Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 57: Đồng học, trước mắt bao người, ngươi cũng không thể để cho ta bị mang đi điều tra a?

**Chương 57: Bạn học, trước mặt bao nhiêu người, cậu không thể để tôi bị mang đi điều tra chứ?**
"Bác sĩ, đây là vấn đề tâm lý của tôi, anh bắt mạch cho tôi cũng vô dụng thôi!"
Ngoài miệng Viên Tiểu Tuyền nói vậy, nhưng động tác vẫn thành thành thật thật đặt cổ tay lên gối tay.
Khi Trần Mục nắm tay đặt lên cổ tay Viên Tiểu Tuyền, Viên Tiểu Tuyền căng thẳng đến mức cả người không dám thở.
Trần Mục im lặng ngẩng đầu nhìn hắn, "Thả lỏng, cậu như vậy tôi bắt mạch có thể sẽ không chính xác."
"A..."
Mặc dù Viên Tiểu Tuyền đã rất cố gắng thả lỏng, nhưng trạng thái bây giờ của hắn, chỉ cần là một người sáng suốt cơ bản đều có thể nhìn ra đứa nhỏ này còn đang căng thẳng.
Trần Mục khẽ thở dài một tiếng.
Đang chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ đứa nhỏ này.
Đột nhiên.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vã.
"Bác sĩ Trần!"
"Nữ thần! Tôi đem điểm tâm mua về rồi!"
Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng.
Ngoài cửa có kẻ lớn tiếng hô mấy câu, cửa phòng y tế cuối cùng cũng bị người từ bên ngoài bạo lực đẩy ra.
Nam sinh sáng sớm xung phong nhận việc đi mua bữa sáng cho Trần Mục, hai tay mang theo đầy các loại bữa sáng, xông vào phòng y tế!
Lấy lòng đem bữa sáng trong tay bày ra trước mặt Tô Băng Băng, "Nữ thần! Tôi đem tất cả bữa sáng ngon trong trường học mua cho cô rồi, cô nếm thử xem thích ăn cái nào?"
Tô Băng Băng còn chưa có phản ứng gì, Trần Mục ngồi trước bàn làm việc đã trực tiếp nhảy dựng lên.
Nhìn chằm chằm đống lớn bữa sáng kia, kinh ngạc không ngậm được miệng, "Khá lắm! Một hơi mua nhiều như vậy, cậu tốn bao nhiêu tiền vậy!"
Nói đến đây.
Trần Mục đột nhiên nheo mắt, nhìn về phía nam sinh ánh mắt cũng không quá thích hợp "Đừng có nói với tôi, cậu quẹt thẻ ăn của tôi đấy nhé!"
"Bác sĩ Trần, chụp c·hết anh rồi!" Nam sinh liếc mắt, từ trong đống bữa sáng, vất vả móc ra một túi bánh bao.
Đưa cho Trần Mục, "Ừm! Hai cái này mới là của anh!"
Trần Mục nhận bánh bao, nhìn bánh bao trong tay mình.
Lại nhìn một đống lớn ở phía Tô Băng Băng, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Nữ thần, cô đừng khách khí với tôi, thích ăn gì cứ tự chọn, tôi để hết ở đây!"
"Anh quay phim, anh theo chụp nữ thần của tôi cũng không dễ dàng, ăn chung đi, tôi mời khách!"
Nam sinh vỗ ngực đảm bảo nói.
Tô Băng Băng thịnh tình không thể chối từ, ngượng ngùng cười: "Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
"Không khách khí, không khách khí."
"Nữ thần cô cứ từ từ ăn, tôi sẽ không quấy rầy cô."
Thấy Tô Băng Băng thật sự ăn bữa sáng mình tặng, nam sinh đắc ý đi ra ngoài.
Đến trước bàn làm việc của Trần Mục, nhìn thấy Trần Mục đang ăn bánh bao, nam sinh lúc này mới vỗ đầu một cái, "Aiya, suýt nữa quên mất, bác sĩ Trần thẻ ăn của anh còn ở chỗ tôi đây!"
"Hai cái bánh bao thịt, tổng cộng quẹt của anh một tệ tám hào, anh nếu không yên tâm, có thể kiểm tra số dư."
Trần Mục im lặng nhận lại thẻ ăn của mình.
Đang chuẩn bị mở miệng chửi bậy hai câu.
Ngẩng đầu lên.
Liền thấy Viên Tiểu Tuyền ngồi đối diện mình, đang bất đắc dĩ nhìn nam sinh mua bữa sáng cho Tô Băng Băng.
Trong nháy mắt.
Trần Mục chợt nảy ra ý.
Ngẩng đầu nhìn nam sinh, "Bạn học, TikTok bao nhiêu vạn fan hâm mộ?"
Nam sinh không chút nghĩ ngợi, liền đắc ý nói: "Một triệu!"
Nghe được câu trả lời này, Trần Mục bắt đầu nghiến răng, "Một triệu fan hâm mộ! Một tệ tám bánh bao còn muốn quẹt thẻ ăn của nhân viên y tế!"
---
「 Cứu mạng! Làm sao bác sĩ Trần biết hắn là hot TikToker?」
「 Chuyện này còn không đơn giản, xem biểu cảm của Viên Tiểu Tuyền đi, rõ ràng anh bạn này đi cùng Viên Tiểu Tuyền, là bạn cùng phòng kiếm tiền trên nền tảng video ngắn kia kìa!」
「 Không phải, một triệu fan hâm mộ mà có thể thu nhập một tháng bảy chữ số? Không thể nào đâu?」
「 Còn tùy vào việc cậu làm loại hình gì, có loại hình ví dụ như livestream bán hàng, chắc chắn sẽ dễ kiếm tiền hơn so với những loại hình khác.」
「 Chỉ có tôi là vẫn chú trọng vào câu nói của bác sĩ Trần sao? Một tệ tám bánh bao, còn muốn quẹt thẻ của nhân viên y tế!」
「 Hot TikToker: Ta tán tỉnh nữ thần thì liên quan gì đến nhân viên y tế các ngươi?」
「......」
---
Nam sinh vừa định tiếp tục khoe khoang hai câu.
Vừa quay đầu liền thấy camera trong tay anh quay phim, suýt nữa thì đập thẳng vào mặt hắn.
Trần Mục không tiếp tục phản ứng hắn, mà đem lực chú ý trở lại trên người Viên Tiểu Tuyền.
Thừa dịp Viên Tiểu Tuyền còn đang nhìn bạn cùng phòng hắn, sờ mạch Viên Tiểu Tuyền.
"Tâm khí ứ trệ, tạm thời chưa đến mức phải uống thuốc."
Nam sinh mua bữa sáng còn không hiểu gì, hỏi: "Nhân viên y tế, huynh đệ của tôi có phải gặp chuyện gì không, sao lại đến mức tâm khí ứ trệ?"
Lần đầu tiên.
Trần Mục trước mặt học sinh đang bắt mạch, há to miệng.
Có thể lời đến bên miệng, lại không biết phải giải thích thế nào.
Hắn nên nói thế nào...
Hắn đối với người học sinh này nói, huynh đệ của cậu thấy cậu phát đạt, ghen tị đến mức nửa đêm không ngủ được?
Cho nên tâm khí ứ trệ?
Trong đầu Trần Mục tổ chức nhiều lần, cuối cùng lại nói một câu, "Bạn cùng phòng của cậu gặp một chút vấn đề tình cảm, cậu ấy không muốn nói, cậu cũng đừng hỏi."
Cũng là sợ nam sinh tiếp tục hỏi.
Trần Mục mau chóng đem ánh mắt một lần nữa đặt lên người Viên Tiểu Tuyền, "Bạn học, sáng hôm nay cậu còn có tiết, hay có sắp xếp khác không?"
Viên Tiểu Tuyền lắc đầu, "Không có..."
"Vậy thì tốt." Trần Mục gật đầu, sau đó đưa tay chỉ giường kiểm tra bên cạnh, "Tình huống của cậu, thuốc ngủ tôi chắc chắn sẽ không kê cho cậu."
"Nếu cậu tin tưởng tôi - nhân viên y tế không tốn tiền này, có thể nằm lên đó để tôi châm cứu cho cậu hai châm, tôi đảm bảo cậu trở về, có thể ngủ một giấc đến tối."
Viên Tiểu Tuyền hoài nghi nhìn Trần Mục, từ đầu đến cuối không đưa ra quyết định.
Hắn không quyết định, Trần Mục cũng không vội, như có như không gõ nhẹ tay vịn ghế.
Bạn cùng phòng của Viên Tiểu Tuyền lại có ý tưởng, chớp mắt, ghé vào tai Viên Tiểu Tuyền nhỏ giọng thì thầm hai câu.
Viên Tiểu Tuyền nghe rõ, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên.
Nhìn Trần Mục, "Bác sĩ Trần, nếu tôi để anh châm cứu, mà tôi lại không được như anh nói, trở về ngủ một giấc đến tối..."
"Thì phải làm sao bây giờ?"
---
「???」
「 Đại học Hải Thành các cậu, sao lại có học sinh không tin tưởng y thuật của bác sĩ Trần vậy?」
「 Làm sao bây giờ? Nếu châm cứu của bác sĩ Trần không có hiệu quả, tôi sẽ bảo bác sĩ Trần kê thuốc ngủ cho cậu, để cậu ngủ một mạch cho đủ!」
「 Nói kê thuốc ngủ thì hơi quá! Thứ đó là thuốc kê đơn, không thể tùy tiện kê, nhưng có thể cho một ít Melatonin, Melatonin cũng có thể giúp dễ ngủ, hơn nữa còn không phạm quy!」
「 Tôi không thích thái độ nói chuyện của bạn học này, bác sĩ Trần khám bệnh cho cậu ta, cậu ta hình như còn muốn ra điều kiện với bác sĩ Trần?」
「......」
---
Trần Mục như không chút phòng bị, "Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"
Viên Tiểu Tuyền hưng phấn, "Nếu tôi trở về không ngủ được đến tối, bác sĩ Trần kê cho tôi một đơn thuốc ngủ thì sao?"
Nụ cười trên mặt Trần Mục dần dần thu lại, "Đừng có mơ!"
Viên Tiểu Tuyền khẽ nhíu mày, "Bác sĩ Trần, tôi chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi."
Trần Mục đưa tay, chỉ người quay phim đang tận tụy ở phía sau, "Bạn học, tình huống của cậu chưa đến mức cần thuốc ngủ, nếu tôi kê thuốc ngủ cho cậu, đó chính là phạm quy!"
"Trước mặt bao nhiêu người, cậu không thể để tôi vì một người, mà bị mang đi điều tra chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận