Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 240: Còn không có dắt lên tay, ngươi lại không được?

**Chương 240: Còn chưa nắm được tay, ngươi đã không xong rồi sao?**
"Bác sĩ Trần, ta thật sự mắc bệnh?"
Hùng Phi, người vừa nãy còn rất tươi tỉnh, thấy biểu lộ của Trần Mục, cảm giác cả người không tự chủ được mà run rẩy.
Không sợ thầy thuốc Trung y cười tủm tỉm.
Chỉ sợ thầy thuốc Trung y mặt ủ mày chau.
Trần Mục ngước mắt, nhìn Hùng Phi rồi thở dài: "Cậu học sinh à, cậu xem như tìm đúng người rồi......"
Hùng Phi: "!!!"
Trần Mục: "Cậu thật sự đã ngã bệnh."
Ngay khi Trần Mục chuẩn bị mở miệng, giải thích cặn kẽ cho Hùng Phi hiểu, rốt cuộc là cậu ta mắc bệnh gì.
Thì thấy Hùng Phi đột nhiên khoát tay.
Vẻ mặt thành khẩn mở miệng nói: "Bác sĩ Trần, ngài nói cho ta biết trước, bệnh của ta, có thể chữa được không?"
Trần Mục nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Có thể, nhưng không dám chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn."
Hùng Phi: "!!!"

「 Ta đã nói gì rồi chứ, không có bệnh thì không cần tới bệnh viện loại địa phương này, kiểm tra đi kiểm tra lại thế nào cũng ra vấn đề!」
「 Bác sĩ Trần có phải là nhìn nhầm rồi không, ta cảm thấy Hùng Phi này khí sắc, nhìn rất khỏe mạnh mà?」
「 Nhìn khỏe mạnh vậy thôi, không chừng là 'hồi quang phản chiếu' đấy!」
「???」
「 Mấy cái bình luận này càng ngày càng quá đáng, người ta còn sống sờ sờ ra đấy, các người đã nói 'hồi quang phản chiếu' rồi…」
「 Cậu này lúc mới vào, cười tươi lắm, giờ thì không cười nổi nữa rồi.」
「 Nếu ngươi mà mắc cái bệnh không chữa được, ngươi cũng cười không nổi đâu!」
「......」

Trần Mục chớp mắt: "Để ta giải thích cho cậu một chút, bệnh của cậu..."
Lời còn chưa nói hết.
Đã bị Hùng Phi giơ một tay lên, cắt ngang: "Bác sĩ Trần, ngài đừng nói nữa, để ta tự mình suy nghĩ một chút."
Nhìn thấy một người đang yên đang lành, đột nhiên suy sụp.
Trần Mục chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Tuy nói cái bệnh này, đúng là có một chút khó giải quyết.
Nhưng...
Hình như cũng không đến mức khiến người bệnh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Trần Mục đang nghi hoặc.
Hùng Phi hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mục: "Bác sĩ Trần, ngài ở đây có giấy bút không, cho ta mượn dùng một chút."
Trần Mục có chút quý trọng, đem cây bút cuối cùng mà mình vừa giành lại được từ đám áo khoác trắng, đưa cho Hùng Phi.
Cẩn thận dặn dò: "Nhớ trả lại cho ta."
Trần Mục vừa dứt lời.
Một giọt nước mắt to của Hùng Phi, trong nháy mắt rơi xuống trên tay Trần Mục.
Trần Mục: "???"
Hắn chỉ là muốn bảo vệ cây bút cuối cùng của mình.
Hắn đã làm gì sai?
Hùng Phi hít mũi một cái, nhìn Trần Mục, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ác bá, "Bác sĩ Trần, bệnh của ta đã không chữa được rồi, ngài đến một cây bút cũng phải tính toán với ta sao?"
Trần Mục: "???"
Không phải!
Ngươi có biết cây bút này, đối với một bác sĩ mà nói quan trọng bao nhiêu không?!
Mấy người sinh viên da giòn các ngươi của viện giáo y chuyển xem bệnh án, còn có đủ loại bệnh án cùng giấy tờ của bác sĩ, đều cần giáo y viết tay!
Không có bút!
Viết bằng cách nào đây?!
Nước mắt của Hùng Phi, như chuỗi ngọc bị đứt.
Lộp độp lộp độp rơi trên giấy.
Trần Mục trơ mắt, nhìn Hùng Phi viết hai chữ trên tờ giấy.
《 Di Thư 》
Hại!
Chuyện này rắc rối to!
Trần Mục giật lại giấy bút từ trong tay Hùng Phi, "Cậu không thấy là bản thân cậu rất khỏe mạnh sao, tự nhiên lại đi viết di thư làm gì?"
"Ta rất khỏe mạnh?"
Hùng Phi nghe được cách nói của Trần Mục, trong nháy mắt ngây người.
Nhìn Trần Mục.
Đầu óc nhất thời có chút chưa kịp thông suốt, "Nếu như ta thật sự rất khỏe mạnh mà nói, vậy ngài nói lúc nãy, bệnh của ta, không dễ chữa, là sao..."
Hùng Phi vừa thở phào một hơi.
Đã nghe Trần Mục nói: "Từ mạch tượng mà nói, cậu bị thận dương hư rất nghiêm trọng."
"Hít ——"
"Hít ——"
"Hít ——"
Mấy người áo khoác trắng đến từ Đại học Y khoa Hải Thành, còn chưa kịp phản ứng.
Đã nghe bên cạnh bọn họ, mấy người áo khoác trắng đến từ Đại học Trung Y Dược Hải Thành, liên tiếp hít khí lạnh!

「 Lúc trước nói bệnh nan y, ta còn chưa có phản ứng gì lớn, nhưng vừa nghe đến thận dương hư, ta thật sự đồng cảm với cậu mập này!」
「 Thận dương hư, sau này có thể thật sự không dễ chữa.」
「 Không chừng, có một vài lão trung y trong tay, có phương thuốc bí truyền trị liệu thận dương hư, cũng không biết chừng?」
「 Buồn cười! Nếu thật sự có người có bản lĩnh này, người đó chỉ cần dựa vào việc chữa trị thận dương hư, liền có thể mua được cả trang viên ở Đế Đô!」
「???」
「 Thận dương hư rốt cuộc là bệnh gì, ta bây giờ nghiên cứu trị liệu thận dương hư, có phải hay không còn có cơ hội kiếm cả trăm vạn một năm?」
「 Kiếm trăm vạn một năm, ngươi khinh thường ai vậy, phá vỡ cả ức cũng có thể!」
「......」

Mấy người áo khoác trắng lén lút lấy điện thoại di động ra xem bình luận trực tiếp, nhìn thấy câu "Kiếm cả ức một năm cũng có thể" cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Đừng thấy bọn họ nhớ kỹ lời thề.
Thế nhưng.
Cái mồi nhử kiếm được cả một mục tiêu nhỏ một năm, hắn thật sự không chịu nổi.
Vừa mới mở miệng.
Ngữ khí so với Hùng Phi - người bệnh, còn lo lắng hơn một chút, "Bác sĩ Trần, thận dương hư, rốt cuộc là bệnh gì vậy?"
Trần Mục nhàn nhạt đáp: "Tục xưng, là bệnh liệt dương?"
Theo lời nói của Trần Mục rơi xuống.
Trong phòng lại một lần nữa vang lên liên tiếp tiếng hít khí lạnh.
Hùng Phi, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì bệnh của mình không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảm xúc kích động vỗ bàn, "Ta còn chưa từng nắm tay con gái, làm sao có thể mắc loại bệnh này?"
Trần Mục bất đắc dĩ nhìn cậu ta: "Cho dù cậu có nắm tay con gái, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu mắc bệnh này."
Hùng Phi có chút điên cuồng vò tóc: "Không phải, sao lại có thể như vậy chứ......"
"Sao có thể như vậy được chứ......"
Lúc trước còn là một người khỏe mạnh, vậy mà giờ đây ngồi xổm trong phòng giáo y, khóc như một đứa trẻ.
Hùng Phi còn đang gào khóc.
Trần Mục đã nhanh tay giúp Hùng Phi, làm xong giấy chuyển viện của giáo y viện.
"Cậu học sinh à, ta đề nghị cậu đến bệnh viện khoa nam xem thử, sớm điều trị, có lẽ còn có cơ hội."
Dưới sự hộ tống của mấy người áo choàng trắng.
Hùng Phi mắt đỏ hoe, rời khỏi phòng giáo y.
Một vị áo khoác trắng đến từ Trung Y Học Viện Hải Thành, vẫn là không đè nén được sự hiếu kỳ của mình.
Nhìn chằm chằm Trần Mục, hỏi một câu: "Bác sĩ Trần, Trung y của chúng ta, thật sự không có cách nào chữa trị thận dương hư sao?"
Không có sao?
Thật ra là có...
Trần Mục còn nhớ rõ khi hắn còn rất nhỏ, lão đầu đã từng chữa trị cho một bệnh nhân thận dương hư.
Phải nói rằng.
Phương thuốc kia rất là mãnh liệt, bệnh nhân kia đã bốn mươi tuổi, sau này còn cùng vợ sinh được một cặp song sinh.
Phương thuốc bí truyền, vẫn còn nằm trên giá sách trong ký túc xá công nhân viên chức của hắn.
"Bác sĩ Trần?"
"Bác sĩ Trần?"
Nhìn thấy Trần Mục đột nhiên rơi vào trầm mặc, áo khoác trắng nhịn không được đưa tay ra, huơ huơ trước mặt Trần Mục.
"A?" Trần Mục chợt tỉnh lại.
Ý thức được áo khoác trắng vừa mới hỏi gì.
Trần Mục nhếch miệng, "Nếu ngươi tìm được loại thuốc này, nhớ cho ta một bản sao, loại đồ vật có thể khiến người ta phát tài, ta cũng không muốn bỏ lỡ!"
"Ký giả Tô."
Tô Băng Băng hướng về phía cửa hô một tiếng: "Mời người tiếp theo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận