Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 592: Vạn nhất ngươi đột nhiên chết, da giòn sinh viên hay là không có giáo y!

**Chương 592: Vạn nhất ngươi đột nhiên c·h·ế·t, đám sinh viên yếu ớt kia chẳng phải sẽ không có giáo y!**
Tổ trưởng tổ điều tra: "Không thể không nói, nếu không phải chuyện mua bán nhà cửa bọn họ làm quá lộ liễu, toàn bộ đều là giá thị trường 50%, ta cũng sẽ không nảy ra ý tưởng, đề nghị bọn họ đi điều tra xem những người mua này có vấn đề hay không."
"Cũng là sau khi xuất hiện căn nhà đầu tiên giá 50% có người bị hại, bọn chúng đã lựa chọn thủ đoạn, lại càng ngày càng quá đáng."
"Thậm chí có thể nói là không hề che giấu."
"Bọn chúng chỉ nhắm vào những bác sĩ có nhà ở, hơn nữa giá thị trường nhà không hề thấp, đến làm loạn."

「 Ta bây giờ thật sự bắt đầu chán ghét, con người tại sao có thể ác độc đến mức này.」
「 Cứ nhắm vào bác sĩ như vậy, chẳng lẽ không sợ các bác sĩ đều nản lòng, sau này bọn hắn bị bệnh, lại không tìm được một bác sĩ nào có thể khám bệnh cho bọn hắn hay sao?」
「 Ta coi như đã phát hiện, vì sao ta vẫn luôn không có tiền, loại tiền mất hết nhân tính này, ta thật sự không kiếm được, phục thật!」
「 Đúng là...... Ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, người ngươi quen biết, còn có thể làm ra những chuyện ác độc đến thế nào!」
「 Bọn hắn dám làm loại chuyện này, tự nhiên là không có lương tâm.」
「......」

"Cứ lặp đi lặp lại chiêu trò cũ, dựa theo thông tin chúng ta nắm giữ trước mắt, bọn chúng đã phi pháp kiếm lời gần ngàn vạn!"
Tổ trưởng tổ điều tra, trong phòng trực tiếp, lưu lại thông tin làm người ta chấn động như thế.
Sau đó liền nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nói cho hắn biết, điều tra đã tạm thời kết thúc, trở về viết báo cáo xong, sau này còn có công việc khác đang chờ hắn.
Trước khi rời đi.
Tổ trưởng tổ điều tra nhẹ nhàng vỗ vai Trần Mục.
Không nói gì, liền đi.
Sau khi tổ trưởng tổ điều tra rời đi, Tô Băng Băng đang chuẩn bị hỏi Trần Mục định tiếp tục ở lại.
Hay là trước đi về nghỉ ngơi một chút.
Thì thấy Trịnh Hâm, người hôm qua còn nói đang sốt, loạng choạng từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy hảo hữu đột nhiên tiến vào.
Dù là Trần Mục, giờ phút này cũng nhịn không được hơi nhíu mày.
Sau đó.
Trần Mục như có điều suy nghĩ, nhìn Trịnh Hâm đột nhiên xuất hiện, "Ngươi đây là, khỏi bệnh rồi?"
Trịnh Hâm gật đầu cười, sau đó nói: "Đúng vậy! Khỏi bệnh rồi, ta bây giờ cảm thấy mình khỏe như vâm, trong trường học thì không nói, ta mà đang làm việc ở cương vị, ta cảm thấy mình còn có thể làm hết toàn bộ công việc của giáo y viện."
Trịnh Hâm vẫn là Trịnh Hâm đó.
Lạc quan không tưởng nổi.
Trần Mục không nói nên lời nhìn hắn một cái.
Bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ngươi đây là?"
Trịnh Hâm "anh em tốt" vỗ vỗ vai Trần Mục bên cạnh, mở miệng nói: "Còn có thể làm gì, tự nhiên là để ngươi về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay bên giáo y viện Đại học Hải Thành này, có ta chống đỡ cho ngươi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi."
Nói xong.
Trịnh Hâm sợ Trần Mục nghĩ không rõ ràng, ý vị thâm trường nói: "Nhớ kỹ về nhà nghỉ ngơi, về nhà mình."
Trần Mục: "......"
Đối mặt những lời lẽ ý vị thâm trường của gia hỏa này.
Trong đầu Trần Mục cũng chỉ có một ý nghĩ.
Trịnh Hâm bây giờ, sợ không phải đầu óc có bệnh?!
Hắn không về nhà mình.
Chẳng lẽ còn có những nơi khác có thể đi sao?
Đầu tiên là liên lạc với thư ký Lục, xác nhận Đại học Hải Thành bên này có người quản, bản thân thật sự có thể tan làm trước.
Trần Mục cũng không khách khí với thư ký Lục và Trịnh Hâm.
Tại chỗ trực tiếp tan tầm.
Bỏ lại một đám người hóng hớt trong phòng trực tiếp.
Ngay cả Tô Băng Băng muốn nói thêm hai câu, cũng chỉ có thể nhìn thấy khói xe của Trần Mục.

「???!!!」
「 Dù sao cũng là ở trong phòng phát sóng trực tiếp, đồng hành cùng bác sĩ Trần mấy ngày, ta còn tưởng rằng bác sĩ Trần đối với những dân mạng như chúng ta có chút tình cảm, không ngờ chạy lại nhanh như vậy, hơn nữa không hề do dự?!」
「 Còn có tình cảm, các ngươi sợ là đang nằm mơ, nhìn tư thế chạy trốn của bác sĩ Trần, rõ ràng còn ghét bỏ mình chạy không đủ nhanh a?!」
「 Bác sĩ Trần: Ta đã sớm muốn tan làm, nếu không phải là bị ép bất đắc dĩ, ai lại muốn chứ......」
「 Bác sĩ Trần: Các ngươi thử làm thêm giờ liên tục như thế xem?!」
「 Haizz! Ta vốn định theo chửi thêm đôi câu, vừa nghĩ đến thời gian làm việc của bác sĩ Trần, đột nhiên liền ngậm miệng, không sai biệt lắm gần bốn mươi giờ rồi?!」
「 Mặc dù nói ở giữa cũng có nghỉ ngơi một chút, nhưng mà phần lớn thời gian đều là căng thẳng cao độ, làm việc với cường độ này sẽ c·h·ế·t người đấy a?」
「 Sách! Bác sĩ Trần nếu thật sự xảy ra chuyện, đây chẳng phải là sẽ trở thành giáo y đầu tiên mệt c·h·ế·t tại cương vị công tác?!」
「 Không đến mức đó đâu...... Để các ngươi nói nghe ghê quá?!」
「......」

Trần Mục ở cửa trường học, mua một phần đồ ăn mang về.
Chuẩn bị về nhà ăn qua loa, rồi đi ngủ.
Về phần dư luận trên internet, thanh danh của hắn có hoàn toàn được minh oan hay không, đều là chuyện sau này, sau này hãy tính.
Hắn hiện tại cần ngủ.
Nhưng khi Trần Mục dùng vân tay, mở khóa cửa nhà mình, đột nhiên có chút khựng lại.
Phòng bếp có vết tích được sử dụng.
Trên bàn phòng khách, bày những món ăn ngon miệng.
Hơn nữa còn là những món hắn thích ăn.
Trong căn phòng này.
Đã bao lâu rồi, chưa từng xuất hiện tình huống ấm áp như thế?
Cho dù là Trần Mục.
Ngay lúc này cũng có chút cứng đờ.
Trong đầu như chiếu phim.
Xẹt qua mấy người có khả năng.
Sau đó.
Nhớ tới trong lúc phát sóng trực tiếp trên đường, một khúc nhạc ngắn.
Lão sư......
Cũng chính là giáo sư của hắn lúc học đại học, vị giáo sư Hà Khải Vân muốn hắn học lên tiến sĩ, hình như buổi chiều có gửi cho hắn một tin nhắn.
Trong tin nhắn.
Lý do viện cớ vô cùng "vụng về".
Lão sư nói thế này, ông ấy được mời tới Hải Thành bên này tham gia một hội nghị y thuật.
Nhưng vận khí không được tốt.
Gặp một thực tập sinh hơi hồ đồ.
Không đặt trước cho ông khách sạn, những khách sạn ở gần đó có điều kiện tốt, thích hợp cho người già ở, đều hết phòng.
Giáo sư Hà Khải Vân dứt khoát hỏi thăm người quen, Trần Mục đang làm việc tại Hải Thành, có tiện hay không để ông ấy đến chỗ hắn ở lại một đêm.
Đối với tin nhắn của giáo sư Hà Khải Vân gửi tới.
Lúc ban đầu, Trần Mục hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Khi hắn ở Đế Đô đi học, thường xuyên bởi vì một số đề tài, học tập quá lâu ở nhà giáo sư, cuối cùng ngủ lại.
Nhưng là bây giờ......
Nhìn một bàn toàn món mình thích, Trần Mục cắn môi.
Đột nhiên, có chút muốn khóc......
Thì ra.
Những lời học tỷ nói trước kia, không phải là đang lừa hắn.
Những năm này trôi qua.
Dù hắn chỉ là một học sinh không có gì nổi bật, nhưng lão sư của hắn, lại không quên hắn.
Với thân phận địa vị của giáo sư, mời ông đến tham gia hội thảo, sao có thể thật sự để giáo sư không có khách sạn thích hợp ở chứ?
Đây rõ ràng là một người thầy, một lão sư.
Nghĩ đến xem đứa học trò không có gì nổi bật của mình.
Lại sợ đứa học trò không có gì nổi bật kia, quá mức mẫn cảm, tìm một lý do thiện ý.
"Trần tiểu tử, ngươi khóc hơi sớm đấy?"
Trần Mục bên này còn đang sụt sịt mũi.
Đột nhiên.
Một âm thanh quen thuộc, vang lên ở cửa thư phòng.
Theo nơi phát ra âm thanh nhìn sang.
Trần Mục liếc mắt liền thấy được thân ảnh quen thuộc, tóc hoa râm kia.
Trần Mục nhào qua, "Lão sư!"
"Ai ai ai!!!"
"Ngươi tên tiểu tử thối bây giờ làm sao? Sao một lời không hợp, còn bắt đầu lau nước mắt?"
"Người lớn bằng này rồi?"
Vốn là trước khi Trần Mục trở về, đã chuẩn bị sẵn một đống lời "âm dương quái khí", chuẩn bị để cho tiểu tử này "hiện nguyên hình".
Không ngờ.
Mấy năm không gặp, đứa học trò cưng lại biến thành mít ướt rồi?
Ngoài miệng ghét bỏ.
Có thể đối mặt Trần Mục, giáo sư Hà Khải Vân làm trưởng bối, vẫn là nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Trần Mục.
An ủi học sinh của mình như vậy, "Trực tiếp trên mạng ta vừa mới xem rồi, những lời đồn thất thiệt về ngươi trên mạng, cơ bản đều được làm sáng tỏ gần hết rồi, đây là chuyện tốt, ngươi nên vui mới đúng, sao còn khóc."
"Ngại quá, lão sư, ta thất thố."
Trần Mục xoa xoa nước mắt, khôi phục lại bộ dáng trước đây.
Nếu không phải nhìn thấy gia hỏa trước mắt này, khóe mắt còn hơi đỏ.
Cho dù là giáo sư Hà Khải Vân cũng khó mà tin được, gia hỏa này, vài phút trước, còn giống như một đứa trẻ bị oan ức, khóc trước mặt mình.
Nhìn bộ dáng Trần Mục giả vờ bình tĩnh.
Hà Khải Vân trong nháy mắt, bất giác có chút buồn cười.
Đột nhiên nhớ tới.
Trần Mục khi còn đi học, mặc dù có nhiệt huyết của người trẻ tuổi, nhưng mỗi lần thảo luận học thuật và những chủ đề liên quan đến y học, lúc nào cũng nghiêm túc như một ông cụ non.
Đáng tiếc.
Giáo sư Hà Khải Vân nhìn xung quanh một vòng.
Cũng không nhìn thấy thứ mình muốn thấy ở trong phòng Trần Mục, như là thiết bị giám sát.
Đáng tiếc......
Bộ dạng khóc lóc của gia hỏa này, tạm thời không có cơ hội, giữ lại làm kỷ niệm.
Nếu không.
Giữ lại sau này cho Trần Mục xem, đây nhất định là một chuyện rất thú vị.
Hà Khải Vân vỗ vai Trần Mục, đóng cửa thư phòng phía sau.
Kéo Trần Mục đến ghế sô pha phòng khách ngồi xuống, "Thật ra cũng không có gì là thất thố hay không thất thố, cả đời ta đã dạy qua rất nhiều học sinh, có những người rất có thiên phú, giống như ngươi, cũng có người bình thường, cũng có người bây giờ không còn làm trong lĩnh vực y học nữa......"
"Nhưng mà gặp phải biến cố lớn trong đời, ngươi là người đầu tiên."
"Nói với ngươi một câu thật lòng, ta có thể nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ngươi, kỳ thực rất vui mừng."
"Cho dù là trong lúc gian nan nhất, ngươi cũng không đi vào con đường cực đoan, đi vào đường vòng."
Trần Mục: "Ta cũng có ranh giới của mình......"
Hà Khải Vân vỗ tay cười to, "Có ranh giới là tốt! Hãy nhớ những lời ngươi vừa nói, và cả đời giữ vững ranh giới của ngươi, ta tin tưởng tương lai ngươi, nhất định sẽ trở thành một thầy thuốc vô cùng ưu tú, ừm......"
Nói đến đây.
Hà Khải Vân đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt như có điều suy nghĩ, rơi vào trên thân Trần Mục trước mặt: "Vừa nãy, lão sư còn chưa kịp hỏi thăm ngươi, sau khi được minh oan, ngươi chuẩn bị làm gì?"
Giống như là sợ.
Trần Mục không thể nhanh chóng hiểu được ý mình.
Giáo sư Hà Khải Vân lựa chọn nói thẳng, "Nói rõ hơn một chút, ta là muốn hỏi, ngươi chuẩn bị cả đời làm giáo y ở Đại học Hải Thành sao?"
Làm giáo y ở Đại học Hải Thành.
Đích thật là một công việc rất tốt.
Nhưng đối với một học trò như Trần Mục.
Giáo sư vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đối mặt ánh mắt sáng rực của giáo sư nhìn về phía mình.
Trần Mục nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: "Chính xác mà nói, ta kỳ thực cũng không biết."
"Tình huống hiện tại của Đại học Hải Thành, ta nghĩ không chỉ có ngài, toàn bộ mạng đều biết."
"Đại học Hải Thành chỉ có một mình ta là giáo y, nếu ta rời đi Đại học Hải Thành......"
Trần Mục chưa nói hết, liền bị Hà Khải Vân cắt ngang, "Đừng nói những lời ngây thơ như vậy, Trái Đất không có ai, cũng sẽ không ngừng quay."
Trần Mục: "......"
Không nói gì thêm.
Chỉ là cúi đầu, có chút trầm mặc nhìn mũi chân mình.
Trần Mục kỳ thực cũng biết.
Lão sư vừa mới nói là sự thật, nhưng hắn không thích nghe, cũng là thật.
Tổ chức lại ngôn ngữ một lần, "Lão sư, ngài đã quan tâm đến dư luận về ta lần này, hẳn là cũng biết, lúc sự việc phát sinh, có rất nhiều học sinh, đều lên mạng nói giúp ta, ta rất xúc động......"
Hà Khải Vân thở dài, "Cho nên, ngươi nghĩ kỹ rồi?"
"Thật sự định ở lại Đại học Hải Thành, làm giáo y tiếp sao?"
Giáo sư Hà Khải Vân không tiếp tục khuyên can nữa.
Trần Mục cũng không né tránh nữa.
Lại là một khoảng lặng ngắn ngủi, lúc này mới có chút mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nhìn giáo sư Hà Khải Vân trước mặt, Trần Mục nhỏ giọng nói: "Lão sư...... Trong sạch đến quá đột ngột, ta cần thời gian......"
Thật ra.
Trước hôm nay.
Mặc dù Trần Mục mỗi ngày đều nói, mình không muốn tiếp tục làm giáo y ở Đại học Hải Thành.
Muốn từ chức, muốn đổi việc.
Nhưng trên thực tế.
Cũng chỉ là nói vậy thôi.
Rời khỏi Đại học Hải Thành, Trần Mục không dám tưởng tượng, còn có bệnh viện nào dám nhận mình, một kẻ chỉ có bằng cử nhân, hơn nữa còn từng gây rắc rối với bác sĩ.
Hắn vẫn luôn ở lại Đại học Hải Thành làm giáo y.
Không chỉ là vì thời gian làm việc ở Đại học Hải Thành lâu, có tình cảm.
Mà là bởi vì......
Trần Mục vẫn cảm thấy mình không có lựa chọn khác.
Nhưng bây giờ đột nhiên có những lựa chọn khác, tốt hơn cho hắn.
Trần Mục thật sự không động lòng chút nào sao?
Lời nói dối này, Trần Mục hoàn toàn không nói ra được.
Bởi vì cho dù nói ra, chính hắn cũng sẽ không tin.
Cảm nhận được sự giằng xé của học trò.
Giáo sư Hà Khải Vân cũng có thể hiểu, "Kỳ thực, ngươi và Đại học Hải Thành, đều có thể cho mình chút thời gian."
"Bất luận lần này ngươi có nổi danh hay không, oan khuất có được làm rõ hay không, tình huống hiện tại của Đại học Hải Thành, rõ ràng là có vấn đề, khi chỉ có một giáo y chính thức."
"Nhiều sinh viên yếu ớt như vậy, một giáo y có mệt c·h·ế·t cũng không làm xuể."
"Ngươi xem bệnh viện lớn ở Đế Đô của chúng ta, cho dù là danh y nổi tiếng, cũng không thể nào một mình khám bệnh cho tất cả bệnh nhân đến bệnh viện, đúng không?"
Trần Mục có chút lúng túng sờ mũi.
Kỳ thực.
Hắn biết.
Những lời lão sư nói bây giờ đều có lý.
Chỉ là......
Bây giờ Trần Mục.
Vẫn còn có chút vướng mắc trong lòng.
Giáo sư Hà Khải Vân: "Hơn nữa Đại học Hải Thành lâm vào cảnh khốn cùng như hôm nay, cũng có liên quan đến việc bọn họ chỉ có một giáo y."
"Vạn nhất bỗng dưng một ngày, ngươi đột nhiên c·h·ế·t, những sinh viên yếu đuối kia, chẳng phải cũng vậy, không có giáo y."
"Vạn nhất có một ngày ngươi đột nhiên c·h·ế·t".
Nghe được lão sư mình nói vậy, Trần Mục gần như phản xạ có điều kiện, nhìn về phía thư phòng.
Lão sư......
Ông ấy......
Có phải đã phát hiện ra gì không.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận