Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 182: Ta đều muốn cùng bạch phú mỹ ra mắt, ngươi nói cho ta biết học sinh tiến giáo y viện?

Chương 182: Ta chuẩn bị đi xem mắt với bạch phú mỹ, ngươi lại bảo ta có học sinh nhập viện?
Đại học Hải Thành.
Văn phòng phụ đạo viên.
Một phụ đạo viên trẻ tuổi vừa ngâm nga hát, vừa đứng trước gương chải chuốt tóc tai.
Hắn vừa nhận được điện thoại của bà mối Vương.
Bà Vương nói tối nay đã sắp xếp cho hắn một buổi xem mắt với một cô nàng bạch phú mỹ du học về.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Về việc con cái sau này theo họ cha hay họ mẹ, hắn không quá quan trọng vấn đề này.
Nếu tối nay xem mắt, cô nàng bạch phú mỹ kia ưng hắn.
Ở rể nhà hào môn, hắn cũng chấp nhận!
Nếu thực sự có thể thành công ở rể hào môn, đến lúc đó công việc phụ đạo viên đầy rủi ro này, hắn cũng có thể dứt khoát từ chức.
Yên phận ở nhà làm một người chồng hiền, dạy dỗ con cái.
Ngay khi nhận được thông báo xem mắt chưa đầy 2 phút.
Vị phụ đạo viên trẻ tuổi này đã đem "chuyện tốt" mình sắp được xem mắt với bạch phú mỹ khoe khoang khắp văn phòng phụ đạo viên!
Ngay lúc hắn đang đắc ý suy nghĩ.
Có nên trốn tiết, ra ngoài tìm thẩm mỹ viện, chăm sóc da mặt một chút không.
Để có dáng vẻ tốt nhất đi xem mắt với bạch phú mỹ.
Đột nhiên.
Sau lưng hắn truyền đến một giọng nói có chút hả hê, "Thầy Bạch Mộng! Thầy mau đến xem, bạn học sinh sốt cao bốn mươi độ rưỡi này, có giống học sinh lớp thầy không?"
"Sao tôi lại nhớ, hình như tôi đã gặp bạn học này trong phòng làm việc rồi nhỉ?"
Cây lược gỗ trong tay thầy Bạch Mộng.
"Rắc" một tiếng rơi xuống đất.
Cả người cứng đờ quay về phía đồng nghiệp.
Trong đầu.
Chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại vang vọng.
Không thể nào?
Không thể nào!
"Bác sĩ Trần, bạn học này cần xe 120 đưa đến bệnh viện, chắc là rất nghiêm trọng rồi."
"Tại sao chúng ta không trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện, mà lại mang về phòng y tế trường?"
Tô Băng Băng nâng cằm, nhìn Trần Mục tỉ mỉ kiểm tra cho nam sinh đang sốt cao.
Bác sĩ Trần thậm chí còn xem cả nách của người bệnh.
Nàng còn là lần đầu tiên thấy bác sĩ Trần kiểm tra cho người ta mà cẩn thận đến mức này.
Nghe vậy.
Trần Mục ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Băng Băng ở ghế phụ lái.
Khẽ thở dài: "Những học sinh trước đó chúng ta trực tiếp đưa đến bệnh viện, đều là những người không cắm máy thở, không phẫu thuật, có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Bạn học này không giống, tuy nói tình huống cũng có chút hỏng bét, nhưng hoàn toàn kịp làm xong kiểm tra cơ sở miễn phí ở phòng y tế trường rồi mới đến bệnh viện tam giáp."
Tô Băng Băng vẫn là không quá hiểu.
"Thế nhưng, bác sĩ Trần, những kiểm tra này bệnh viện tam giáp cũng có thể làm mà."
Trần Mục bất đắc dĩ, "Một phim chụp phổi CT bình thường, ở bệnh viện tam giáp Hải Thành, cũng phải từ ba trăm tệ trở lên, về cơ bản làm xong một bộ kiểm tra, ít nhất cũng phải bốn chữ số......"
"Nhưng mà rất nhiều kiểm tra cơ sở, phòng y tế đại học Hải Thành hoàn toàn không thu phí, học sinh cầm báo cáo kiểm tra do phòng y tế đại học Hải Thành cung cấp, đi bệnh viện khám bệnh, cũng có thể sử dụng bình thường."
"Tôi nói như vậy, phóng viên Tô đã hiểu chưa?"
Tô Băng Băng ngơ ngác gật đầu.
"Hình như, hiểu rồi."
— 「 Ôi! Vợ tôi lần này, thật có chút khó chiều.」 「 Chỉ có thể nói thu nhập của tôi và vợ tôi không cùng một đẳng cấp, suy nghĩ cũng khác nhau.」 「 Tôi và bác sĩ Trần có suy nghĩ cơ bản giống nhau, chi phí kiểm tra bốn chữ số, nếu có thể tiết kiệm được, thì nên làm ở bệnh viện trường.」 「 Vấn đề là người bệnh này đã lâm vào hôn mê, giữ lại phòng y tế trường làm những kiểm tra cơ sở này, thật sự không sợ chậm trễ bệnh tình sao?」 「 Hôn mê không đến mức, chỉ là ý thức có chút không tỉnh táo.」 「 Khá lắm, bây giờ trong phòng chat, ý thức không tỉnh táo cũng không tính là tình huống nghiêm trọng?」 「 Không phải không tính là nghiêm trọng, mà là nếu bạn sốt cao bốn mươi độ rưỡi, bạn cũng sẽ có tình trạng ý thức không tỉnh táo, theo lý giải hiện tại của bác sĩ Trần, ý thức cậu ấy không tỉnh táo khả năng cao là do sốt cao, cho nên chỉ cần đến phòng y tế trường, tiêm thuốc hạ sốt, tình huống có thể được kiểm soát.」 「 Bác sĩ bản thân tuyệt đối không muốn đối mặt với trách nhiệm không rõ ràng hơn đám dân mạng trong phòng chat, bác sĩ Trần tất nhiên dám đem người trực tiếp về phòng y tế trường, thì chắc chắn có nắm chắc tính mạng người bệnh này không nguy hiểm!」 「 Trọng điểm là, các bạn có phải hay không quên còn có sáu vị giáo sư đại học Trung Y Dược, lập tức tới ngay phòng y tế trường?」 「......」 — Trên xe cứu thương của trường.
Trần Mục đang theo dõi nách người bệnh nhíu mày.
Dựa vào tình huống kiểm tra sơ bộ hiện tại, người bệnh có tình trạng mất nước nhẹ.
Cổ không có dấu hiệu co cứng, da cổ và nách khá thô ráp, có sắc tố lắng đọng, cùng với hiện tượng gai đen.
Âm thanh hô hấp hai phổi có chút thô.
Đột nhiên.
Chuông điện thoại di động Trần Mục gấp rút vang lên.
Nhẹ nhàng nhíu mày, Trần Mục nhận điện thoại.
Quả nhiên.
Đầu dây bên kia: "Bác sĩ Trần xin chào, tôi là phụ đạo viên đại học Hải Thành, tôi là Bạch Mộng!"
"Vừa mới bạn học sốt cao trong phòng phát sóng trực tiếp, là học sinh lớp chúng tôi, tôi đã trên đường đến phòng y tế trường, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bác sĩ Trần, và học sinh của tôi thế nào rồi?"
Trần Mục lên tiếng, sau đó nói: "Thầy Bạch, bạn học này của lớp thầy, tên là gì?"
Bạch Mộng: "Bác sĩ Trần, bạn học này của lớp chúng tôi, tên là Giang Tinh!"
Trần Mục gật đầu, nói: "Vậy thì phiền thầy Bạch, giúp tôi tìm một chút, báo cáo kiểm tra sức khỏe toàn trường gần đây nhất của bạn học Giang Tinh trong thời gian ở trường."
"Ngoài ra, hỗ trợ liên lạc với người nhà bạn học này, hỏi thăm một chút về tiền sử bệnh án gia đình, cùng với tiền sử bệnh án của bạn học này."
"Số điện thoại thầy đang gọi, chính là tài khoản Wechat của tôi, sau đó thầy có thể trực tiếp thêm WeChat của tôi, gửi những tài liệu này cho tôi."
Thầy Bạch Mộng: "Vâng, bác sĩ Trần, anh làm việc trước đi."
Trong chốc lát nói chuyện điện thoại.
Xe cứu thương của trường đã dừng lại ở cửa phòng y tế.
Nhìn thấy xe cứu thương vừa lái đi thế mà đã quay lại nhanh như vậy, mấy tài xế đang tán gẫu ở cửa, nhao nhao không nhịn được lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.
Lợi hại thật!
Bác sĩ Trần lần này đích thân ra tay, thế mà không đưa học sinh đến ICU sao?
Xem ra có thể là do tài xế Hà, không phải vấn đề của bác sĩ Trần?
Trần Mục lại không biết đám tài xế ở cửa, trong đầu đều đang suy diễn lung tung.
Cửa xe cứu thương của trường vừa mới mở ra.
Đã có mấy người đeo băng đỏ đứng chờ sẵn bên ngoài.
Không cần Trần Mục mở miệng, hai người liền bước tới, cẩn thận nhấc cáng cứu thương từ trên xe cứu thương xuống.
"Bác sĩ Trần, chúng ta đưa người đến phòng y tế chứ?"
Trần Mục lắc đầu, nói: "Trực tiếp đưa người đến phòng quan sát là được, thuốc hạ sốt ngay trong tủ phòng quan sát, sau đó tôi có thể cần tiêm cho cậu ấy."
"Các anh nhớ, đặt cậu ấy ở trong góc, giường bệnh có màn che riêng tư."
Hai người đeo băng đỏ cùng nhau gật đầu: "Vâng, bác sĩ Trần!"
Nói xong những lời này.
Liền nâng cáng cứu thương, bước chân nhanh chóng lao về phía phòng y tế trường.
Tô Băng Băng nhướng mày, "Bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì?"
Trần Mục có chút lúng túng, "Ước chừng, người bệnh hơn 200 cân, bọn họ nếu không đi nhanh một chút, có thể sẽ không nhấc nổi."
"À, đúng rồi, phóng viên Tô."
"Cô nhớ liên lạc với trung tâm cấp cứu, nếu hợp pháp hợp quy, nhờ bọn họ hỗ trợ mang một ít thuốc insulin, đường huyết người bệnh, có thể cần dùng thuốc để kiểm soát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận