Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 219: Đề nghị làm tốt quan hệ xã hội chuẩn bị, Xa Lương có thể không sống nổi (1)

Chương 219: Đề nghị chuẩn bị làm tốt công tác xã hội, Xa Lương có thể không sống nổi (1)
Trần Mục nhìn chằm chằm theo hướng đám người mặc áo blouse trắng biến mất.
Cứ như vậy ngây người nhìn hồi lâu.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Cát Hạo: "Kiểm tra, đều làm xong cả chưa?"
Cát Hạo cười khổ lắc đầu: "Còn bảy, tám hạng kiểm tra nữa, ta đưa cậu ấy trở về, một mặt là muốn nhờ bác sĩ Trần anh viết báo cáo."
"Mặt khác..."
Cát Hạo vò đầu: "Là muốn đến nói với bác sĩ Trần một tiếng, có mấy hạng báo cáo phải chờ kết quả từ phòng thí nghiệm."
"Cho dù đã an bài khẩn cấp cho chúng ta, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian."
Trần Mục gật đầu: "Chuyện này rất bình thường, cậu trước tiên đưa cậu ấy đi làm xong kiểm tra, cố gắng hết sức đừng để cậu ấy mệt mỏi."
Tình trạng hiện tại của Xa Lương, nói là mỏng manh cũng không hề quá đáng chút nào.
Đưa mắt nhìn Cát Hạo đưa Xa Lương rời đi.
Trần Mục cúi đầu, xoa xoa mặt.
Người đàn ông vừa rồi trông còn rất tinh thần, quay đầu lại đối diện với camera, liền biến thành bộ dáng ủ rũ.
Trần Mục nhìn ống kính trực tiếp một cái, mệt mỏi nói: "Hôm nay trực tiếp đến đây là kết thúc, ta nên tan làm..."
"Không được..." Không được a, bây giờ độ hot của chương trình cao như vậy, không cho ta dừng phát sóng?
Lời của người quay phim còn chưa kịp thốt ra.
Đã bị Tô Băng Băng cưỡng ép bịt miệng lại.
Người quay phim còn muốn mở miệng, bị Tô Băng Băng hung dữ trừng mắt.
Người hiểu chuyện.
Cũng đều im lặng.
Độ hot lớn nhất của chương trình bây giờ.
Chủ yếu chia làm ba phần.
Một phần là sinh viên yếu ớt, tuy là phần nòng cốt, nhưng thuộc về phần không thể khống chế.
Hai phần độ hot còn lại.
Đều ở trên người Tô Băng Băng và Trần Mục.
Tất nhiên hai người này hiện tại ý kiến thống nhất.
Đều chuẩn bị dừng trực tiếp khi độ hot của tiết mục đang cao nhất.
Hắn ta chỉ là một người vác camera.
Thì có thể nói gì đây?
Mặc dù đau lòng độ hot, đau lòng đến mức ruột gan như đứt từng khúc.
Vẫn là cắn răng tắt trực tiếp.

Trực tiếp vừa đóng lại.
Người quay phim liền thấy Trần Mục hai tay đút túi.
Không quay đầu lại, mang theo Chu Thất Thất, đi về phía đám người áo blouse trắng đã biến mất.
Người quay phim mắt nhìn thẳng.
Theo bản năng liền muốn mở lại buổi phát sóng trực tiếp, "Bác sĩ Trần này không hề có ý định nghỉ ngơi! Đây không phải là lừa người sao!"
Tay hắn còn chưa chạm vào chốt mở khóa.
Đã bị người khác cho một cú đánh mạnh vào gáy.
"Ta dựa vào! Ai đánh ta!"
Anh quay phim vác camera tức giận nhảy dựng lên.
Giây tiếp theo.
Gáy lại bị bồi thêm một cú rõ đau.
Âm thanh quá hùng hồn của Tô Băng Băng, vang lên từ phía sau hắn: "Ta đánh! Sao nào, có ý kiến?!"
Nghe được giọng nói quen thuộc này.
Người quay phim lập tức không dám nhiều lời, chỉ che đầu, còn có chút ấm ức của người làm thuê.
Ta muốn tiếp tục phát sóng trực tiếp, chẳng phải cũng là vì độ hot của tiết mục sao.
Tiết mục hot, thì sẽ có tiền thưởng mà?
Đối diện với ánh mắt bạn nối khố.
Tô Băng Băng hít sâu một hơi, trong nháy mắt thật sự rất muốn đuổi cổ cái tên ngu xuẩn đến thái quá này.
"Nếu thật sự làm ra tin tức xã hội gì đó, đừng nói độ hot này, chương trình của chúng ta có được phát sóng tiếp hay không còn khó nói!"
"Cho dù chương trình cuối cùng phải ngừng phát sóng, cũng không phải là không thể."
Người quay phim mím môi.
Cảm thấy Tô Băng Băng có thể là đang nói chuyện giật gân, "Không đến mức đó chứ..."
Tô Băng Băng hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không đến mức?"
"Vậy ta hỏi cậu!"
"Cậu còn nhớ rõ, kỳ trước chúng ta làm về ghi chép nghề nghiệp bác sĩ khám gấp, là vì cái gì mà ngừng phát sóng không?"
Trong nháy mắt.
Người quay phim cứng họng không trả lời được.
Tô Băng Băng đưa tay nhìn đồng hồ: "Hơn chín giờ, sáng mai còn phải dậy sớm trực tiếp, cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Người quay phim hơi nhíu mày: "Vậy còn cô?"
Tô Băng Băng lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang, đeo lên mặt.
Không trả lời thẳng: "Cậu cầm camera lớn như vậy, mục tiêu quá lớn, ta đưa cậu ra ngoài đón xe trước."
Người quay phim còn muốn nói gì đó.
Thật sự bị Tô Băng Băng đưa đến xe của tổ chương trình.
Tiến hành trao đổi đơn giản với đạo diễn.
Đảm bảo người quay phim sẽ được người của tổ chương trình đưa về, tuyệt đối sẽ không quay lại.
Tô Băng Băng lúc này mới vẻ mặt nghiêm túc, trở về khu nội trú.
Trong quá trình lên lầu.
Trong đầu Tô Băng Băng rối bời.
Tuy Trần Mục không nói thẳng.
Nhưng Tô Băng Băng hiểu rõ, Trần Mục sở dĩ đột nhiên kêu dừng trực tiếp.
Trăm phần trăm.
Là vì Xa Lương.
Nhưng Tô Băng Băng nghĩ mãi mà không rõ...
Phải biết!
Cho dù là trước đây những sinh viên kia vào ICU.
Thậm chí là...
Tiểu Cầu thuộc loại túi máu di động.
Trần Mục đều chưa từng đề cập đến việc dừng trực tiếp.
Trong đầu suy nghĩ như vậy, Tô Băng Băng càng nhịn không được tăng nhanh bước chân.
Miệng của cô rất kín.
Nhưng làm nhân vật đại diện của tổ chương trình, nếu thật sự xảy ra chuyện, ít nhất cô phải biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau này mới có thể.
Về mặt dư luận, giúp Trần Mục, giúp trường Đại học Hải Thành một tay.
Tô Băng Băng đến cửa phòng làm việc của bác sĩ bên cạnh.
Liền thấy cửa ra vào đông nghịt, đứng một đoàn áo blouse trắng.
Những người áo blouse trắng này vẫn rất có trật tự, dường như là mấy người một đội, thành thành thật thật đứng chờ ở cửa phòng làm việc của bác sĩ.
Điều đáng chú ý là.
Trong đám người mặc áo blouse trắng, có một người không mặc áo blouse đang ngồi xổm.
Tô Băng Băng bước nhanh đến trước người không mặc áo blouse trắng kia, "Thất Thất."
Chu Thất Thất, đôi mắt có chút đỏ, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tô Băng Băng, xoa xoa khóe mắt đẫm nước, đứng dậy: "Chị Tô, là bác sĩ Trần bảo em ở chỗ này chờ chị."
"Anh ấy nói chị hẳn là sẽ quay lại, khi chị trở về, bảo em đưa chị vào."
Nghe Chu Thất Thất nói.
Trong lòng Tô Băng Băng, không những không có bất kỳ kinh hỉ.
Ngược lại, dự cảm bất tường trước đó càng thêm nghiêm trọng.
Tô Băng Băng hít sâu một hơi.
Hơi bình phục lại tâm trạng, lúc này mới đưa tay gõ cửa phòng đóng chặt trước mặt.
"Cót két ——"
Tô Băng Băng vừa mới gõ hai tiếng.
Cánh cửa trước mặt, liền bị người từ bên trong mở ra.
Mở cửa.
Là một bác sĩ trung niên mà Tô Băng Băng chưa từng gặp qua.
Bác sĩ trung niên dừng ánh mắt trên khẩu trang của Tô Băng Băng một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào Chu Thất Thất bên cạnh Tô Băng Băng.
"Chủ nhiệm Lưu. Vị này là người mà bác sĩ Trần bảo chúng ta đưa vào."
Chủ nhiệm Lưu lại tiếp tục nhìn Tô Băng Băng.
Im lặng không lên tiếng gật đầu, nhường đường.
Tô Băng Băng đi theo sau Chu Thất Thất vào phòng, nhưng lại không nhịn được quay đầu, liếc nhìn vị chủ nhiệm Lưu vừa rồi.
Lại thấy đối phương đã đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại mà chen vào trong đám người.
Chu Thất Thất theo ánh mắt Tô Băng Băng nhìn một cái.
Nói nhỏ bên tai Tô Băng Băng: "Vị kia là chủ nhiệm khoa thận nội trú của bệnh viện nhân dân số một thành phố Hải Thành."
"Chủ nhiệm khoa tim nội trú, hiện tại đang khám bệnh cho bệnh nhân của ngài ấy, đã nhờ các bệnh viện khác giúp đỡ, sau đó sẽ có chủ nhiệm các bệnh viện khác, hoặc là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, đến đây trợ giúp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận