Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 128: Số ba giường bệnh: Bác sĩ Trần, lúc nào cho ta bổ thận a!

**Chương 128: Giường bệnh số ba: Bác sĩ Trần, khi nào thì cho ta bổ thận đây!**
"Vợ ta phản ứng y hệt như ta, bác sĩ Trần nói chuyện nghe mà giật cả mình!"
"Đúng vậy! Ta chỉ là dị ứng cồn, uống một ngụm là toàn thân đỏ bừng, dị ứng là phản ứng rất nhanh chóng."
"Theo như lời Ti Tuệ nói lúc trước, cô ấy có lẽ đã bắt đầu có triệu chứng ho khan từ nửa năm trước, theo lý thuyết, con mèo này đã nuôi hai năm rưỡi, người mới bắt đầu có phản ứng sao?"
"Cái này đúng thật là khó nói, bạn gái ta cũng muốn nuôi mèo, không bằng ta vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử xem, xem có dị ứng với lông mèo hay không."
"Thật sự cần phải đi kiểm tra một chút, nếu không giống như cô gái này, ho đến mức gãy cả xương sườn, thật là đáng sợ!"
"..."

Trần Mục đẩy cửa sau phòng y tế, nhưng không vội gọi học sinh tiếp theo vào.
Mà là tỉ mỉ dùng cồn khử độc bên trong phòng y tế.
Tô Băng Băng nhìn cách làm của Trần Mục, không hiểu lắm: "Bác sĩ Trần, theo như lời anh nói lúc trước, Ti Tuệ này không phải là bệnh lao phổi như các bạn học nghĩ, mà có khả năng rất lớn là bệnh hen suyễn."
"Nếu đây là một bệnh nhân lao phổi, anh khử độc phòng y tế thì tôi hiểu, nhưng một bệnh nhân hen suyễn..."
Tô Băng Băng biết mình nhiều chuyện.
Nhưng nghĩ đến bên ngoài còn có nhiều học sinh đang xếp hàng như vậy, vẫn là không nhịn được muốn hỏi.
"Theo tôi được biết, bệnh hen suyễn hình như không lây nhiễm?"
Trần Mục đang thu dọn phòng y tế.
Nghe Tô Băng Băng nói, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Chỉ chỉ về phía ngoài phòng y tế, "Cô xem đám học sinh trang bị đầy đủ ở bên ngoài kia!"
"Cô tin hay không, bây giờ cho dù tôi ra ngoài nói với bọn họ, Ti Tuệ không mắc bệnh lao phổi, bọn họ cũng sẽ không tin?"
Tô Băng Băng: "..."
Cô tin.
Trần Mục ném cho Tô Băng Băng một bình xịt, "Đến giúp một tay, hai người cùng nhau khử độc có thể nhanh hơn một chút."
"Tôi khử trùng không phải là vì Ti Tuệ, mà là sáng sớm hôm nay phòng y tế này đã tiếp nhận mấy ca bệnh nặng."
"Tôi làm khử trùng, hy vọng sau này chỉ là cảm mạo, tiêu chảy mấy vấn đề nhỏ này thôi."
Tô Băng Băng mím môi, cầm lấy bình xịt, chịu khó giúp đỡ Trần Mục.

"Sách! Sao tôi cảm thấy ý định của bác sĩ Trần, chưa chắc có thể thực hiện được đâu?"
"Lôgic ngược của bác sĩ Trần lại không có sai, so với việc ra ngoài giải thích với các sinh viên đại học, dường như trực tiếp khử độc càng tiện lợi hơn một chút."
"Đám học sinh của đại học Hải Thành này, yếu ớt, lại nhát gan!"
"???"
"Bình luận nhiều quá, học sinh đại học Hải Thành chúng tôi cũng đang xem bình luận đây? Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân, không muốn gây thêm phiền phức cho bác sĩ Trần mà thôi!"
"À đúng đúng đúng!!!"
"..."

"Bác sĩ Trần, vậy lát nữa chúng ta khử độc xong, là cho Ti Tuệ tiến hành kiểm tra lần thứ hai."
"Hay là trước gọi học sinh bên ngoài vào trước?"
Trần Mục mở miệng nói: "Kiểm tra của Ti Tuệ ít nhất phải mất khoảng hai mươi phút, mới có thể kết thúc, ra kết quả."
"Một lát nữa khử độc xong, cô trước hết..."
Trần Mục còn chưa nói xong.
Một người quen thuộc với băng tay đỏ, liền đi vào.
Nhìn thấy hắn, Trần Mục liền bắt đầu có chút đau đầu, "Phòng quan sát ở lầu dưới, sẽ không lại xảy ra vấn đề gì chứ?"
Băng tay đỏ sửng sốt.
Rất nhanh liền hiểu Trần Mục đang lo lắng điều gì.
Có chút buồn cười lắc đầu: "Không có, bác sĩ Trần, anh thật sự quá nhạy cảm, trường học chúng ta nhiều học sinh như vậy, cũng không thể toàn thể học sinh cùng một ngày bị bệnh?"
Trần Mục gật đầu, "Cũng đúng, không đến mức..."
Lời vừa nói đến đây.
Trần Mục liền ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn: "Không có chuyện gì, anh lên đây tìm tôi làm gì?"
Băng tay đỏ xoa xoa hai tay, lộ ra nụ cười có chút ngại ngùng, "Bác sĩ Trần, chuyện là thế này, là học đệ bị cảm nắng ở giường bệnh số ba, nhờ tôi đến tìm anh."
Trần Mục: "Hả? Cậu ta tìm tôi làm gì?"
Băng tay đỏ lén lút liếc mắt nhìn camera.
Trực tiếp ghé sát tai Trần Mục, nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa cho cậu ta bổ thận mà, cậu ta đang chờ anh kê đơn thuốc cho cậu ta đó."
Trần Mục: "..."
Thở dài một tiếng, Trần Mục đưa bình xịt trong tay cho băng tay đỏ.
Trần Mục: "Biết rồi, tôi sẽ xuống ngay để kê đơn thuốc cho cậu ta."
"Anh ở lại đây, cùng ký giả Tô, khử độc phòng y tế."
Nói xong.
Trần Mục đi tới cửa.
Khoác áo blouse trắng lên rồi đi xuống lầu.
Băng tay đỏ không ngờ tới!
Mình lại có cơ hội cùng quốc dân nữ thần Tô Băng Băng, cô nam quả nữ, ở chung một phòng.
Cầm bình xịt, đắc ý làm việc.
Phát hiện Trần Mục và Tô Băng Băng tách ra, người quay phim cũng sửng sốt.
Rất nhanh.
Người quay phim liền đưa ra lựa chọn, bỏ lại người chủ trì Tô Băng Băng.
Vác camera của mình, nhanh chóng đi theo Trần Mục.

"Vợ của ta có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ ra, có một ngày lại bị chính người quay phim bỏ rơi trong tiết mục của mình."
"Tuy có lỗi với vợ ta, nhưng so với việc xem vợ quét dọn phòng, ta vẫn thích xem bác sĩ Trần và các sinh viên đại học da giòn hơn."
"Tốt lắm! Các ngươi đám khốn kiếp, đã vậy các ngươi đều đi xem bác sĩ Trần, vậy ta sẽ đi xem vợ ta!"
"Vợ ta ở đó cũng không có phòng trực tiếp, ngươi đi đâu để xem vợ?"
"..."

Trần Mục vừa đi tới tầng một.
Đột nhiên điện thoại di động kêu lên một tiếng.
Trần Mục mở WeChat, liền thấy thông báo tin nhắn, có một lời mời kết bạn mới.
Là Hà Trầm...
"Hà Trầm: Bác sĩ Trần, tôi có chút việc muốn tìm anh."
Lúc người quay phim định quay hình ảnh trên điện thoại của Trần Mục.
Trần Mục hơi nghiêng người, để điện thoại tránh ống kính trực tiếp.
Cùng lúc đó.
Cũng đã chấp nhận lời mời kết bạn của Hà Trầm.
Mặc dù điện thoại vẫn rung.
Trần Mục chỉ là thuận tay nhét điện thoại vào túi.
Quay đầu đi vào phòng quan sát.
Trần Mục vừa bước vào.
Người anh em ở giường số ba, liền kích động dị thường vẫy tay liên tục về phía Trần Mục, "Bác sĩ Trần! Bác sĩ Trần thân yêu của tôi!"
"Khi nào anh mới cho tôi bổ thận đây!"
Trần Mục bị cậu ta gọi nổi cả da gà.
Không để lại dấu vết rùng mình, mày cũng nhíu lại, "Đừng gọi tôi như vậy, tôi xem mạch lại cho cậu một chút, rồi kê đơn thuốc."
Bệnh nhân ở giường số ba phối hợp, nhưng tay vẫn không rời điện thoại.
Ở trên đó gõ nhanh cái gì đó.
Nửa phút sau.
Trần Mục buông tay cậu ta ra, bắt đầu viết đơn thuốc trên tờ đơn thuốc mang theo.
Đơn thuốc vừa viết được một nửa.
Trần Mục đột nhiên nghe được, cậu học sinh ở giường số ba nói với hắn: "Bác sĩ Trần, tôi có một học tỷ sắp tới, anh có thể cho cô ấy chen ngang, khám trước cho cô ấy được không?"
Trần Mục cau mày.
Nhanh chóng viết xong đơn thuốc.
Đưa kín đơn thuốc cho nam sinh, nói: "Nếu học tỷ của cậu muốn đến viện y tế khám bệnh, có thể xếp hàng như những bạn học khác."
"Nếu tôi cho cô ấy chen ngang, thì sẽ không công bằng với những bạn học khác."
Để lại một câu như vậy.
Trần Mục hai tay đút túi, ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
Lúc Trần Mục đã bước một chân ra khỏi phòng quan sát.
Một âm thanh vang lên sau lưng Trần Mục, "Bác sĩ Trần, học tỷ của tôi đã sốt liên tục mười lăm tháng, thật sự không thể chen ngang sao?"
Trần Mục lảo đảo.
Ngã thẳng xuống sàn nhà.
Một lúc lâu sau.
Trần Mục vất vả bò dậy, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến cơn đau trên người, quay đầu nhìn về phía giường bệnh số ba, "Cậu nói, học tỷ của cậu, sốt bao lâu?"
(Đoạn cuối không phải là nói bậy, có ca bệnh thực tế tham khảo, ca bệnh gốc sốt 18 tháng.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận