Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 80: Chứng động kinh kết thúc còn không thanh tỉnh, hơn phân nửa là khối u não phát tác!

**Chương 80: Chứng động kinh kết thúc mà vẫn chưa tỉnh lại, hơn nửa là do khối u não p·h·át tác!**
"Phốc! Đến loại thời điểm này rồi mà bác sĩ Trần còn bận tâm thêm nội quy trường học!"
"Ta bây giờ xem như đã hiểu rõ, những nội quy trường học thái quá của trường chúng ta từ đâu mà có... Nguyên lai là bởi vì có nhiều đồng học thái quá như vậy......"
"Đằng sau mỗi một nội quy trường học thái quá, đều ẩn chứa một quá khứ càng kỳ quái hơn!"
"Ném ga g·i·ư·ờ·n·g vào trong chăn, đây là thật sự không muốn cho người ta con đường sống mà......"
"Ném ga g·i·ư·ờ·n·g là quá đáng sao? Hoàn toàn không quá đáng một chút nào!"
"Giáo y nhàn nhã sao? Dám nói một câu giáo y nhàn nhã, bác sĩ Trần sẽ đến tận nhà liều m·ạ·n·g với ngươi!"
"Bác sĩ Trần cũng không nắm chắc, nhất định có thể cứu được tính m·ạ·n·g Cảnh Di Tình, ta thật sự có chút khẩn trương."
"Trong loại thời điểm này, chúng ta khẩn trương cũng vô ích, chỉ hi vọng bác sĩ Trần bọn hắn có thể sớm tụ họp với bên xe cứu thương 120!"
"......"
---
Tô Băng Băng yên lặng đứng cách xa Trần Mục, người đang tràn ngập lệ khí.
Lại định nhãn quan sát kỹ.
Tô Băng Băng kinh hỉ nói: “Bác sĩ Trần, cơn động kinh của nàng, có phải hay không sắp kết thúc?”
Mặc dù Cảnh Di Tình vẫn còn đang lên cơn động kinh.
Thế nhưng bằng mắt thường liền có thể nhìn ra, biên độ co giật của Cảnh Di Tình ngày càng nhỏ.
Trần Mục vẫn giữ bộ dáng thần sắc khẩn trương.
Tô Băng Băng không hiểu, “Bác sĩ Trần, cơn động kinh của nàng sắp kết thúc rồi, chẳng phải chúng ta có thể an toàn hội hợp với xe cứu thương 120 rồi sao!”
Trần Mục nghiêm mặt lắc đầu: “Không nhất định......”
“A?”
Tô Băng Băng nhìn Cảnh Di Tình, vấn đề lại được ném cho Trần Mục “Vì cái gì?”
Trần Mục chỉ chỉ vào con ngươi của Cảnh Di Tình.
“Trong tình huống bình thường, th·e·o biên độ co giật của người mắc b·ệ·n·h động kinh yếu đi, ý thức cũng sẽ dần dần khôi phục.”
“Nhưng mà! Ngươi hãy cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t tình hình hiện tại của Cảnh Di Tình, nàng có chút dấu hiệu nào của việc ý thức sắp tỉnh lại không?”
Sau khi nghe xong lời của Trần Mục.
Tô Băng Băng nhanh chóng đi quan s·á·t trạng thái của Cảnh Di Tình.
Sau khi quan s·á·t một lúc, thần sắc của Tô Băng Băng cũng th·e·o Trần Mục, trở nên nghiêm túc, “Bác sĩ Trần, không biết ta quan s·á·t có đúng hay không.”
“Ta luôn cảm thấy, Cảnh Di Tình bây giờ chẳng những không có bất luận dấu hiệu nào của việc thức tỉnh.”
“Hơn nữa ý thức của cả người, n·g·ư·ợ·c lại so với trước đó càng mơ hồ hơn......”
Âm thanh của Tô Băng Băng càng ngày càng nhỏ.
Nàng và Trần Mục không giống nhau, dù sao cũng không phải là nhân viên y tế chuyên nghiệp.
Nàng cũng không biết những điều chính mình nói có đúng hay không.
Trần Mục than nhẹ một tiếng, “Quan s·á·t của ngươi là chính x·á·c ......”
“Đây cũng là điểm khó giải t·h·í·c·h nhất.”
“Nàng mới vừa đột nhiên bắt đầu miệng lớn n·ôn m·ửa, ta liền hoài nghi khối u não của nàng có thể cũng đang p·h·át tác.”
“Nếu như một hồi cơn động kinh kết thúc, ý thức của Cảnh Di Tình vẫn chưa khôi phục, vậy thì khối u não của nàng có thể đã đến giai đoạn khá nghiêm trọng.”
Tô Băng Băng chấn kinh, “Thế nhưng...... Nàng còn trẻ như vậy......”
Trần Mục thản nhiên nói: “Ngươi đến khu nội trú của b·ệ·n·h viện xem, còn có rất nhiều người trẻ hơn so với nàng.”
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể quan s·á·t.”
Vừa nói.
Trần Mục vừa mở nguồn điện của máy thở.
Sau đó, hắn đem mặt nạ đặt sang một bên, còn mình thì cầm ngân châm, tiếp tục nhìn chằm chằm Cảnh Di Tình.
“Khối u trong đầu của nàng đã chèn ép thần kinh, xâm nhập vào những bộ vị khác của đại não.”

“Bác sĩ Trần, tôi đã trao đổi xong với người nhà của Cảnh Di Tình.”
“Họ đã ký tên chính thức vào bản điện t·ử 《 Giấy đồng ý chấp thuận 》 gửi vào trong WeChat của tôi.”
“Nếu sau này đến b·ệ·n·h viện, phía b·ệ·n·h viện cho rằng tình huống của Cảnh Di Tình nghiêm trọng đến mức cần phải phẫu thuật ngay lập tức, phụ huynh học sinh đồng ý để nhà trường chúng ta thay mặt ký tên vào《 Bản cam kết chấp thuận phẫu thuật》.”
Đỗ lão sư, người vẫn luôn trao đổi với phụ huynh học sinh, sau khi cúp điện thoại liền quay đầu báo cáo lại với Trần Mục.
“Bác sĩ Trần, vậy tôi bây giờ gọi điện thoại cho hiệu trưởng nhé?” Đỗ lão sư nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Cảnh Di Tình, “Anh cứ bật loa ngoài đi, chỗ nào anh không rõ, tôi sẽ giải thích giúp anh với hiệu trưởng.”
Lời của Trần Mục vừa dứt.
Đầu dây bên kia điện thoại, liền truyền đến thanh âm hoảng sợ của hiệu trưởng, “Bác sĩ Trần? Sao lại là cậu, cậu muốn giải thích cái gì với tôi?”
“Trường học lại xảy ra chuyện gì rồi??”

"Đáng thương cho hiệu trưởng, người trong phòng phẫu thuật còn chưa có đi ra, lại tới một người nữa."
"Hiệu trưởng: Biết vậy đã chẳng làm hiệu trưởng làm gì!"
"Cứ th·e·o tình huống này, hiệu trưởng làm không khéo sẽ bị ptsd với bác sĩ Trần mất!" ( Hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương)
"Việc này thì liên quan gì đến bác sĩ Trần, rõ ràng là do sinh viên yếu ớt có vấn đề, bọn họ thật sự quá yếu ớt, nhà trường không định làm chút cơm dinh dưỡng, bồi bổ cho các em ấy một chút sao?"
"Tôi cảm thấy đề xuất cơm dinh dưỡng này rất khả thi, mấy đứa học sinh này thực sự cần tẩm bổ!"
"Thực bổ thì có ích lợi gì, mấy rương đồ uống đổ vào, một tháng tâm huyết dinh dưỡng của bác sĩ uổng phí hết!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tim của chuyên gia dinh dưỡng như tôi cũng đau theo!"
"......"

“Hiệu trưởng, tôi đang ở trên xe cứu thương của lão Hà, đưa một học sinh bị động kinh p·h·át tác đi b·ệ·n·h viện.”
Nghe được lời của Trần Mục.
Hiệu trưởng ở đầu dây bên kia điện thoại trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
“À à, cậu nói là cái em Cảnh Di Tình kia à!”
“Trước đó không lâu, giáo viên phụ đạo của em ấy đã báo cáo với tôi, chờ lát nữa đến b·ệ·n·h viện, các cậu đưa con bé đi kiểm tra cho cẩn thận.”
“Cái b·ệ·n·h động kinh này, tôi nhớ có thể chữa trị bằng phẫu thuật, nếu đã p·h·át hiện, thì nên sớm đề nghị phụ huynh cho học sinh chữa b·ệ·n·h.”
Cảnh Di Tình lại rung lên một cái.
Trần Mục càng nhíu chặt chân mày.
Ánh mắt của Cảnh Di Tình có gì đó rất không đúng.
“Hiệu trưởng, động kinh, có khả năng chỉ là b·ệ·n·h biến chứng của một loại b·ệ·n·h khác của em học sinh này!”
“Bây giờ tôi hoài nghi trong đầu của em ấy có khối u s·ư·n·g, hơn nữa tình hình đã đến mức rất tồi tệ.”
Đầu dây điện thoại bên kia.
Hiệu trưởng bắt đầu trầm mặc.
Trần Mục: “Phụ huynh học sinh đã đồng ý để nhà trường thay mặt ký tên vào 《 Bản cam kết chấp thuận phẫu thuật》.”
Nói đến đây.
Trần Mục, người luôn luôn bình tĩnh, cũng khựng lại một chút.
Trầm mặc vài giây, mới tổ chức tốt ngôn ngữ, “Theo tình hình trước mắt, tình trạng của em học sinh này có khả năng cao nghiêm trọng hơn so với em học sinh bị chảy m·á·u não lúc sáng.”
“Đề nghị của tôi là, thầy có thể gọi một phó hiệu trưởng, hoặc chủ nhiệm cấp cao trong trường đến phòng phẫu thuật của em học sinh bị chảy m·á·u não kia để chờ đợi.”
“Còn thầy thì tự mình đến trông nom em học sinh bị khối u não này.”
Nói đến đây.
Trần Mục lại dừng một chút.
“Cơn động kinh p·h·át tác của em học sinh này còn chưa có triệt để kết thúc, trước khi nó hoàn toàn kết thúc, tôi không có cách nào p·h·án đoán chính xác hơn tình hình p·h·át tác của khối u não.”
“Nhưng......”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng điệu của hiệu trưởng, đã không còn là lo lắng bình thường nữa.
“Nhưng, dựa theo trình độ của bác sĩ Trần cậu, cũng có thể p·h·án đoán được đại khái mà!”
“Nói đi! Tình huống của con bé bây giờ, cụ thể là tồi tệ đến mức nào!”
“Trước đó không phải nói con bé mắc b·ệ·n·h động kinh sao, thế nào mà mới có một lát, đã trực tiếp tiến hóa thành khối u não?”
Trần Mục chần chờ trong nháy mắt.
Vẫn là nói rõ sự thật: “Từ những tình huống đã biết trước mắt, không loại trừ khả năng em học sinh này sẽ c·hết trên đường đến b·ệ·n·h viện......”
Phù phù ——
Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Trần Mục có chút trợn tròn mắt.
Một giây sau.
Liền nghe được đầu dây bên kia có tiếng kêu gào.
“Y tá! Y tá!”
“Ở đây có một người nhà b·ệ·n·h nhân bị ngất xỉu!”
“Mau gọi bác sĩ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận