Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 227: Mắng ngươi một câu, nhả ngươi một mặt huyết!

**Chương 227: Mắng ngươi một câu, nhổ ngươi một mặt máu!**
Sau khi báo cáo số liệu, Mộ Dao nhìn thấy Trần Mục không trả lời mình, cũng không dám thúc giục.
Cô chỉ đứng sang một bên, nghiêm túc quan sát từng bước thao tác của Trần Mục.
Cũng không có mù quáng tiến lên, đi làm một số việc mà cô tự nhận là có thể giúp đỡ.
Giữa nàng và Trần Mục.
Hôm qua mới là lần đầu tiên gặp mặt, xem như đồng nghiệp trị liệu, giữa bọn họ độ ăn ý chưa đủ.
Trần bác sĩ có chỗ nào cần hỗ trợ, tự nhiên sẽ chủ động mở miệng.
Nếu Trần bác sĩ không cần nàng giúp đỡ, loại thời điểm này nàng mù quáng tiến lên, rất có khả năng sẽ gây thêm phiền phức cho Trần bác sĩ.
"Kim châm bao!"
Trần Mục hít sâu một hơi.
Tô Băng Băng đưa kim châm bao cho Mộ Dao bên cạnh.
Mộ Dao hiểu ý.
Nhanh chóng chọn ra ngân châm Trần Mục cần dùng, khử độc, rồi đưa tới tay Trần Mục.
Trần Mục một tay bắt mạch cho người bệnh.
Ánh mắt dừng lại trên người Mộ Dao một chút, "Mộ bác sĩ, nhìn kỹ!"
"Người bệnh bây giờ đã xuất hiện tình trạng suy kiệt tạng khí do ngộ độc rượu, bước đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ, chính là bảo vệ tim phổi của người bệnh."
"Ba huyệt vị này, cô nhớ kỹ!"
Theo Mộ Dao gật đầu.
Ngân châm trong tay Trần Mục, liền không chút do dự mà châm xuống trên người người bệnh.
Ở sau lưng Trần Mục.
Bạn cùng phòng của người bệnh, còn đang kinh hoảng lải nhải không ngừng.
"Bác sĩ..."
"Anh vừa mới nói, mấy huyệt vị này có thể bảo vệ tim phổi của cậu ấy."
"Có phải như vậy hay không, cậu ấy liền có thể thoát khỏi nguy hiểm tính mạng?"
"Tôi cũng sẽ không bày ra kiện cáo nhân mạng..."
Trần Mục khẽ nhíu mày, còn không có đưa ra phản ứng.
Bên cạnh hắn, Mộ Dao rất biết nhìn sắc mặt người khác, liền nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên cạnh bạn cùng phòng của người bệnh.
"Bạn học, cậu ở đây, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chúng tôi cứu chữa người bệnh."
"Phiền cậu rời đi một chút!"
Bạn cùng phòng của người bệnh, có chút không quá nguyện ý, "Tôi muốn là người đầu tiên, biết tình huống của cậu ấy..."
Mộ Dao: "Phiền cậu, đi ra ngoài một chút!"
Không nói lời nào.
Mộ Dao cơ hồ là lôi kéo, cứng rắn đem người đuổi ra khỏi phòng.
Nam sinh muốn đi vào.
Đứng ở bên ngoài vây xem nam sinh, nhao nhao ra tay đem người ngăn ở bên ngoài phòng ngủ.
Trần Mục lại một lần nữa xác nhận tình huống của người bệnh.
Lấy ống nghe bệnh xuống.
Nhìn về phía Mộ Dao bên cạnh: "Có thể chuẩn bị cáng cứu thương, dành thời gian đem người chuyển lên xe cứu thương."
"Bên ngoài có nam sinh, phiền hai người tới hỗ trợ!"
Mộ Dao chạy tới cửa ra vào gọi người.
Bạn cùng phòng của người bệnh suýt chút nữa lại xông lên, "Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, vẫn là tôi tới nâng đi."
Mộ Dao trên dưới đánh giá hắn một chút, "Bạn học, cảm xúc của cậu bây giờ, cũng không ổn định lắm."
"Bạn cùng phòng của cậu, bây giờ chỉ là có nguy hiểm sinh mệnh, nhưng nếu như cậu trong quá trình nâng cáng cứu thương, không cẩn thận run tay một chút..."
Mộ Dao khóe môi co quắp một cái, tiếp tục nói: "Vậy bạn cùng phòng của cậu, có thể thật sự không sống được!"
Nghe Mộ Dao nói vậy.
Nam sinh run một cái.
Yên lặng lui về sau một bước.
Không tham dự nữa những việc này.
Đi theo cáng cứu thương xuống lầu, Trần Mục mở miệng nói: "Mộ Dao, sau đó cô đi cùng xe, đem người đưa đến bệnh viện."
Mộ Dao bước chân dừng lại.
Có chút buồn bực nhìn Trần Mục, hỏi một câu: "Trần bác sĩ, anh không đi sao?"
Trần Mục lắc đầu, nói: "Phòng y tế không thể không có người chủ trì đại cục."
"Thế nhưng là..." Mộ Dao vẫn là không nhịn được nhíu mày, nàng không có hòm thuốc khám bệnh của mình.
Tình huống của người bệnh có chút khó giải quyết.
Vạn nhất trên đường thật sự xảy ra vấn đề gì, nàng có thể...
Trần Mục: "Ở phía dưới ghế lái phụ, có một cái hòm thuốc khám bệnh dự bị của ta, đồ vật bên trong đầy đủ cả."
"Một lát lên xe, cô bảo tài xế Hà đưa cho cô."
Mộ Dao: "Trần bác sĩ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh."
Trần Mục gật đầu cười.
Tài xế Hà kéo người bệnh cùng Mộ Dao đi bệnh viện.
Trần Mục thông báo cho trường học, liên hệ với phụ đạo viên của người bệnh, sau đó cùng Tô Băng Băng không nhanh không chậm đi về hướng phòng y tế.
Trên đường từ nhà trọ đến phòng y tế, đi ngang qua sân thể thao của trường.
Trần Mục cùng Tô Băng Băng từ xa liền thấy, bên ngoài sân thể thao vây quanh một đám người!
Trần Mục vừa mới hướng về bên kia liếc mắt nhìn.
Trong đám người.
Liền có học sinh tinh mắt, thấy được Trần Mục cùng Tô Băng Băng.
Vẻ mặt hưng phấn vẫy tay về phía Trần Mục: "Trần bác sĩ, mau tới, ở đây có một ca bệnh hiếm thấy!"
Trần Mục: "..."
Bạn học của cậu bị bệnh, cậu hưng phấn như vậy làm cái gì?
Đối với vẻ mặt im lặng của Trần Mục, nam sinh giống như là một chút cũng không nhìn ra.
Tiếp tục hưng phấn vẫy tay: "Trần bác sĩ mau tới! Bỏ lỡ lần này, cũng không biết lần tiếp theo còn có thể hay không nhìn thấy cảnh tượng trâu bò như vậy!"
Trần Mục chen vào đám người, cũng thấy rõ ràng, "cảnh tượng náo nhiệt" bị một đám sinh viên vây xem.
Nhân vật chính là một nam sinh viên, còn có một bác gái.
Nam sinh đang cùng bác gái kịch liệt triển khai cãi nhau!
Hoặc giả...
Là nam sinh đơn phương, nghiền ép trận cãi vã này.
Cũng không phải giọng bác gái không đủ lớn!
Cũng không phải đầu óc bác gái không đủ linh hoạt.
Mà là...
Nam sinh cãi nhau với bác gái này.
Cứ chửi một câu!
Liền hướng trên mặt bác gái, phun một ngụm máu!
Nồng độ máu không cao lắm, nhưng mà dọa người!
Tại các đại khu chợ bán thức ăn, bác gái chưa bao giờ thua trong các trận chiến mắng chửi, vậy mà lúc này lại lộ ra một tia sợ hãi!
— 「???」 「 Hải Thành đại học còn có nhân vật như vậy? Không biết có đại lão trường chúng ta hay không, giới thiệu cho ta một phen.」 「Dùng tiền mời hắn giúp ta cãi một trận cũng được, nhà ta lầu dưới quảng trường múa, ồn ào hơn một năm nay, đại lão có nguyện ý giúp ta một chút không?」 「Thổ huyết nhìn xem thật hù dọa người, nhưng tư thế cãi nhau của anh bạn này, thật đúng là, trung khí mười phần a!」 「 Cậu ta về sau trong trường, không nhất định có quyền kén vợ kén chồng tốt nhất, nhưng chơi bóng rổ, cho dù ta có đá bạn cùng phòng ta xuống, cũng phải mang cậu ta theo!」 「Chết cười, xem ra trên màn đạn, đều bị bác gái cướp sân bóng rổ dọa sợ!」 「......」 — Trần Mục nhìn nam sinh vài lần.
Lại đi xem sắc mặt bác gái, sắc mặt hồng nhuận, rất khỏe mạnh.
Thôi được rồi.
Chỉ cần hai người này đều khỏe mạnh, ầm ĩ một trận, coi như là rèn luyện một chút giọng nói và dung tích phổi.
Trần Mục động tác thành thạo từ trong túi nhựa của nam sinh bên cạnh, lấy ra một nắm hạt dưa.
Dùng bả vai huých nam sinh đã gọi hắn tới.
Trần Mục: "Vị đại tỷ này nhìn, không giống người của trường chúng ta, sao còn cùng người ngoài trường ầm ĩ?"
Nam sinh cười trên nỗi đau của người khác, "Trường chúng ta không phải tại khu phố cổ sao, ban ngày còn mở cửa sân thể thao cho cư dân phụ cận sao?"
Trần Mục gật đầu một cái, "Cái này ta biết."
Nam sinh cười nói: "Nam sinh đang cãi nhau kia, là đội điền kinh của trường, mấy ngày nữa có tranh tài, liền trực tiếp phong tỏa sân thể dục, mấy ngày nay không mở ra cho người ngoài."
"Kết quả bác gái này xem xét, hôm nay không được vào sân thể thao, liền trực tiếp cùng đội thể dục của trường cãi nhau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận