Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 178: Ta gọi tới 6 cái giáo thụ, bác sĩ Trần ngươi sẽ không để tâm chứ?

**Chương 178: Ta gọi tới 6 vị giáo sư, bác sĩ Trần sẽ không để tâm chứ?**
Mộ Dao cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện cho lão sư của mình.
Nàng vừa đi.
Trần Mục liền cười đến mức lộ cả lợi.
Vừa xem bệnh án trước đây của Nghiêm Chi, vừa khe khẽ hát, "Ta lão bách tính nha, hôm nay thật cao hứng!"
---
「???」
「 Các huynh đệ, tình huống gì vậy?」
「 Là do ta không theo kịp mạch suy nghĩ của bác sĩ Trần sao? Mộ Dao không phải chất vấn bác sĩ Trần không có năng lực tìm ra nguyên nhân gây bệnh sao? Sao bị người ta nghi vấn mà bác sĩ Trần còn cao hứng như vậy?」
「 Thực sự cho rằng đây là nam chính trong truyện thần y, bị nghi ngờ liền lập tức tìm ra nguyên nhân bệnh, vả mặt quần chúng sao?」
「 Lão sư của Mộ Dao là giáo sư của Đại học Trung Y Dược Hải Thành, gọi một tiếng là giáo sư không cần ràng buộc tới giúp đỡ, bác sĩ Trần vui mừng còn không kịp ấy chứ!」
「 Bây giờ ta cũng bắt đầu hoài nghi, bác sĩ Trần ngay từ đầu đã nắm chắc tính cách của Mộ Dao, có phải sớm đã đoán chắc, dựa theo tính cách của Mộ Dao, nhất định sẽ gọi người tới?」
「 Ặc! Nếu người này là bác sĩ Trần, thật đúng là không chừng!」
「 Bệnh này của Nghiêm Chi, một nghiên cứu sinh bình thường không giúp được gì, nhưng nếu có thể mời chuyên gia tới thì lại khác......」
「......」
---
Nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến từng trận tiếng bước chân.
Trần Mục lập tức ngừng hát.
Yên lặng xem bệnh án của Nghiêm Chi, hơi nhíu mày.
Nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc.
Lúc Mộ Dao đẩy cửa bước vào, nhìn biểu cảm của Trần Mục có chút thấp thỏm.
Nhìn thấy Mộ Dao có vẻ mặt như thế, Trần Mục cũng có chút bối rối.
Nhìn chằm chằm Mộ Dao, truy vấn: "Sao vậy, lão sư của ngươi từ chối rồi?"
Mộ Dao có chút lúng túng lắc đầu, "Chuyện này ngược lại là không có, lão sư của ta nói chậm nhất là nửa giờ nữa, hắn liền có thể đến viện giáo y của Đại học Hải Thành hỗ trợ."
Nghe được Mộ Dao nói như vậy.
Trần Mục cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thật là.
Trần Mục nhìn Mộ Dao một mặt lo lắng bất an, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Đáy lòng tràn đầy nghi vấn, "Nếu lão sư của ngươi đã đồng ý giúp đỡ, sao ngươi còn mặt mày ủ dột?"
Đối mặt với nghi vấn của Trần Mục.
Mộ Dao lộ ra một biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, "Bác sĩ Trần, lão sư của ta, hắn không phải đến một mình, hắn muốn mang mấy người tới......"
Trần Mục trầm mặc một lát.
Mở miệng nói: "Mang mấy nghiên cứu sinh?"
Giáo sư già của Đại học Trung Y Dược Hải Thành, thực sự coi cái viện giáo y nhỏ bé này của hắn là đá mài dao cho học sinh khác sao?
"Không phải nghiên cứu sinh......"
Mộ Dao lắc đầu.
Thần sắc càng không tốt, "Lão sư của chúng ta, đem mấy vị giáo sư nghiên cứu sinh khác cùng tới với ta cũng gọi qua luôn rồi......"
Trần Mục bắt đầu có chút mơ hồ: "Hả?"
Nhìn thấy Trần Mục có phản ứng này.
Âm thanh của Mộ Dao càng nhỏ hơn, "Lão sư của ta nói, chính hắn muốn đi làm thêm giờ giúp học sinh, cũng không thể để cho các giáo sư khác nhàn rỗi."
"Vừa vặn mấy vị giáo sư khác, đang đánh bài ở nhà hắn, nên hắn một mạch đưa hết tới đây luôn."
Trần Mục vẫn còn ngơ ngẩn mất mấy giây đồng hồ.
Mới một lần nữa tìm lại được mạch suy nghĩ của mình, "Tổng cộng, có mấy vị giáo sư tới?"
Mộ Dao bắt đầu đếm ngón tay, "Tính cả lão sư của ta, tổng cộng sáu vị......"
"Bác sĩ Trần, ta đã khuyên lão sư của ta rồi, không cần tới nhiều người như vậy, nhưng ta không khuyên nổi."
Mộ Dao còn chưa nói xong.
Liền nghe thấy Trần Mục hô to một tiếng: "Không cần khuyên! Tất cả đều tới!"
Mộ Dao ngẩng đầu lên.
Liền thấy Trần Mục, khóe miệng sắp liệt đến tận huyệt Thái Dương.
Mộ Dao choáng váng!
Chú ý tới biểu cảm của Mộ Dao, Trần Mục đưa tay giật giật khóe miệng của mình, cứng rắn kéo khóe miệng trở về đường cong như ban đầu.
Cố gắng làm ra một bộ dáng nghiêm chỉnh, "Mấy vị lão giáo sư nguyện ý tới viện giáo y nhỏ bé của chúng ta, là vinh hạnh của viện giáo y Đại học Hải Thành."
"Hơn nữa......"
Trần Mục quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chi.
Mộ Dao theo bản năng, theo động tác của Trần Mục, đều nhìn về phía Nghiêm Chi.
Nghe được phía sau nàng, thanh âm ôn nhu của Trần Mục vang lên: "Hơn nữa, bây giờ Nghiêm Chi cần chuyên gia hội chẩn, có thêm mấy vị lão giáo sư, khả năng Nghiêm Chi sớm tra được nguyên nhân gây bệnh càng lớn hơn."
Mộ Dao gật đầu, ngơ ngác nhìn Nghiêm Chi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, "Bác sĩ Trần, ngươi nói có lý."
Ở phía sau Mộ Dao.
Trần Mục giơ tay lên.
Cố gắng kéo khóe môi của mình xuống.
---
「 Ta van cầu ngươi, đừng đè khóe môi của ngươi nữa!」
「 Buồn cười thì ngươi cứ cười lớn lên, ngược lại mọi người đều đang trên đường đến rồi, ngươi có gì mà không dám cười!」
「 Bác sĩ Trần: Ta vốn chỉ muốn lừa một vị giáo sư tới, không ngờ một tặng năm, một hơi tới tận 6 vị!」
「 Mộ Dao còn đần độn cho rằng mình gây thêm phiền phức cho viện giáo y, căn bản không ngờ tới, bị bác sĩ Trần tính kế, lão sư đều bị kéo tới làm không công!」
「 Mộ Dao sắp quay đầu lại rồi, van cầu bác sĩ Trần ngươi đừng cười nữa!」
「......」
---
Lúc Mộ Dao quay đầu lại.
Phát hiện biểu cảm của Trần Mục có chút quỷ dị.
Khóe môi của Trần Mục, hình như hơi co quắp.
Mộ Dao có chút kỳ quái liếc Trần Mục một cái.
Đáy lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bác sĩ Trần còn có bệnh tật gì về cơ mặt sao?
Bệnh của mình còn chưa khỏi, đã ở viện giáo y làm việc liên tục như vậy.
Bác sĩ Trần quả là một thầy thuốc tốt, yêu nghề kính nghiệp!
Lúc Mộ Dao đang chuẩn bị tiếp tục dò xét bệnh tật về cơ mặt của Trần Mục, lại nhìn thấy Trần Mục đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
Một giây sau.
Bệnh án vốn chưa viết xong trước đó, bị Trần Mục đẩy tới trước mặt nàng.
"Tiếp theo, phiền phức cô hỗ trợ ghi chép một chút về tình hình dùng thuốc của Nghiêm Chi bắt đầu từ ba tháng trước."
Mộ Dao biểu cảm nghiêm túc, cầm bút lên, "Vâng, bác sĩ Trần!"
"Isoniazid, rifampicin, ethambutol, pyrazinamide."
Mộ Dao vừa viết lên trên bệnh án, vừa nói tiếp: "Đây là liệu pháp kháng lao bốn loại, bác sĩ Trần, sau liệu pháp bốn loại này, có hiệu quả không?"
Trần Mục thở dài, "Đây là bệnh án của 3 tháng trước, bản thân cô cũng là bác sĩ, liệu pháp kháng lao nào có nhanh thấy hiệu quả như vậy."
"Sau khi nhập viện điều trị, tình hình bệnh của Nghiêm Chi, giai đoạn đầu đã khống chế thành công."
"Nhưng mà!"
"Hai tháng trước, Nghiêm Chi lại một lần nữa xuất hiện tình trạng phát sốt."
Mộ Dao cả người đều không ổn, "Lại nữa sao?"
Trần Mục cười khổ chỉ chỉ hướng giường bệnh, "Bây giờ đã là hai tháng sau, Nghiêm Chi vẫn xuất hiện tình trạng sốt cao ba mươi tám độ sáu."
"Dựa theo bệnh tình đã biết, Nghiêm Chi sốt lại sau một tháng điều trị bốn loại thuốc cũng không phải chuyện kỳ lạ gì."
Mộ Dao bắt đầu thở dài theo Trần Mục.
Hình như......
Thật sự không có gì kỳ lạ.
Nhìn về phía Nghiêm Chi, thở dài một hơi, "Hai tháng trước lại bắt đầu xuất hiện tình trạng phát sốt, lúc đó bác sĩ điều trị chính của Nghiêm Chi, đã điều trị như thế nào?"
Trần Mục chỉ chỉ mấy viên thuốc Nghiêm Chi vừa ăn trên bàn.
Bất đắc dĩ mở miệng nói: "Cũng giống như lựa chọn ta vừa mới tiến hành, điều chỉnh tăng liều dùng Prednisone acetate, khi sốt cao, phối hợp với các loại thuốc hạ sốt khác cùng uống."
"Bất quá......"
"Hai tháng trước, mặc dù Nghiêm Chi lại một lần nữa xuất hiện tình trạng phát sốt, nhưng không phải sốt cao."
"Bác sĩ điều trị chính của nàng khi đó cũng chỉ tăng liều dùng Prednisone acetate, cũng không có cho nàng dùng thêm Ibuprofen hay các loại thuốc hạ sốt khác."
Trần Mục đang chuẩn bị tiếp tục phân tích bệnh tình của Nghiêm Chi.
"Khụ khụ khụ!!!"
"Khụ khụ khụ!!!"
Nghiêm Chi nằm trên giường bệnh, không biết từ lúc nào đã mở mắt ra.
Vịn tường, ho khan dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận