước chảy mới có thể. Dùng phương pháp này có thể dẫn nước vào ao, tuần hoàn liên tục, mỗi mười ngày thay nước một lần, số lượng sinh vật trong nước tăng 50%. (Triển khai tùy ý linh trận bậc một là có thể kích hoạt, chỉ khi triển khai pháp thuật mưa mới có hiệu lực).】 Trần Mặc xem hết thiên phú đầu tiên mà Linh Ngư Phu thức tỉnh, cảm thấy mọi chuyện đều đương nhiên, lại có chút ngoài ý muốn. Giống như 【 Thôi Thục 】, 【 Tráng kiện 】, 【 Hoạt thủy 】 tuy không tác động trực tiếp lên linh ngư, nhưng thông qua việc điều khiển dòng nước, cũng làm cho sản lượng linh ngư gia tăng. Chỉ khác là, để đạt được hiệu quả 【 Hoạt thủy 】 khác với Linh Thực Phu, Linh Dưỡng Quan, không chỉ đơn thuần là một pháp thuật, mà có thể là một trận pháp, và là sự kết hợp của cả trận pháp lẫn pháp thuật! May mắn là những trận pháp, pháp thuật này, Trần Mặc đều đã nắm vững, không cần phải tu hành lại.
Quan sát xong thiên phú vừa thức tỉnh, sự chú ý của hắn lại tập trung vào ba nghề nghiệp. Nguyên bản phía sau 【 Linh Ngư Phu 】 im lìm tuyệt đối biến mất, thay vào đó là ký hiệu “↑” ở phía sau mỗi nghề nghiệp. Hắn thử tập trung chú ý vào đó nhưng không có bất kỳ thay đổi nào.
“Theo lý giải, lẽ nào ba nghề nghiệp này còn có thể tiến thêm một bước? Nhưng vì sao không có phản ứng?” Càng nghĩ, Trần Mặc chỉ có thể quy kết rằng cảnh giới của hắn quá thấp, không thể giải khóa. Dù sao, nói cho cùng, hắn bây giờ chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng sáu thuộc tầng lớp thấp nhất, cái thế giới tu tiên muôn màu muôn vẻ này hắn vẫn chưa hề cảm nhận được! Thiên phú mạnh mẽ như vậy, làm sao một tu sĩ Luyện Khí Cảnh có thể hoàn toàn lý giải, hoàn toàn nắm giữ được chứ?
Vậy, chuyện thiên phú tạm thời khép lại ở đây. Trần Mặc cởi áo, cầm lục ẩn thạch rồi nhảy xuống, lao vào trong linh trì lạnh thấu xương. Bầy Thanh Nguyệt Điệp Ngư lập tức giải tán, lũ lượt bơi về nơi tĩnh lặng. Còn hắn, thì lặn xuống đáy nước một lượt. Trong lớp bùn đen dưới đáy có lẫn vài xác cá chết, đủ loại côn trùng khó thấy bằng mắt thường giãy dụa trong bùn. Trần Mặc lặn xuống độ nửa chén trà nhỏ, bên dưới đã bày ra một bộ khúc thủy ảnh trận, nhưng chưa kích hoạt. Đến khi lên bờ, bấm ngón tay thi triển phép mưa, lúc này mới khởi động trận pháp dưới đáy ao.
Thiên phú 【 Hoạt thủy 】 được kích hoạt nhờ trận pháp, bắt đầu phát huy tác dụng, đáy ao giống như sinh ra mạch nước ngầm, nước ao vốn trong xanh theo dòng chảy đến một điểm trên không trung. Trên trời, mây tụ lại, đổ mưa rào rào. Muốn thay toàn bộ nước trong ao một lần, không có một hai canh giờ thì không xong. May là cái ao linh trì này không lớn, nếu đổi thành sông hồ biển cả, e rằng bằng pháp thuật của hắn cũng đừng nghĩ tới!
Ước chừng nửa canh giờ sau, nước trong linh trì càng thêm trong vắt, linh khí cũng càng thêm nồng đậm. Hơn 20 con Thanh Nguyệt Điệp Ngư vẫy vùng trong nước, rất khoái hoạt. Ban đầu, Trần Mặc định bắt một con ăn thử, nhưng số lượng vốn không nhiều, còn trông cậy vào chúng sinh sôi nảy nở, chuyện nếm thử đành để sau! Thấy trời còn sớm, hắn lại suy tính về chuyện trồng đám rêu thần bí kia. Cuối cùng quyết định mua một ít cọc gỗ, ngăn xung quanh, đề phòng Thanh Nguyệt Điệp Ngư lên bờ!
Nhưng chuyện này vẫn nên giao cho Hồng Diễm. Bây giờ Trần Mặc có 70 mẫu linh điền cùng một ao linh trì, có điều chúng lại thuộc hai nơi khác nhau, luôn có một nơi cần có người trông giữ. Chuyện này ban đầu giao cho quản gia thì hợp, nhưng chỉ mình nàng thì hắn lại không yên tâm. Thế nên chỉ còn cách nghĩ cách khác! Hắn trở về nhà, sân viện rộng lớn lại lạnh lẽo tiêu điều. Nghe thấy tiếng động, Hồng Diễm nhanh chóng chạy ra đón, tro bụi trên người còn chưa hết, nói: “Chưởng quỹ, ngài đã về rồi ạ.” “Có việc cần ngươi đi làm.” “Ngài cứ việc phân phó.”
Trần Mặc đem sự tình ở linh trì giới thiệu sơ qua, rồi nói ra yêu cầu của mình, để Hồng Diễm ngày mai đến giải quyết. Đối phương đương nhiên không hề từ chối, trực tiếp nhận lời.
“Tiểu Kháng đâu? Vẫn ở hậu viện à?” Trần Mặc thuận miệng hỏi một câu. Mấy ngày nay hoặc bận tu hành, hoặc bận bán heo, quả thực không để ý đến nó.
“Nó… Nó vẫn… vẫn ở hậu viện…” Hồng Diễm giọng ấp úng, cứ như có gì muốn nói mà lại thôi. Trần Mặc khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hắn sải bước, đi vòng qua bức tường phía trước, vào hậu viện. Ngay lúc ấy, hắn thấy Dịch Đình Sinh một tay cầm bình rượu, uống say mèm, một tay ôm Tiểu Kháng, trong miệng lẩm bẩm không ngừng. Con gà linh kia cũng say lơ mơ, một người một gà ngồi bệt trên đất, đầu tựa vào nhau, cứ như đang uống rượu xưng huynh gọi đệ vậy, trông thật tức cười.
Rượu của Dịch Đình Sinh, là do hắn cung cấp. Mục đích là để giữ đối phương ở lại! Nhưng Tiểu Kháng thì thật quá đáng! Trần Mặc giận không chỗ phát tiết! Hắn tiến lên một bước, bắt lấy cánh của nó, trực tiếp nhấc nó lên. Trong lúc lơ mơ, con gà linh hơi tỉnh lại! Nó mơ màng nhìn Trần Mặc, chân gà vừa nhấc, vồ lấy một vò thanh tửu, kêu lạc lạc.
“Mày làm gì hả! Còn không mau tỉnh lại!” Hắn giáng một bàn tay vào mặt Tiểu Kháng, cuối cùng cũng đánh nó tỉnh.
“Khanh khách! Lạc!” Trần Mặc nắm chặt mào gà của nó, nói “bây giờ mới biết hối lỗi à? Lúc uống rượu thì sao mày vui vẻ thế hả?” Tiểu Kháng định dùng đầu dụi vào cánh tay hắn lấy lòng, nhưng Trần Mặc tiện tay quẳng ra: “Mau đi dọn dẹp đi, có việc đấy!” Tiểu Kháng vỗ ngực, men say giờ đã hoàn toàn biến mất. Với tu sĩ mà nói, uống nhiều rượu cũng có thể không say nếu họ không muốn. Yêu thú cũng vậy.
Ở phía bên kia, Dịch Đình Sinh thấy Trần Mặc trở về, cũng cầm bình rượu muốn chạm cốc với hắn, nhưng bị một câu “sau này uống rượu sẽ thu tiền” dọa cho hết hồn. Không nói hai lời, quay đầu bỏ đi. Đối phương đã ở nhà Trần Mặc gần nửa năm, riêng uống rượu thôi đã tốn hết của hắn mấy khối linh thạch rồi. Bản thân hắn uống còn chưa tính, thế mà còn kéo theo gà của hắn uống nữa! Sao có thể chịu nổi? Nhưng Trần Mặc hiểu rất rõ, một ít linh thạch này, so với chỗ tốt mà Dịch Đình Sinh mang lại cho bọn họ hoàn toàn không thể nào sánh được! Vì vậy hắn để cho đối phương tự nhiên. Huống hồ, tên tiểu tử này đã thăm dò hang động thần bí bảy tám năm, biết đâu vẫn còn bí mật gì khác chưa lộ ra. Chỉ chờ vị Kim Đan lão giả trông coi bí cảnh rời đi, Trần Mặc còn định nhờ hắn dẫn đường, đi một chuyến đến hang động thần bí đó xem sao!
Nhưng điều mà hắn không thể ngờ là, chính cái câu đùa đó lại khiến Dịch Đình Sinh có chút “pha lê tâm” bỏ đi thật! Khi Trần Mặc tìm đến thì hắn đã đi về nơi nào không ai biết.
“Tên này!” Sáng sớm hôm sau, Hồng Diễm đi một chuyến đến phường thị, dẫn người đi gần nửa khu linh điền của phường Bạch Xà, tới khu vực linh trì. Nàng mất cả một ngày, đóng từng cây cọc gỗ quanh linh trì. Còn Trần Mặc, thì đang nghịch cái nông cụ người máy của hắn. Bánh xe của bộ người máy này thật thú vị, giống như được lắp “giảm xóc”, chống xóc nảy rất tốt. Cùng với đó, một chiếc liềm đao phía trước khi vung lên còn có thể tự động bó lúa thành từng bó...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận