Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 51: Hiệu trưởng đòi mạng tiếng chuông, bắt đầu một cái trong đầu chảy máu!

**Chương 51: Tiếng chuông báo tử của hiệu trưởng, bắt đầu một ca xuất huyết não!**
"Đừng động!"
"Chỗ nào khó chịu cứ từ từ nói!"
Người bệnh cố gắng gật đầu, nhưng chỉ với một cử động nhỏ, lại nôn ra một ngụm nhỏ.
"Hắn nôn ra máu!" Tô Băng Băng đứng sau lưng Trần Mục, mặt mày tái mét!
Trong đống chất nôn của nam sinh, cô rõ ràng nhìn thấy những vệt máu li ti.
Mắt Trần Mục lóe lên, đưa tay bắt mạch cho nam sinh.
Vài giây sau, anh lấy từ trong túi áo blouse trắng ra một chùm chìa khóa, nhét vào tay Tô Băng Băng, "Trong ngăn kéo nhỏ cạnh tủ mì tôm có An Cung Ngưu Hoàng Hoàn."
"Phiền ký giả Tô đi lấy một chuyến."
Tô Băng Băng gật đầu, quay người nhấc chân chạy.
Lần này.
Tô Băng Băng cảm thấy mình chạy nhanh hơn cả khi chạy thi ở trường.
Trước kia cô chạy vì vinh dự cá nhân, nhưng lần này, cô đang chạy đua với t·ử thần!

Qua lời kể đứt quãng của nam sinh.
Trần Mục hiểu sơ qua tình hình hiện tại của nam sinh.
Miệng nói không rõ, diễn đạt khó khăn.
Đầu đau dữ dội.
Tứ chi mất cảm giác.
Kết hợp với mạch tượng của nam sinh......
Tim Trần Mục chìm xuống đáy vực, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Trước tiên, với sự giúp đỡ của quản lý ký túc xá, anh cho người bệnh kết nối máy thở.
Trần Mục quay đầu lấy điện thoại ra, "Tài xế Hà, tôi cần sự giúp đỡ của anh."
Sau khi trao đổi xong với tài xế Hà.
Trần Mục lại gọi cho tr·u·ng tâm cấp cứu, kết nối thành công với nhân viên cấp cứu trên xe cứu thương 120.
Hai bên thêm WeChat, chia sẻ vị trí.
"Bác sĩ Trần, anh định đưa học sinh này đi gặp xe 120 trước à?"
"Vậy những học sinh khác thì sao, đi theo các anh, hay chúng tôi ở đây chờ thêm lát nữa, cùng mấy học sinh này chờ 120?"
Nhân viên cứu hỏa đầu tiên gặp Trần Mục, nhỏ giọng hỏi, đảm bảo mấy học sinh trên mặt đất không nghe thấy.
Theo lẽ thường.
Nhân viên cứu hỏa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay về.
Trần Mục liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Nếu có thể, hy vọng các anh có thể ở lại giúp đỡ, những học sinh này chịu đến khi 120 tới chắc không vấn đề gì."
Nhân viên cứu hỏa nghiêm túc gật đầu, "Chúng tôi nên làm gì?"
Trần Mục đáp: "Quan s·á·t dấu hiệu sinh tồn của họ, nếu có tình huống đặc biệt, kịp thời tiến hành hồi sức tim phổi."
Nhân viên cứu hỏa gật đầu: "Hồi sức tim phổi cũng là môn bắt buộc của nhân viên cứu hỏa chúng tôi, điểm này bác sĩ Trần có thể yên tâm."
Anh ta nói được một nửa, ngữ khí lại thay đổi.
"Bác sĩ Trần, tại sao anh lại cảm thấy, học sinh duy nhất còn tỉnh kia, lại nghiêm trọng hơn ba người kia?"

「 Vị đại ca kia là người phát ngôn của tôi!」
「 Theo quan niệm của tôi, không thể tỉnh lại mới là nghiêm trọng nhất.」
「 Để 3 người hôn mê mặc kệ, đi lo cho một người còn ý thức, đây chẳng lẽ là lang băm à?」
「 Lang băm thì không đến mức, y thuật của bác sĩ Trần chúng ta đều đã thấy, tôi tin bác sĩ Trần làm vậy, nhất định có lý do của bác sĩ Trần.」
「......」

Nghe nhân viên cứu hỏa nói, Trần Mục cũng chỉ thở dài.
"Tôi kể cho anh nghe, một câu chuyện có thật đã từng xảy ra."
"Trong một vụ t·ai n·ạn xe, một chiếc xe có bốn người, tất cả đều gặp t·ai n·ạn, nhưng lại có một người giống như không có chuyện gì, từ trên xe bò xuống."
"Người này không những bò xuống xe mà còn có thể đưa ba người khác xuống xe, gọi 120 cho họ, hơn nữa còn theo xe 120 đưa ba người bệnh khác đến b·ệ·n·h viện."
Nhân viên cứu hỏa nhíu mày, "Sao tôi nghe vụ án này, có chút quen tai?"
Trần Mục nhìn sâu vào mắt anh ta, "Cuối cùng ba người bệnh kia đều sống sót, chỉ có người đưa ba người bệnh kia đến b·ệ·n·h viện, lại thổ huyết qua đời ngay trước cửa phòng phẫu thuật."
"Kết quả khám nghiệm t·ử t·h·i, cho thấy nhiều cơ quan nội tạng bị tổn thương."
"Đối với hiện tượng này, dân gian còn có một cách giải thích, gọi là 'hồi quang phản chiếu'."
Nhân viên cứu hỏa hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía thân ảnh trên mặt đất đã đeo mặt nạ dưỡng khí, "Nếu là như vậy, trường học các anh, có thể sẽ gặp rắc rối lớn rồi!"
Trần Mục nghiêm mặt gật đầu, "Tôi nghi ngờ học sinh này có thể bị xuất huyết não, cần phẫu thuật gấp."
Ngay lúc nhân viên cứu hỏa còn muốn nói gì đó.
Tài xế Hà lái xe 120 của trường, chở Tô Băng Băng kịp thời đến nơi.
Trần Mục kín đáo đưa điện thoại cho Tô Băng Băng, để cô ngồi ghế phụ, chỉ huy Tô Băng Băng và xe 120 của bệnh viện, nhanh chóng hội hợp.
Với sự giúp đỡ của tài xế Hà, Trần Mục đưa người bệnh và máy thở lên xe cứu thương.
Anh quay phim đi theo Trần Mục lên khoang xe cứu thương.

Sau khi xe cứu thương chạy ổn định.
Trần Mục lấy ra An Cung Ngưu Hoàng Hoàn, cẩn thận nhét vào miệng nam sinh.
「 Ái chà! Đến An Cung Ngưu Hoàng Hoàn cũng cho uống, tôi đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc!」
「 Có ai biết An Cung Ngưu Hoàng Hoàn là gì không? Cho chúng tôi phổ cập kiến thức một chút?」
「 Nói đơn giản thì thứ này thường dùng để duy trì tính mạng, nhưng không phải trường hợp nào cũng dùng được, cần phải dùng dưới sự giá·m s·át của bác sĩ.」
「 Đây cũng là lý do tại sao bác sĩ Trần nhất định phải tự mình đưa cậu ấy đến tay 120!」
「 Trời ơi, hy vọng học sinh này không sao......」
「 May mà bác sĩ Trần hôm nay đến sớm, nếu bác sĩ Trần đến làm theo giờ bình thường, tôi không dám nghĩ......」
「 Đúng vậy, bây giờ mới hơn năm giờ sáng, nếu học sinh này có thể sống sót, chẳng phải là bác sĩ Trần đã cứu cậu ta một mạng sao!」
「......」

"Hiệu trưởng, tôi là Trần Mục."
Sau khi xác nhận học sinh tạm thời không có chuyện gì, Trần Mục lấy ra điện thoại dự phòng.
Gần như ngay khi giọng nói vừa dứt, Trần Mục liền nghe thấy tiếng "bịch" từ đầu dây bên kia.
Trần Mục nhíu mày, "Hiệu trưởng, ngài không sao chứ?"
Đầu dây bên kia, giọng nói lo lắng của hiệu trưởng vang lên, "Không sao, không sao, bị một cuộc điện thoại của cậu dọa sợ, ngã khỏi giường!"
"Đừng nói những chuyện này nữa, cậu gọi điện cho tôi có phải trường học bên kia xảy ra chuyện không?"
Phía hiệu trưởng, đã truyền đến âm thanh mặc quần áo rất nhỏ.

「 Bác sĩ Trần vừa gọi điện, hiệu trưởng liền biết có thể đã xảy ra chuyện, điều này chứng tỏ không phải lần đầu tiên!」
「 Mở đầu đã là một ca xuất huyết não, ai mà không sợ, chuyện này ở đâu cũng là sự kiện trọng đại!」
「 Haiz! Chỉ có thể nói, an toàn phòng cháy chữa cháy thật sự cần được coi trọng, trường học không cho dùng đồ điện trái quy định thì đừng dùng, nếu không phải mấy người bọn họ trộm dùng đồ điện trái quy định, cũng sẽ không......」
「 Bây giờ đâu còn thời gian tra xét việc này, việc này phải để sau cùng rồi tính, trước mắt tính mạng con người là quan trọng nhất......」
「......」

Trần Mục nhìn học sinh trước mặt.
Lại là một tiếng thở dài, "Hiệu trưởng, chúng tôi bây giờ đang trên đường đến Bệnh viện Nhân dân số 1 Hải Thành, tôi có một học sinh bị ngộ độc khí than, cộng thêm xuất huyết não."
"Bốn học sinh ở phòng 403 ký túc xá nam Tam Công, có thể phải phiền hiệu trưởng liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của các em, liên hệ với phụ huynh."
"Nếu phụ huynh có thể kịp thời đến, giấy đồng ý phẫu thuật sẽ do phụ huynh ký, nếu phụ huynh không thể kịp thời đến......"
Đầu dây bên kia, giọng nói của hiệu trưởng kịp thời vang lên, "Nếu không thể kịp thời đến, phía trường học sẽ ký thay trước, tất cả lấy an toàn tính mạng của học sinh làm trọng."
"Tôi bây giờ sẽ xuất phát đi bệnh viện ngay, tất cả chi phí thuốc men của học sinh, trường học sẽ ứng trước, mong bác sĩ Trần nhất định cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của các em!"
Trần Mục im lặng một lát, "Được......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận