Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 290: Da giòn sinh viên Ngôn Linh Thuật? Ta như thế nào cũng có!

Chương 290: Học sinh yếu đuối dùng Ngôn Linh thuật? Ta cũng có!
Trần Mục đã từng gặp không ít người bệnh có thói quen cắn móng tay.
Thế nhưng là cắn móng chân...
Đừng nói là thấy, Trần Mục nghe cũng là lần đầu tiên.
Trần Mục cứng đờ giật giật khóe môi: "Bạn cùng phòng của ngươi, răng lợi tốt thật..."
Lời vừa dứt.
Có lẽ cảm thấy lời nói của mình có chút vấn đề, Trần Mục vội vàng đổi giọng, nói lại: "Quay đầu ta sẽ xin với trường, phát dao cắt móng tay miễn phí cho sinh viên trong trường, mỗi người một cái..."
Nói đến đây.
Trần Mục dừng một chút, "Mỗi người hai cái, tay và chân, vẫn là nên tách riêng..."
Mộ Dao ở bên cạnh nghe nam sinh nói, không tự chủ được giơ ngón tay cái về phía Trần Mục.
"Bác sĩ Trần, sinh viên trường các cậu nể mặt cậu thật đấy!"
Trần Mục khóe môi co rút, không nói được lời nào.

"Bác sĩ Trần trực tiếp nhìn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi không biết nên bình luận gì..."
"Cắn móng chân của mình, còn nuốt xuống, này... Cái này thật sự khó mà bình luận..."
"Vẫn là câu nói kia, Đại học Hải Thành, không nuôi người nhàn rỗi!"
"Bác sĩ Trần: Loại vinh dự này, cho cậu, cậu có muốn không!"
"Có người nhìn rất bình tĩnh, thực tế đã phát điên rồi!"
"Đừng hỏi vì sao trường các cậu không phát dao cắt móng tay cho sinh viên, bởi vì trường các cậu không có người tài giỏi như vậy!"
"Tôi là sinh viên Đại học Hải Thành, sau này tốt nghiệp tìm việc, làm thế nào để chứng minh với người phỏng vấn rằng tôi là người bình thường?!"
"Rất khó, ở lại trường đi..."
"Rất khó, ở lại trường đi..."
"Rất khó, ở lại trường đi..."
"......"

"Cậu bạn học kia, không phải bản thân cậu chứ?" Trần Mục nhìn nam sinh trước mặt, trong ánh mắt lộ ra chút hoài nghi.
Chủ yếu là ở phòng y tế của trường hai năm qua.
Hắn đã nghe quá nhiều, ta có một người bạn, ta có một bạn cùng phòng, dạng như vậy...
Mà trong tình huống bình thường, người mở đầu bằng kiểu câu này.
Nói đều là chuyện của mình.
Đối mặt với chất vấn của Trần Mục, nam sinh cảm xúc k·í·c·h độ·ng lắc đầu: "Sao có thể là tôi! Tôi là người có tính sạch sẽ!"
Trần Mục trầm mặc.
Nhìn chằm chằm chân nam sinh ngây người.
Không biết mấy ngày chưa rửa chân, chân nhìn có chút đen.
Chỉ có ngón chân cái bên trái, móng tay trông có vẻ hơi khô sạch.
Thậm chí còn lưu lại chút "nước đọng" đặc biệt.
Hầu như là tất cả mọi người ở đây đều đang ngó chừng từng động tác nhỏ của Trần Mục.
Lúc này.
Ý thức được Trần Mục đang ngẩn người, tất cả mọi người ở đây đều vô thức, theo ánh mắt Trần Mục, nhìn sang.
Tiếp đó...
Tất cả mọi người đều thấy, ngón chân còn "nước đọng" của nam sinh.
"Ọe!"
"Ọe!"
"......"
Từ tiếng nôn khan đầu tiên bắt đầu, loại âm thanh này giống như là sẽ truyền nhiễm.
Nam sinh bị Trần Mục nhìn chằm chằm, tựa hồ cũng ý thức được điều gì, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Trần Mục đột nhiên ngẩng đầu, giống như là không có chuyện gì xảy ra: "Về nói với bạn cùng phòng của cậu, cuối tuần có thể đến phòng y tế bắt mạch, xem tình trạng thân thể, đây là liên quan tới việc có thể bị vi khuẩn lây nhiễm hay không."
"Còn về việc móng tay có thể làm rách ruột hay không, cái này phải xem móng tay của bạn cùng phòng cậu thuộc loại nào, có một số người móng tay vừa mềm lại mỏng, loại này cho dù có không cẩn thận nuốt mất, về cơ bản đối với ruột cũng sẽ không gây tổn thương quá lớn, trong phần lớn tình huống sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng không loại trừ sự kiện xác suất nhỏ..."
"Nếu móng tay của bạn cùng phòng cậu tương đối cứng, muốn yên tâm thì có thể đi chụp X-quang."
Nghe Trần Mục nói.
Nam sinh hơi choáng váng gật đầu.
Lại nhìn thấy Trần Mục thoải mái chỉ chỉ ngón chân của hắn, cười nói: "Lần sau đừng chọc bạn cùng phòng, cậu nhìn xem, hắn ngay cả ngón chân của cậu cũng không tha!"
Nghe hiểu ám chỉ của Trần Mục.
Nam sinh giống như là nhìn ân nhân cứu mạng nhìn Trần Mục, điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, bạn cùng phòng tôi thật sự là một tên điên!"
"Lần sau tôi sẽ không trêu chọc hắn nữa."
Trần Mục chỉ chỉ camera bên cạnh: "Thông qua trực tiếp, các cậu có thể theo dõi vị trí của ta, nếu bạn cùng phòng cậu không muốn bị camera quay, có thể thử tránh ta."
"Chỉ là chụp X-quang, thầy thuốc tập sự trong phòng y tế cũng rất chuyên nghiệp, quan trọng nhất là..."
Trần Mục cong môi cười: "Xin cậu tin tưởng, về phương diện bảo vệ thông tin cá nhân của người bệnh, mỗi một bác sĩ đều là chuyên nghiệp."
"Tin tưởng! Tin tưởng!"
Nam sinh mặt mày hớn hở, "Bác sĩ Trần, tôi bây giờ sẽ về nói cho bạn cùng phòng những lời này của ngài."
Nói xong.
Nam sinh vui vẻ chạy đi.

"Nơi nào có bạn cùng phòng nào, rõ ràng là chính hắn!"
"Nói cái gì vậy! Không nghe thấy sao, là bạn cùng phòng hắn nổi điên, mới có thể để cho ngón chân của hắn có nước đọng!"
"Không phải... Cách nói vô lý như vậy, cũng sẽ có người tin tưởng sao???"
"Chỗ nào vô lý! Hoàn toàn không vô lý được không!"
"Nếu cậu muốn tung tin đồn nhảm về người khác, cậu phải đưa ra bằng chứng, nếu không đưa ra được thì đó chính là bạn cùng phòng hắn đang nổi điên, liên quan gì tới hắn!"
"Chính là! Bác sĩ Trần đều thừa nhận bạn cùng phòng hắn tồn tại, như vậy bạn cùng phòng hắn chính là tồn tại!"
"!!!"
"Các huynh đệ, ta hiểu rồi! Bạn cùng phòng hắn là thật sự phát điên a!"
"Dễ bảo đấy!"
"......"

"Phụt!"
Nam sinh vừa mới rời đi.
Mộ Dao bên cạnh Trần Mục, làm sao cũng không ngụy trang được nữa, che miệng, cười đến run rẩy cả người.
Nghe được động tĩnh.
Trần Mục không nhịn được trừng mắt nhìn nàng.
Ai ngờ Mộ Dao lại một lần nữa, giơ ngón tay cái với Trần Mục: "Bác sĩ Trần, nói thật! Ngôn Linh thuật của cậu thật sự có tác dụng!"
"Lời vừa mới nói xong bao lâu! Đã thu hoạch được một ca bệnh mới!"
"Ở Đại học Hải Thành, chỉ có cậu mới có bản lĩnh này!"
Nghe Mộ Dao nói.
Trần Mục nhìn Mộ Dao, ánh mắt dần trở nên có chút nghiền ngẫm.
Khóe môi khẽ cong, "Chỉ có ta mới có bản lĩnh này? Chưa chắc?"
"Hửm?" Mộ Dao tỏ thái độ hoài nghi với Trần Mục.
Lập tức.
Không cần suy nghĩ, liền mở miệng, "Bác sĩ Trần! Như vậy đi!"
"Tôi cũng thử xem, nếu lời tôi nói không linh nghiệm, vậy khẳng định là vấn đề của cậu!"
Trần Mục liếc mắt nhìn một phương hướng.
Nghe Mộ Dao tràn đầy tự tin nói, chỉ ôm lấy môi, gật đầu: "Được."
Đối với ván cược này, Mộ Dao tràn đầy tự tin.
Đối mặt ống kính, Mộ Dao lớn tiếng nói: "Tôi không tin, Đại học Hải Thành còn có ca bệnh kỳ lạ khác!"
Lời vừa dứt!
Một nam sinh thở hổn hển từ đằng xa chạy đến trước mặt Mộ Dao và Trần Mục, "Bác sĩ Trần! Bác sĩ Mộ! Không xong! Phòng chúng ta xảy ra chuyện!"
Mộ Dao: "!!!"
Cho nên.
Không phải vấn đề của bác sĩ Trần, mà là phong thủy Đại học Hải Thành thật sự có vấn đề sao?
Trần Mục trêu ghẹo nhìn Mộ Dao.
Có chút hứng thú thưởng thức vẻ cứng ngắc của Mộ Dao, thấy tay chân của nữ sinh không biết để đâu.
Trần Mục mới hào phóng nhìn nam sinh vừa chạy tới: "Bạn học, xin hỏi chúng ta có thể giúp gì cho cậu?"
Nam sinh vẻ mặt đưa đám, gật đầu: "Bác sĩ Trần, bạn cùng phòng tôi đặt mông ngồi lên cây xương rồng! Ngài có thể giúp hắn xử lý không!"
Trần Mục: "......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận