Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 438: Che đậy nhà vệ sinh tín hiệu, ngăn chặn học sinh giang ruột vấn đề!

**Chương 438: Che tín hiệu nhà vệ sinh, ngăn chặn học sinh bị bệnh trĩ!**
"Tốt, tốt, tốt, chân tê hẳn là có phản ứng rồi, ngồi xổm trong nhà vệ sinh thời gian quá lâu."
"Ta ngược lại có chút tò mò, nhà vệ sinh Đại học Hải Thành, tín hiệu tốt vậy sao? Ta ở trường học của chúng ta ngồi xổm trong nhà vệ sinh chơi điện thoại, nhà vệ sinh thường không có tín hiệu, thành ra ta đi ra ngoài siêu nhanh."
"Đề xuất ý kiến cho Đại học Hải Thành này, che tín hiệu nhà vệ sinh, ngăn chặn học sinh bị bệnh trĩ!"
"????"
"Không phải, ta chỉ là lên lớp nghịch điện thoại một chút, các ngươi, những người hóng chuyện này, làm sao lại nâng lên mức độ muốn che tín hiệu nhà vệ sinh trường học của chúng ta? Cũng không phải người nào cũng sẽ nghịch điện thoại, nghịch đến bệnh trĩ!"
"Đúng đó! Chính các ngươi đi nhà xí, chẳng lẽ không nghịch điện thoại di động sao?"
"Tự mình nhà vệ sinh trường học tín hiệu không tốt, đi tìm trường học các ngươi khiếu nại a, tại sao lại muốn xé dù của người khác?"
"......"
- Tô Băng Băng trừng mắt.
Mặc dù biết đối với chuyện như thế này, Trần Mục là không thể nào nói dối.
Nhưng mỗi lần khi nghe đến Trần Mục nói nội dung loại này, Tô Băng Băng đều cảm thấy tam quan yếu ớt của mình, bị chấn động ở một mức độ nhất định.
Tô Băng Băng: "Chính hắn đã nghiêm trọng đến mức độ bệnh trĩ, chẳng lẽ không nên nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ sao?"
"Nếu người gặp tình huống này là ta, ta cho dù là hẹn giờ đồng hồ báo thức đi nhà xí, cũng nhất định sẽ khống chế thời gian một cách nghiêm ngặt."
Xem như bệnh nhân.
Chắc chắn không có thầy thuốc giải thích rõ bệnh tình.
Không nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ.
Cuối cùng khó chịu, không phải là bệnh nhân sao.
Đạo lý này.
Đã lên đại học, hẳn là hiểu chứ!
Đối mặt với lời nói đương nhiên của Tô Băng Băng.
Trần Mục bất đắc dĩ: "Theo ý của ngươi, một tâm thái rất bình thường, nhưng vẫn có rất nhiều người bệnh trên giường bệnh đều không làm được."
"Rất nhiều người bệnh đều không tuân theo lời dặn của bác sĩ, cách một thời gian bệnh tình trở xấu, liền chạy đến bệnh viện, chất vấn trình độ bác sĩ."
"Còn có một số người bệnh, giống như Đỗ đồng học, biết mình làm sai, chạy đến trước mặt bác sĩ khóc ròng ròng, tỏ vẻ lần này chỉ là chính mình sơ sót, lần sau nhất định chú ý, nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ..."
Tô Băng Băng nghe lời Trần Mục nói, dường như có điều suy nghĩ: "Ta thế nào lại cảm thấy, theo sự miêu tả của bác sĩ Trần, sau khi người này mắc bệnh, cũng không giống dáng vẻ sẽ nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ?"
Trần Mục rất vô tội nhún vai: "Ngươi nói đúng, hắn thật sự không có nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ."
"Ít nhất cho đến bây giờ, đi nhà xí khống chế thời gian, hắn vẫn không làm được."
"Nếu không thì bệnh tình của hắn, như thế nào lại có khả năng trong thời gian dài như vậy, đều không khống chế nổi."
"Mỗi một lần đến chỗ của ta, đều trước tiên nhận sai, tiếp đó biểu thị chính mình lần sau nhất định sửa đổi, nhưng là bây giờ đã đến mức không phẫu thuật, trở lại vị trí cũ cũng kiên trì không được mấy ngày..."
Tô Băng Băng nhìn Trần Mục: "Không kiên trì được mấy ngày lại là ý gì, theo như suy đoán của bác sĩ Trần, nếu như người mắc bệnh này không tuân theo lời dặn của bác sĩ, hơn nữa cự tuyệt đi bệnh viện tiến hành phẫu thuật."
Tô Băng Băng dừng một chút.
Tổ chức lại ngôn ngữ của mình, nghiêm túc mở miệng nói: "Lần tiếp theo người mắc bệnh này phát bệnh trĩ, sẽ vào lúc nào?"
Mục đích của Tô Băng Băng rất đơn giản.
Chương trình này của bọn họ bây giờ có độ nóng rất lớn.
Cho dù Đỗ đồng học này tạm thời không có xem trực tiếp, sau này lướt TikTok, cũng có khả năng cực lớn sẽ lướt đến những đoạn phim ngắn liên quan tới mình.
Dù sao ở thời đại này.
Dưới số liệu lớn.
Không có bất kỳ bí mật nào có thể nói.
Tô Băng Băng chính là hi vọng câu trả lời của Trần Mục, có thể để vị bạn học này nhìn thấy.
Để cho vị bạn học này hết khả năng nhận thức được.
Bệnh tình của hắn.
Vốn có thể khống chế.
Cũng là người bệnh chính mình không làm, mới chuyển biến xấu cho tới tình trạng bây giờ.
Nếu như người mắc bệnh này thật sự còn vì bệnh tình mà giãy dụa.
Ít nhất phải làm được, không cần khăng khăng giữ ý mình.
Tự động đi bệnh viện khoa hậu môn khám bệnh, mà không phải lưu lại phòng y tế không có tư cách phẫu thuật.
Ở phòng y tế trường học khám bệnh coi như xong, lại còn không tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Đây không phải là vô duyên vô cớ gia tăng lượng công việc vốn đã thiếu hụt nhân viên của phòng y tế trường học sao?
Trần Mục thông minh cỡ nào.
Tô Băng Băng vừa mới mở miệng như vậy.
Trần Mục liền làm rõ ràng một cách sơ lược mục đích của Tô Băng Băng.
Dưới ống kính trực tiếp.
Trần Mục cũng chỉ là vẻ mặt vô tội nhún vai, "Nếu như người bệnh chính mình không thèm để ý, như vậy nhanh nhất là buổi tối hôm nay, có khả năng cực lớn, liền sẽ nghênh đón lần thứ hai phát bệnh trĩ trong hôm nay."
"Đây là nghiêm túc?" Tô Băng Băng giật nảy mình.
Mặc dù khi mở miệng.
Tô Băng Băng bên này cũng có suy nghĩ phối hợp với Trần Mục dọa người bệnh một chút.
Nhưng đứng trên góc nhìn của Tô Băng Băng.
Trần Mục vừa mới nói những thứ này, vẫn có phần hơi quá khoa trương.
Đối mặt với dáng vẻ không dám tin của Tô Băng Băng.
Trần Mục thở dài một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng.
Liền nghe được giọng nữ cởi mở: "Lời nói của bác sĩ Trần, đương nhiên là nghiêm túc, hơn nữa ý kiến của ta và bác sĩ Trần cơ bản là giống nhau."
Nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Tô Băng Băng không tránh khỏi có hơi kinh ngạc, "Mộ Y Sinh, sao ngươi lại tới đây?"
Mộ Dao từ trên xe điện nhỏ đi xuống.
Đi đến bên này của Trần Mục, cũng thở dài một hơi, "Người bệnh không cho phép ta tiếp tục khám bệnh cho hắn, không có cách nào, ta đến xem một chút bên này người bệnh có khó giải quyết không, không khó giải quyết, ta để bác sĩ Trần đổi ca trở về."
Nghe được Mộ Dao nói như vậy.
Người bệnh nằm trên cáng vẫn chưa có phản ứng quá lớn.
Ngược lại bạn trai của người bệnh, lại rất bất mãn rõ ràng, "Vị bác sĩ này, ta có thể lý giải ngươi rất quan tâm tình huống của người bệnh khác, nhưng mà tình huống bạn gái của ta bên này, cũng vô cùng nghiêm trọng."
"Nàng bị đứt động mạch, chúng ta bên này không thể rời bác sĩ Trần."
Đừng nhìn Trần Mục vừa mới ở đây, giống như một mực cùng Tô Băng Băng nhàn rỗi trò chuyện.
Nhưng bạn trai người bệnh ở một bên lại thấy rất rõ ràng.
Đối với tình huống vết thương bạn gái của mình, Trần Mục xử lý rất tốt.
Hơn nữa một châm xuống, tình huống xuất huyết nhiều liền được giảm bớt một cách rõ ràng.
Mặc dù vị Mộ Y Sinh này.
Bây giờ trên Internet, cũng đã nhận được rất nhiều người tán thành.
Nhưng thế thì sao.
Mộ Dao dù sao cũng không phải là Trần Mục.
Hắn chỉ là một người nhà bệnh nhân bình thường, tự nhiên hy vọng vì người mình quan tâm, tranh thủ có thể tranh thủ được, điều kiện y tế tốt nhất.
"Vị bạn học này, ngươi trước tiên lãnh tĩnh một chút, trường học nhất định sẽ xem trọng bệnh tình của mỗi một bạn học."
"Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần bạn gái của ngươi phối hợp trị liệu, liền nhất định không có vấn đề."
Nam sinh đỏ hồng mắt: "Bác sĩ Trần, ngươi mở miệng, vậy ta tin tưởng ngươi..."
Chỉ là nam sinh nhìn trong ánh mắt Mộ Dao.
Vẫn như cũ có địch ý mà ngay cả chính mình cũng không rõ lắm.
Mộ Dao: "..."
Nàng coi như biết rõ vì sao các học trưởng học tỷ trong trường học trước đó lại nói.
Bác sĩ là nghề nghiệp có thể chữa bệnh cứu người, nhưng trên bản chất lại là một nghề nghiệp rất dễ đắc tội người khác.
Nàng chỉ là đến giúp một vị người bệnh khác hỏi thăm tình huống của bác sĩ Trần ở đây.
Không nghĩ tới.
Lại trong lúc bất tri bất giác, đắc tội một người nhà người bệnh khác.
- "Ta cảm thấy bạn trai của cô gái này, có phải hay không có chút nhạy cảm quá mức?!"
"Đúng thế, bác sĩ Trần là y sĩ của Đại học Hải Thành, chẳng lẽ lại có thể để cho học sinh Đại học Hải Thành, ở địa bàn của mình xảy ra vấn đề gì sao?"
"Các ngươi đều chỉ thay vào góc nhìn bên phía bác sĩ Trần, nhưng không ai đứng trên góc nhìn người nhà bệnh nhân đi xem một cái."
"Đây chẳng qua là ở phòng y tế trường học, nếu như người nhà của ngươi ở trong bệnh viện làm một cuộc phẫu thuật liên quan đến sinh tử, lúc này lại có người tới nói cho ngươi, một người bệnh khác càng cần bác sĩ mổ chính của ngươi hơn, muốn tạm thời thay đổi một vị bác sĩ mổ chính khác, đến để vì người nhà ngươi làm phẫu thuật, nếu như ngay lúc này tâm tình của ngươi không có một chút dao động, vậy ta chỉ có thể nói một câu, ngươi rất trâu bò!"
"Phía trước còn có chút không quá lý giải, cảm xúc của bạn học này kích động, nhưng ta dường như đột nhiên hiểu ra rồi."
"Chủ yếu vẫn là vị đại ca trước mặt, giải thích quá cẩn thận, nghĩ không hiểu cũng rất khó."
"..."
- Nhìn thấy cảm xúc người nhà bệnh nhân bình tĩnh trở lại.
Đảm bảo đối phương không có hành vi quá khích.
Ánh mắt Trần Mục, lúc này mới trở lại trên thân Mộ Dao bên cạnh.
Nhìn vị thầy thuốc thực tập trẻ tuổi này, Trần Mục ít nhiều cũng có chút đồng tình.
Đại học Trung Y Dược Hải Thành đưa tới nhóm thầy thuốc thực tập trẻ tuổi này, mặc dù mỗi một người đều rất ưu tú.
Nhưng trên thực tế.
Ưu tú là một chuyện.
Trong lúc làm việc có bao nhiêu kiến thức có thể được học để mà dùng, còn có trong lúc làm việc năng lực chịu áp lực, cũng là một chuyện khác.
Trong nhiều thầy thuốc thực tập như vậy.
Cũng chỉ có Mộ Dao là một người, xem như tương đối có thể chịu được áp lực.
Nghĩ như vậy.
Trần Mục nhìn Mộ Dao, truy vấn: "Công việc của cô, có sai lầm sao? Trong quá trình khám bệnh cho Đỗ đồng học kia?"
Mộ Dao lắc đầu: "Ta tự nhận là, không có bất kỳ sai lầm nào, nhưng mà tại ta đề nghị hắn đi bệnh viện làm phẫu thuật chẩn đoán, cảm xúc người bệnh liền kích động vô cùng, không có cách nào, chúng ta không thể làm gì khác hơn là áp dụng phương thức trị liệu phục vị, trước tiên tận khả năng giải quyết vấn đề bệnh trĩ của người bệnh."
"Theo quá trình bình thường, nếu là ta tiếp tục khám bệnh cho người bệnh, sau này những việc làm trở lại vị trí cũ, chắc cũng là do ta tiến hành, nhưng mà..."
Mộ Dao vừa lắc đầu, vừa thở dài: "Vị người bệnh kia cự tuyệt để cho ta trị liệu cho hắn, cũng bởi vì ta là con gái."
Nói đến đây.
Mộ Dao nhịn không được có chút nghiến răng nghiến lợi, "Trước mặt bác sĩ không có giới tính, ta là một cô gái còn không để ý điểm này, hắn phản ứng kịch liệt như vậy làm cái gì?!"
- "Chết cười, thay vào góc nhìn của anh em kia, cũng tại xã hội tính tử vong."
"Mặc dù ta cũng rất thông cảm với những gì Mộ Y Sinh đang trải qua, nhưng ta làm sao lại cảm thấy anh em kia cũng không làm gì sai đâu?"
"Chính xác không làm gì sai a, cho dù là nam sinh, muốn một chút riêng tư cũng là có thể a."
"Nhưng mà thuyết pháp trước mặt bác sĩ không có giới tính, cũng đúng là đúng, xem bác sĩ Trần kế tiếp nói thế nào."
"Giáo sư của chúng ta vừa mới nói, cái này tại trong tranh chấp y - bệnh trên lâm sàng, đúng là một vấn đề rất lớn, giống như khoa phụ sản cũng có rất nhiều bác sĩ nam, nhưng rất nhiều thời điểm, đều phải tiến hành mổ sinh, người nhà bệnh nhân lại bởi vì bác sĩ mổ chính là bác sĩ nam, đột nhiên yêu cầu thay đổi bác sĩ."
"......"
- Nghe Mộ Dao thuyết pháp.
Trước ống kính phát sóng trực tiếp, Trần Mục được cho là người giỏi về ăn nói, cũng thoáng trầm mặc một chút.
Sau đó mới mở miệng nói: "Kỳ thực, đứng trên lập trường của ngươi, ngươi là không sai, ngươi không cam tâm cũng là điều ngươi nên có."
"Nhưng mà Mộ Dao, ngươi có từng nghe nói hay không, rất nhiều thời điểm, tâm tình của người mắc bệnh rất trọng yếu?"
"Nhất là một chút, trong lòng vô cùng nhạy cảm người bệnh."
Mộ Dao có chút bực bội gật đầu một cái, "Đã từng có rất nhiều tiền bối từng cùng ta nói, nếu như trong cuộc đời hành nghề sau này, gặp phải những người bệnh có nội tâm vô cùng nhạy cảm, chúng ta có thể thích hợp để mình chịu một chút uất ức."
"Nếu không, người bệnh có một hành vi quá khích, chúng ta cũng có thể chôn vùi sự nghiệp, thậm chí..."
Nói đến đây.
Âm thanh Mộ Dao, từ tức giận bất bình, trở nên có chút nghẹn ngào, "Thậm chí, là sinh mệnh..."
"Bác sĩ Trần, ta biết mức độ nghiêm trọng của sự việc."
Nước mắt Mộ Dao từng giọt lớn rơi xuống.
Mộ Dao: "Những bài học thê thảm, ta đã tận mắt chứng kiến."
Mộ Dao: "Ngay năm ngoái, ta đi bệnh viện thực tập, thực tập dưới trướng một vị chủ nhiệm bác sĩ vô cùng lợi hại, vị thầy thuốc kia chẳng những y thuật cao siêu, ngày thường rất quan tâm đến người bệnh và chúng ta những thầy thuốc thực tập này."
"Nhưng cuộc sống của hắn, lại vô cùng túng quẫn."
"Ta khi đó còn hỏi thăm hắn, tiền lương bác sĩ chủ nhiệm của công lập bệnh viện, mặc dù không nói có thể trải qua cuộc sống sung túc, nhưng ít ra cũng không nên túng quẫn như vậy, hắn lúc nào cũng tiết kiệm như thế, là bởi vì trong nhà cần dùng tiền sao?"
Mộ Dao lau nước mắt: "Thế nhưng, bác sĩ Trần, ta lại nhận được một đáp án mà ta không thể nghĩ tới từ vị chủ nhiệm y sư kia."
Mộ Dao: "Cha mẹ hắn song vong, cũng không có bạn gái, càng không có vợ con, hắn chỉ là một người đàn ông độc thân, hắn túng quẫn như vậy, là bởi vì hắn muốn tiết kiệm tiền lương của mình, đi... Đi..."
Mộ Dao nức nở càng ngày càng nghiêm trọng.
Trần Mục lại có chút cảm động đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Mộ Dao.
Tất cả đều không nói nên lời.
- "Ngọa Tào! Ta hình như biết, vị bác sĩ chủ nhiệm mang Mộ Y Sinh thực tập trước đây là ai!"
"Vị kia từng tại Hải Thành, xem như là một đại thiện nhân nổi tiếng, nhưng người tốt như vậy, lại không có nhận được một kết cục tốt."
"Phụ thân ta đã từng nhận được ân huệ của vị thầy thuốc kia, lúc đó biết vị bác sĩ nào xảy ra chuyện, phụ thân ta đều vì bệnh tim mà phải vào bệnh viện."
"Mẫu thân của ta cũng từng được vị thầy thuốc kia cứu chữa, đã qua hơn một năm, vị thầy thuốc kia còn gọi điện thoại cho chúng ta, hỏi thăm tình huống của mẫu thân ta có tái phát hay không, hơn nữa còn đề nghị có thể tới bệnh viện tái khám."
"Đúng vậy, vị thầy thuốc kia cũng từng gọi điện thoại thăm hỏi gia gia ta, vị thầy thuốc kia xưa nay sẽ không cưỡng chế người bệnh, đến bệnh viện của hắn tái khám, chỉ cần là bệnh viện đáng tin cậy, đi nơi nào cũng có thể."
"Nhưng có ích gì đâu, người tốt không có báo đáp tốt..."
"Ta sắp bị một số người trong các ngươi làm cho mơ hồ rồi, các ngươi đều biết vị chủ nhiệm y sư mà Mộ Y Sinh nhắc tới là người thế nào sao, hay chỉ có ta là người không theo kịp tin tức thời đại này?"
"......"
- Mộ Dao hít mũi một cái, trong con ngươi lại là không che giấu chút nào hận ý.
"Hắn muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn, đi giúp đỡ những người bệnh mắc bệnh nan y."
"Chỉ có một vị bác sĩ như vậy, cuối cùng lại bị một người nhà bệnh nhân gây rối, một đao đâm chết!"
"Bác sĩ Trần, ta thật sự rất thích nghề nghiệp này, nếu không ta cũng sẽ không tốn nhiều tâm huyết như vậy để học y."
"Nhưng ta vẫn không hiểu, ta, chúng ta, chỉ là đang hoàn thành công việc của mình, vì sao lại có nhiều trở ngại như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận