Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 119: Sinh ra nghe nhầm rồi, hắn cái này giáo y sẽ không té ở da giòn sinh viên phía trước a?

**Chương 119: Nghe nhầm rồi, lẽ nào hắn - giáo y này sẽ gục ngã trước đám sinh viên da giòn kia?**
Nhìn thấy ống kính trực tiếp kia.
Trần Mục cảm thấy đã có tính toán.
Hiệu trưởng vì sao lại đột nhiên ngã bệnh ở trong bệnh viện.
Một mặt là bởi vì đám sinh viên đại học "da giòn" rất có khả năng tự tìm đường c·hết.
Còn có một phương diện khác.
Đương nhiên là bởi vì đài camera này vẫn luôn đi theo hắn, phát sóng trực tiếp.
Chỉ cần có đài camera này đi theo hắn.
Dựa theo độ nổi tiếng cực lớn trong xã hội của chương trình "Mỗi tháng đưa bạn đi vào một nghề nghiệp" này.
Trong trường học, mỗi khi xuất hiện một ca bệnh, đều có thể leo lên hot search của các trang mạng xã hội lớn.
Nguyện vọng lớn nhất của lão hiệu trưởng bọn họ, chính là trước khi ông ấy bình an về hưu, trường học sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Haizz...
Trần Mục nhìn ống kính trực tiếp, trong lòng suy nghĩ.
Sớm biết như vậy.
Trước đây, trường học tại sao lại nhận chương trình này chứ?
Tuy nói không có chương trình này, đám sinh viên đại học "da giòn" kia, nếu đã ốm thì vẫn sẽ ốm.
Nhưng ít ra...
Hiệu trưởng không đến mức chính bản thân mình cũng phải vào ICU!
Bên phía trung tâm cấp cứu.
Hơn phân nửa là sợ trung tâm cấp cứu trở thành nơi tiếp theo, sau Hải Thành đại học, nhận được sự chú ý lớn như vậy của xã hội.
Cho nên mới chuyên môn cử người đến đối tiếp với Tô Băng Băng.
Bất quá như vậy cũng tốt...
Cũng coi như là giúp bọn hắn dễ dàng hơn một chút.
Nghĩ tới đây.
Tâm tình Trần Mục ngược lại là nhẹ nhõm không ít.
Nếu như bên phía trung tâm cấp cứu kia có thể nhìn thấy khốn cảnh của hắn.
Mà điều động mấy bác sĩ đang nghỉ phép đến Hải Thành đại học hỗ trợ thì tốt.
Tự mình một người tăng ca đã khó chịu rồi.
Nhưng nếu là có thể kéo mấy đồng nghiệp xuống nước, cùng nhau tăng ca.
Hắc hắc...
Tô Băng Băng không hiểu tại sao Trần Mục lại bật cười, còn cười bỉ ổi như vậy.
Trần Mục cúi đầu tiếp tục xem bệnh án kiểm tra sức khỏe của người bệnh.
Người bệnh tên là Phương Tráng Tráng.
Cũng không biết cái tên này đặt có hợp hay không, nhưng cân nặng cơ thể này nhìn qua thì đúng là rất "tráng kiện".
Nhưng trên thực tế.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phương Tráng Tráng, tuyệt đối là một trong những báo cáo tệ hại nhất mà Trần Mục từng thấy trong hai năm qua.
Huyết áp cao, cholesterol cao, đường huyết cao.
Máu đông.
Bệnh bao tử.
Trước đây còn từng bị sỏi mật.
Từng có tình trạng nhịp tim không đủ.
Lại thêm bệnh viêm tuyến tụy hiện tại, cùng với việc hắn nghi ngờ triglycerid cao.
Gần như là một quả b·o·m hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phải gọi 120.
Không đúng.
Trần Mục vẻ mặt đau khổ, tiếp tục nhìn xuống.
Hàng ghế trước, Tô Băng Băng quay đầu, nhìn về phía Trần Mục, biểu lộ có chút khó khăn, "Bác sĩ Trần, bên trung tâm cấp cứu vừa nói, bọn họ cũng đang liên hệ trong ngân hàng m·á·u."
"Nhưng mà..."
Ánh mắt Tô Băng Băng lộ rõ vẻ lo lắng không tự chủ được, rơi vào Phương Tráng Tráng đang nằm trên giường bệnh.
Không đợi Tô Băng Băng nói hết lời.
Trần Mục liền cau mày, tiếp lời, "Máu Rh âm tính, trong ngân hàng máu không có dự trữ?"
Tô Băng Băng gật đầu, "Bọn họ nói máu Rh âm tính mấy ngày trước đã không còn dự trữ, bọn họ cũng có tích cực liên lạc với kho máu trực thuộc, hỏi thăm xem có dự trữ hay không, nhưng mà..."
Trần Mục vuốt vuốt thái dương, "Nhưng mà, tình huống không khả quan."
Trung tâm Huyết Dịch, thông thường là các thành phố trực thuộc tỉnh mới có.
Cũng chính là kho máu của tỉnh.
Còn kho máu, thì lại ở các thành phố cấp địa phương.
Bác sĩ Trần Mục cũng làm rất nhiều năm rồi, tự nhiên biết trong tình huống bình thường, nếu như trong ngân hàng máu không có dự trữ.
Như vậy...
Khả năng kho máu có thể chi viện là cực kỳ xa vời.
Ánh mắt Trần Mục.
Đầu tiên là rơi vào ống kính camera trực tiếp bên cạnh mình.
Trần Mục cúi đầu gửi một tin nhắn.
Gần như là chưa đến một phút sau.
Người bên kia trả lời một tin nhắn, "Có thể."
"Nếu như trường học không phê duyệt được số tiền này, tôi có thể tự bỏ tiền túi, tính mạng của học sinh quan trọng hơn."
Nhìn thấy tin nhắn trả lời này.
Trần Mục cũng coi như là hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với ống kính trực tiếp.
Cả người ngồi nghiêm chỉnh.
"Các vị khán giả trong phòng trực tiếp, xin chào mọi người, tôi nghĩ tình huống vừa rồi, chắc hẳn các vị cũng đã thấy, trung tâm huyết dịch của thành phố Hải Thành, không có máu gấu trúc."
"Nhưng học sinh của tôi cần chuẩn bị máu để phẫu thuật."
"Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng, nếu có khán giả nào có máu gấu trúc, có thể cân nhắc tới bệnh viện nhân dân số một của thành phố Hải Thành để liên hệ với chúng tôi, hiến máu cho học sinh của trường chúng tôi."
"Đương nhiên, chúng tôi cũng biết máu gấu trúc rất quý giá."
"Vì đồng học của trường chúng tôi mà hiến máu gấu trúc, những nhà hảo tâm sẽ nhận được 3 vạn nguyên phí dinh dưỡng do Hải Thành đại học cung cấp!"
Trần Mục vừa nói như vậy.
Vừa thành khẩn cúi đầu trước ống kính.
---
「 Choáng váng, 3 vạn nguyên, trường đại học thật sự có thể vì học sinh mà làm đến mức này!」
「 Giả dối? Chắc chắn là bởi vì đang làm chương trình trực tiếp, lãnh đạo trường học đều ở đó giả vờ giả vịt thôi!」
「 Anh hùng bàn phím, loại thời điểm này vẫn là ngậm miệng đi, trước đây, có học sinh gia cảnh khó khăn, Hải Thành đại học cũng đã thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, trước khi làm chương trình này, trường đại học người ta sớm đã có quyền lợi như vậy rồi!」
「 Tôi không tin! Tại sao trường học của chúng ta không có phúc lợi như vậy?」
「 Nói thực tế một chút, bác sĩ Trần vừa nói ra câu 3 vạn tệ này, tôi liền xông ra khỏi đơn vị, đến cửa ra vào tôi đột nhiên phản ứng lại, hình như tôi không phải máu gấu trúc! K·h·ó·c c·hết!」
「 Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, một ca phẫu thuật cần bao nhiêu cc máu? Nếu như mỗi người hiến máu gấu trúc, đều chỉ hiến 200cc máu, số tiền này chẳng phải là cần tất cả người hiến máu chia đều 3 vạn tệ sao?」
「 Hít! Một ca phẫu thuật nói thế nào cũng cần 3000cc lượng máu, nếu như là mười lăm người chia, một người nhận được cũng không có bao nhiêu tiền?」
「......」
---
Những bình luận trong phòng trực tiếp kia.
Trần Mục không nhìn thấy.
Nhưng Tô Băng Băng vẫn luôn cầm điện thoại di động thì đã thấy.
Tô Băng Băng quay đầu lại.
Tìm ra một khung chat, gõ nhẹ vào đó.
Tô Băng Băng: "Bác sĩ Trần, anh có biết ca phẫu thuật của bạn Phương, tổng cộng cần bao nhiêu cc máu gấu trúc không?"
Trần Mục vừa mới mở miệng, cũng ý thức được chỗ mình và trường học cân nhắc chưa chu toàn, âm thanh bắt đầu nhỏ lại, "Nếu như có thể, tốt nhất là chuẩn bị theo 5000cc..."
Nói xong câu đó.
Trần Mục cả người trong nháy mắt liền khó chịu.
Một người trưởng thành, 400cc lượng máu hiến gần như đã là cực hạn.
Cho dù có những nhà hảo tâm có máu gấu trúc đến hiến máu, cũng không thể mỗi người đều hiến 400cc máu.
Dựa theo lượng máu hiến thông thường nhất là 200cc để tính toán.
Nếu như là hai mươi lăm người hiến máu, chia đều 3 vạn nguyên phí dinh dưỡng này.
Như vậy mỗi người nhận được, chỉ có thể cầm một ngàn hai trăm nguyên.
Một ngàn hai trăm nguyên so với 3 vạn, chênh lệch quá xa.
Nhưng nếu như là mỗi người 3 vạn nguyên, vậy thì ước chừng cần 75 vạn.
3 vạn nguyên này, trường học còn không chắc chắn có thể phê duyệt, còn có khả năng cực lớn là cần phó hiệu trưởng tự bỏ tiền túi.
Tận 75 vạn...
Làm sao có thể...
"Bác sĩ Trần, tôi vừa mới liên lạc với một người bạn làm từ thiện trong giới."
"Anh ấy nói anh ấy nguyện ý hiến tặng 100 vạn nguyên cho trường ta, trong đó 75 vạn, chỉ định dùng làm phí cảm ơn, bồi dưỡng dinh dưỡng cho việc chuẩn bị máu gấu trúc của bạn Phương Tráng Tráng."
"Còn lại 25 vạn, là quyên góp cho viện y tế của Hải Thành đại học."
"Hải Thành đại học đã tự bỏ ra nhiều tiền như vậy, phát hành thuốc men thiết yếu miễn phí cho các sinh viên trong trường, bạn của tôi nói anh ấy cũng muốn góp một phần sức cho việc điều trị của Hải Thành đại học."
Nghe Tô Băng Băng nói.
Trần Mục không tự chủ được đưa tay lên ngoáy lỗ tai.
Trời đánh!
Nhất định là do hôm nay hắn áp lực quá lớn, mới có thể sinh ra ảo giác.
Lẽ nào hắn - giáo y này, lại gục ngã trước đám sinh viên "da giòn" kia?
"Ký giả Tô, cô vừa nói, bạn của cô muốn vì trường Hải Thành của chúng ta, vì bạn học Phương Tráng Tráng này, quyên góp bao nhiêu tiền?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận