Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 267: Muốn làm kiểm tra nhiều lắm, nếu không thì viết cái bản ghi nhớ a!

**Chương 267: Muốn làm kiểm tra nhiều lắm, nếu không thì viết vào bản ghi nhớ đi!**
Trần Mục nhìn Thẩm Nghiễn với bộ dáng sợ hãi.
Rất bất đắc dĩ: "Ngươi dù sao cũng là sinh viên đại học, sao lại còn làm mấy trò mê tín dị đoan này?"
Nghe âm thanh trách móc của Trần Mục.
Nếu không phải bản thân bị cố định bằng dây đai.
Thẩm Nghiễn có lẽ sẽ bật dậy từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, liều m·ạ·n·g với Trần Mục.
"Làm hay không làm phong kiến mê tín, thì liên quan gì đến việc có học đại học hay không?!"
Trần Mục nghiêng đầu nhìn hắn: "Lúc ngươi đến phòng y tế cọ máy lạnh, nhưng chưa từng suy xét đến những thứ phong kiến mê tín này."
Thẩm Nghiễn sắp k·h·ó·c: "Cho nên, bác sĩ Trần, ta đang nằm ở đây a!"

「 Nếu cho Thẩm Nghiễn thêm một cơ hội, Thẩm Nghiễn có lẽ sẽ vả c·h·ế·t cái bản thân đi phòng y tế cọ máy lạnh?!」
「 Cái kia tiểu cầu 1, ít nhất t·h·ậ·n không có vấn đề, dạ dày cũng không thành vấn đề, cậu ta so với người trước kia nghiêm trọng hơn nhiều!」
「 Không muốn huấn luyện quân sự, muốn đi giả b·ệ·n·h ta đây, trở về quân huấn......」
「 Huấn luyện quân sự mặc dù vất vả một chút, nhưng dù sao vẫn tốt hơn nằm trong ICU.」
「 Nói thì nói như vậy, nhưng tr·ê·n thế giới này cho tới bây giờ đều không thiếu người muốn chịu c·h·ế·t, ta vừa mới còn chứng kiến một học sinh tiểu học giả vờ b·ệ·n·h, kết quả trực tiếp lăn từ cầu thang xuống......」
「???」
「 Tốt tốt tốt, về sau sẽ không dám xin nghỉ bệnh lung tung khi còn khỏe mạnh, thật sợ cầu nhân được nhân!」
「 Mấy người tr·ê·n màn đ·ạ·n các ngươi, từ phòng trực tiếp điều trị, lại biến thành phòng trực tiếp huyền học, thật quá đáng......」
「......」

Trần Mục nhìn hai mắt Thẩm Nghiễn.
Xác định đứa nhỏ này thực sự sợ hãi, không có tiếp tục trêu đùa Thẩm Nghiễn nữa.
Vừa thu dọn hòm t·h·u·ố·c, vừa nói: "Vừa rồi nhà trường đã liên lạc với cha mẹ ngươi, bí thư Lục đã nói kết quả nói chuyện với người nhà cho ngươi chưa..."
Trần Mục còn chưa nói xong.
Liền thấy vẻ mặt Thẩm Nghiễn, trở nên kỳ quái.
Vài giây đồng hồ sau.
Thẩm Nghiễn khẽ thở dài: "Bọn họ nói, tạm thời không về được, để trường học tìm cho ta một người hộ lý, bọn họ sẽ chuyển chi phí chữa b·ệ·n·h cùng phí hộ lý cho ta, đúng không?"
Nghe Thẩm Nghiễn trả lời, Trần Mục cũng sững sờ.
Không nghĩ tới Thẩm Nghiễn vẫn rất hiểu cha mẹ hắn.
Nhìn dáng vẻ này.
Chuyện tương tự, cũng đã phát sinh rất nhiều lần.
Thẩm Nghiễn bản thân cũng sớm đã miễn dịch.
Tính ra ban nãy hắn còn lo lắng, nếu phụ mẫu tạm thời không có ý định về nước, tâm tình người bệnh có thể hay không quá mức tồi tệ.
Cho dù Thẩm Nghiễn hiện tại nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Trần Mục vẫn quyết định, trấn an người bệnh hai câu: "Thẩm Nghiễn, cha mẹ ngươi ở nước ngoài, có thể có công việc cần giải quyết, tạm thời không rảnh, đợi đến..."
Lời còn chưa nói hết.
Đã bị Thẩm Nghiễn ngắt lời, vẻ mặt Thẩm Nghiễn có chút kỳ quái: "Cách mà bọn họ nói với nhà trường là đang bận công việc ở nước ngoài?"
Trần Mục nhìn vẻ mặt Thẩm Nghiễn.
Trong nháy mắt ý thức được bản thân đã hiểu nhầm, nhỏ giọng trả lời: "Cha mẹ ngươi chỉ nói hiện tại bọn họ đang ở nước ngoài, không t·i·ệ·n trở về, những thứ khác đều là ta đoán."
"A, ta còn tưởng da mặt của họ bây giờ dày đến mức này." Thẩm Nghiễn bĩu môi.
Đối với Trần Mục và hàng phía trước bí thư Lục có chút nhạy cảm về ánh mắt.
Theo bản năng liền muốn đưa tay lên vuốt tóc.
Nhưng vừa định đưa tay, cảm giác không thể động đậy liền nhắc nhở hắn, vì bảo vệ an toàn cá nhân của hắn, các nhân viên áo trắng đã dùng dây cố định hắn lại tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h.
Ngắn ngủi bất lực một lát.
Thẩm Nghiễn nhìn trần nhà, không nói nên lời: "Bọn họ không có công việc ở nước ngoài, bọn họ đi du lịch, hôm trước là ngày kỷ niệm kết hôn của họ..."
"A?" Trần Mục lâm vào trạng thái ngơ ngác.
Cho nên......
Theo lời Thẩm Nghiễn, cha mẹ Thẩm Nghiễn là bởi vì...
Không muốn gián đoạn chuyến du lịch.
Nên mới không trở lại?
Bất quá...
Trần Mục nhìn Thẩm Nghiễn đang nằm thở dài, cuối cùng vẫn không nén được lòng hiếu kỳ của mình, "Thẩm Nghiễn, cha mẹ ngươi có tiền đi du lịch nước ngoài, vậy điều kiện gia đình hẳn là không tệ?"
Thẩm Nghiễn lắc chân: "Cũng tạm ổn."
Trần Mục nghĩ mãi không ra, "Vậy tại sao ngươi còn muốn chạy đến phòng y tế cọ máy lạnh?"
Thẩm Nghiễn hối hận: "Ta chỉ là muốn làm hot vlogger, sau này khi người khác hỏi ta tốt nghiệp rồi định làm gì, ta cũng có thể chém gió đôi câu."
Trần Mục: "..."
Câu trả lời của đám sinh viên giòn tan này.
Luôn khiến người ta bất ngờ.
Khác với bí thư Lục đang cảm thán các bậc phụ huynh bây giờ không đủ quan tâm con cái.
Đối với hành vi của cha mẹ Thẩm Nghiễn, Trần Mục tuy có chút không hiểu, cũng không có ý kiến gì.
Đối với bác sĩ mà nói.
Chỉ cần người nhà người bệnh phối hợp với công việc của bác sĩ, vậy là gia đình người bệnh dễ chung sống.
Trần Mục nhìn Thẩm Nghiễn rõ ràng có chút xuống tinh thần nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h.
Mở miệng nói: "Thẩm Nghiễn, sau khi đến bệnh viện, nhất định phải nói rõ ràng với bác sĩ điều trị của ngươi, đường ruột, dạ dày, thận của ngươi đều cần kiểm tra kỹ lưỡng."
"Liên quan đến chứng giảm tiểu cầu của ngươi, sau này có thể cần truyền tiểu cầu, hoặc áp dụng liệu pháp sử dụng t·h·u·ố·c kích thích."
"t·h·u·ố·c kích thích tương đối có hiệu quả nhanh, nhưng cũng có khuyết điểm, những kiểm tra mà ban nãy ta nói, đề nghị ngươi làm lại một lần trước khi xuất viện."
Biết tình huống trong nhà Thẩm Nghiễn không khó khăn như trong tưởng tượng.
Trần Mục cũng thả lỏng mà dặn dò.
Thẩm Nghiễn cau mày: "Bác sĩ Trần, hay là ngài viết những kiểm tra đó vào bản ghi nhớ trong điện thoại di động của ta đi?"
"Ta sợ ta bây giờ nhớ kỹ, lát nữa lại quên."
Trần Mục: "Được..."

Không lâu sau.
Xe cứu thương của trường và xe 120, gặp nhau tr·ê·n đường.
x·á·c nh·ậ·n tr·ê·n xe trang bị đầy đủ t·h·u·ố·c cầm m·á·u, Trần Mục mới yên tâm rời đi.
Tr·ê·n đường trở về.
Bí thư Lục nói: "Bác sĩ Trần, tr·ê·n đường tới ta đã liên lạc với phu nhân hiệu trưởng, hiệu trưởng bây giờ đã tỉnh!"
Trần Mục ngắn ngủi vui mừng một chút.
Sau đó cau mày, lắc đầu nói: "Hiệu trưởng tỉnh lại có lẽ là chuyện tốt, nhưng dựa theo tình trạng thân thể hiện tại của ông ấy, muốn trở lại trường chủ trì đại cuộc, vẫn rất khó để gánh vác."
Lục bí thư khóe môi run rẩy một chút.
Quay đầu giơ ngón tay cái với Trần Mục: "Bác sĩ Trần, anh còn ác hơn cả bí thư như tôi!"
"Tôi nói chuyện này với anh, là muốn anh quan tâm đến hiệu trưởng một chút..."
Không biết hiệu trưởng có đang xem trực tiếp không.
Nếu nghe Trần Mục nói vẫn muốn ông trở lại làm việc, có khi nào lại nhập viện ICU, ở thêm mấy ngày nữa.
Nói xong câu đó.
Bí thư Lục nhịn không được lại thở dài: "Đừng nói hiệu trưởng, tôi cảm thấy bản thân tôi bây giờ cũng sắp không chịu nổi."
Trần Mục nhíu mày.
Cau mày nhìn bí thư Lục: "Ngài thấy không khỏe trong người sao? Hay là lát nữa đến phòng y tế, tôi khám cho ngài?"
Bí thư Lục xua tay lia lịa: "Thôi đi! Nói tôi mê tín cũng được, bây giờ tôi rất sợ anh lại kiểm tra ra vấn đề gì đó cho tôi."
"Đến lúc đó, ai sẽ chủ trì đại cuộc của trường."
Nói thật.
Bí thư Lục tự nhận trước kia, cũng không phải là người mê tín.
Nhưng sau khi trường học liên tiếp xảy ra chuyện, ông cũng muốn tin vào một chút huyền học.
Nghe bí thư Lục nói với giọng điệu có chút phát điên.
Trần Mục tựa vào ghế, rất bất đắc dĩ: "Bí thư, những trường hợp như Thẩm Nghiễn, dù không đến phòng y tế, tương lai cũng sẽ phải nhập viện."
"Là do dạo gần đây, tiết mục có độ hot quá lớn, không phải có rất nhiều học sinh đến phòng y tế kiểm tra xong, đều bình an sao?"
Trần Mục thấy bí thư Lục cau mày, im lặng.
Liền biết.
Bí thư đã nghe lọt lời hắn nói.
Lập tức cong môi, tiếp tục khuyên: "Bí thư, người khác hiểu lầm tôi không sao, nhưng ngài mỗi tháng đều tới phòng y tế mà..."
Bí thư Lục: "..."
Hắn nhớ lại.
Khi Trần Mục tới phòng y tế nhậm chức, ông và hiệu trưởng cũng biết quá khứ của Trần Mục.
Cho nên để quan tâm đến vị giáo viên trẻ tuổi này, ông và hiệu trưởng nghĩ ra một biện pháp thích hợp.
Tìm thầy thuốc Tr·u·ng y điều dưỡng thân thể.
Hiệu trưởng nửa đầu tháng đi tìm Trần Mục bắt mạch, hắn nửa cuối tháng đi tìm Trần Mục bắt mạch.
Chính là vì muốn quan tâm xem, Trần Mục có giống như trong lời đồn, sau khi bị đả kích lớn có xu hướng chán nản hay không.
Bí thư Lục ngồi ở ghế phụ.
Nhìn dòng xe phía trước, thở dài.
Trong lòng không ngừng khuyên nhủ bản thân.
Hắn dù sao cũng là bí thư của Đại học Hải Thành, tuyệt đối không thể mê tín dị đoan trước ống kính phát sóng trực tiếp.
Ước chừng tự trấn an tinh thần một phút.
Bí thư Lục mới mở miệng nói: "Được rồi, lát nữa tôi cùng anh trở về, anh bắt mạch cho tôi xong, tôi cũng tiện kiểm tra một chút công việc của phòng y tế."
Trần Mục cong môi: "Bí thư Lục, trong nhóm thực tập sinh đến từ Đại học Tr·u·ng y Dược Hải Thành, có cô Mộ d·a·o, tôi cảm thấy rất thích hợp với phòng y tế của trường ta..."
Lời còn chưa nói hết.
Âm thanh thông báo WeChat của Trần Mục, đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tin nhắn nhận được tr·ê·n điện thoại.
Trần Mục khóe môi giật giật, quay đầu đối mặt với ống kính trực tiếp, ngồi thẳng.
"Giáo sư Lưu, xin lỗi, ta vừa mới nói sai!"
"Những người như bác sĩ Mộ, ngôi sao của giới y học tương lai, không thích hợp làm việc ở phòng y tế của chúng ta!"
Hàng ghế trước, bí thư Lục nghe được động tĩnh phía sau.
Có chút bất mãn quay đầu: "Này, bác sĩ Trần, tôi phải nói anh vài câu, phòng y tế của trường ta tuy không phát triển bằng các bệnh viện tam giáp, nhưng nói thế nào phòng y tế đại học cũng là một công việc thể diện."
"Cái cô Mộ bác sĩ kia tới phòng y tế nhậm chức, sao lại là chịu thiệt?!"
Trần Mục: "..."
Nháy mắt ra hiệu cho bí thư Lục.
Điều khiến Trần Mục tuyệt vọng là, bí thư Lục tuy đang mắng, nhưng ánh mắt vẫn không rơi vào người hắn.
Đương nhiên.
Miệng cũng không có dừng lại.
"Bác sĩ Trần, anh thay đổi thật đấy!"
"Nhiều lần nói với tôi, nếu có thể lừa bác sĩ Mộ đến phòng y tế nhậm chức thì tốt là anh, bây giờ nói bác sĩ Mộ không thích hợp với phòng y tế Đại học Hải Thành cũng là anh!"
"Anh là đàn ông, sao có thể như vậy..."
Lời bí thư Lục còn chưa nói xong.
Đột nhiên bị điện thoại Trần Mục mắng một trận.
Thấy rõ nội dung tr·ê·n điện thoại, bí thư Lục là người từng trải cũng đỏ mặt tía tai.
Vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Ân, tôi cảm thấy bác sĩ Trần nói có lý, phòng y tế Đại học Hải Thành, quả thực không xứng với bác sĩ Mộ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận