Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 71: Đề nghị đi bệnh viện nhìn đầu óc, thuận tiện đi tâm lý bệnh viện làm kiểm tra!

**Chương 71: Đề nghị đi bệnh viện khám não, tiện thể đến bệnh viện tâm lý kiểm tra!**
"Không... Không thể bôi sao..."
"Nhưng hắn bị bỏng mà..." Tô Băng Băng nói đến cuối cùng, giọng càng lúc càng nhỏ.
Trần Mục lạnh lùng liếc Hạ Thông Minh một cái, "Có thể nhổ ra!"
Hạ Thông Minh làm theo.
Trần Mục vừa bỏ một viên đá vào cốc nước đưa cho Hạ Thông Minh, vừa giải thích: "Hầu hết các loại thuốc cao trị bỏng trên thị trường đều là bôi ngoài da."
"Tình huống của hắn cho dù có đến bệnh viện, bệnh viện cũng rất khó bó thuốc ở cổ họng cho hắn."
Lần này không cần Trần Mục lên tiếng.
Hạ Thông Minh tự mình bắt đầu ngậm nước trong miệng, một lát sau lại nhổ ra.
Mặc dù chưa hoàn toàn nói chuyện được, nhưng Hạ Thông Minh rõ ràng cảm nhận được cổ họng mình dễ chịu hơn trước đó.
Nhìn Trần Mục bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
---
"Không phải chứ... Thằng nhóc này sẽ không định được bác sĩ Trần khen một câu thông minh đấy chứ..."
"Ta, một người chưa học hết cấp ba còn biết, những bước sau này hẳn là lặp lại trình tự trước đó, có gì đáng khen?"
"Con trai ta học tiểu học còn biết, không phải nhân viên chuyên nghiệp thì không thể nuốt lửa, suy ra, Hạ Thông Minh còn không bằng con trai ta!"
"Con trai năm tuổi của ta hôm qua còn kêu sau này muốn làm y tá, nhìn thấy tình cảnh này, con trai ta liền nói, sau này muốn làm bảo vệ, làm bảo vệ vẫn nhàn hơn..."
"Con trai ngươi là thiên tài, năm tuổi đã muốn làm bảo vệ, bớt được năm mươi lăm năm đi đường vòng!"
"..."
---
"Hạ Thông Minh, ngươi làm rất tốt."
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Hạ Thông Minh.
Trần Mục thế mà lại thật sự mỉm cười, sau đó khen Hạ Thông Minh?
Ở phía sau Trần Mục.
Mấy người bạn cùng phòng của Hạ Thông Minh, còn có nữ ký giả xinh đẹp Tô Băng Băng.
Đều đang dùng ánh mắt nhìn người xa lạ mà nhìn Trần Mục.
Bác sĩ Trần, anh nghiêm túc đấy à?
Nghe được lời khen của Trần Mục, tâm trạng Hạ Thông Minh rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại súc miệng bằng nước.
Trần Mục liền đi đến tủ thuốc, "Hạ Thông Minh, ta kê cho ngươi ít thuốc, ngươi mang về uống một ngày hai lần, trước khi cổ họng khỏi hẳn, phải ăn đồ ăn lỏng."
"Nếu như sau này thuốc kháng viêm không có tác dụng, nhất định phải đến bệnh viện tiêm kháng sinh!"
"Hôm nay các ngươi có tiết học không?"
Mấy nam sinh gật đầu.
Trần Mục liền vẫy tay với mấy người bạn cùng phòng của Hạ Thông Minh, "Vậy các ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của các ngươi, tình huống của Hạ Thông Minh, còn phải đến bệnh viện làm mấy kiểm tra, kiểm tra xem dây thanh có tổn thương hay không."
"Lát nữa ta sẽ bảo giáo viên chủ nhiệm của các ngươi đến đón người."
Sau khi nghe nói giáo viên chủ nhiệm sẽ đến, mấy nam sinh càng thêm khẩn trương.
Cười gượng, "Bác sĩ Trần, hay là chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, chúng ta có thể trốn tiết học hôm nay!"
"Đúng vậy, trên mạng không phải đều nói, không có trốn học qua đại học, là không trọn vẹn!"
"Hay là chúng ta đi thôi, đừng để giáo viên chủ nhiệm đến."
Mặc dù nói lần nuốt lửa này không liên quan nhiều đến bọn họ.
Nhưng hai lần trước cá cược nuốt bóng đèn, nếu để giáo viên chủ nhiệm biết.
Chắc chắn lột da bọn họ.
Trần Mục hơi nhíu mày, chỉ chỉ camera của anh quay phim phía sau, "Có lẽ, các ngươi có thể đối diện với ống kính trực tiếp, nói lại một lần nữa, trốn học?"
Đối diện với ống kính trực tiếp trong nháy mắt đó.
Mấy nam sinh toàn thân cứng đờ.
Giây tiếp theo.
Lục tục đi ra ngoài như tay với chân.
"Vừa rồi là đùa với bác sĩ Trần thôi, thanh niên mới xã hội chủ nghĩa chúng ta sao lại trốn học chứ?"
"Ha! Đùa một chút thôi mà, Hạ Thông Minh, ngươi ở đây đợi giáo viên chủ nhiệm nhé, bọn ta, những đứa trẻ ngoan, đi học trước đây!"
"Yên tâm đi, huynh đệ, người nghiêm túc hiếu học như vậy, nhất định sẽ ghi chép bài vở cho ngươi!"
Bị bọn họ bỏ lại ở phòng y tế, Hạ Thông Minh yên lặng giơ ra Nhĩ Khang bàn tay.
Trần Mục tìm tư liệu của Hạ Thông Minh trong hệ thống máy tính, tìm được số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm Hạ Thông Minh, rồi dùng điện thoại phòng y tế gọi ra ngoài.
"Thầy Chu, chào thầy, tôi là Trần Mục ở phòng y tế, là như vậy..."
---
"Nhìn bọn họ rời đi nhanh như vậy, ta chứng minh bọn họ là huynh đệ tốt!"
"Đúng vậy! Huynh đệ tốt, chính là phải vứt bỏ trong phòng y tế, ha ha ha!!!"
"Đúng là sinh viên ngu ngốc, trước ống kính trực tiếp còn dám nói mình muốn trốn học, đây là muốn toàn dân thiên hạ đều biết mấy người bọn họ muốn trốn học!"
"Sinh viên thì sao? Sinh viên cũng có ưu điểm được không? Bọn họ sợ nhanh như thế!"
"..."
---
Trần Mục cúp điện thoại.
Cầm một tờ đơn chuyển viện đưa cho Hạ Thông Minh.
Lại viết một tờ giấy khác cho Hạ Thông Minh, đồng thời đóng dấu cá nhân của mình lên trên.
"Hạ Thông Minh."
"Tờ đơn chuyển viện này, lát nữa giáo viên chủ nhiệm của ngươi đến, ngươi đưa cho giáo viên chủ nhiệm là được, những thủ tục sau này ở bệnh viện, thầy ấy sẽ giúp ngươi làm."
"Cổ họng của ngươi nếu như muốn trao đổi với bác sĩ, cố gắng dùng điện thoại gõ chữ, đừng nói, nếu không sẽ không có lợi cho việc hồi phục."
Sau khi Hạ Thông Minh gật đầu.
Trần Mục lại cho Hạ Thông Minh xem một tờ giấy khác, có đóng dấu cá nhân của mình.
"Trên tờ giấy này ta đã ghi rõ yêu cầu của ngươi, cùng những việc tài xế phải làm."
"Lát nữa ngươi xuống dưới, trừ tài xế Hà, còn lại ngươi tùy tiện chọn một người, đưa tờ giấy này cho anh ta, anh ta sẽ biết nên làm gì."
Hạ Thông Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng lại không có ý định rời đi, mà là lấy điện thoại di động ra, gõ chữ trên điện thoại.
Vài giây sau.
Hạ Thông Minh đưa điện thoại đến trước mặt Trần Mục, Trần Mục nhìn thấy...
"Bác sĩ Trần, vì sao tài xế Hà không thể đưa ta?"
Trần Mục cười lạnh, "Máy thở của phòng y tế ở trên xe của tài xế Hà, thế nào, ngươi cũng muốn ngồi xe có máy thở đến bệnh viện à?"
"Nếu ngươi ngồi xe có máy thở, không chỉ có thể để tài xế Hà đưa ngươi, ta còn có thể tự mình đưa ngươi đến xe cấp cứu 120!"
Hạ Thông Minh hoảng sợ lắc đầu.
Nhanh chóng chạy ra khỏi phòng y tế.
Hạ Thông Minh vừa ra khỏi cửa, Trần Mục lén lút trốn ở cửa phòng y tế.
x·á·c nh·ậ·n Hạ Thông Minh đã đi rồi.
Trần Mục cầm điện thoại phòng y tế, nhấn nút gọi lại.
"Thầy Chu, vừa rồi Hạ Thông Minh lớp thầy ở chỗ ta, có một số việc không tiện nói rõ ràng."
"Đợi sau khi khám xong cổ họng của Hạ Thông Minh, hy vọng thầy có thể liên lạc với phụ huynh của em ấy, nói về hành vi hai lần nuốt bóng đèn, còn có việc nuốt lửa hôm nay của em ấy."
"Là một bác sĩ, ta đề nghị phụ huynh có thể đưa em ấy đi kiểm tra sức khỏe toàn diện."
Nói đến đây.
Trần Mục dừng lại một chút.
Che micro, nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là, kiểm tra xem não của Hạ Thông Minh có vấn đề gì không!"
Ở phía sau Trần Mục.
Nghe rõ ràng Tô Băng Băng: "..."
Phía bên kia điện thoại.
Giáo viên chủ nhiệm của Hạ Thông Minh không biết đã nói gì, Trần Mục cầm điện thoại, rơi vào trầm tư.
Một lát sau.
Trần Mục vẻ mặt thành khẩn đề nghị: "Nếu như kiểm tra sức khỏe toàn diện xong không có vấn đề, đề nghị phụ huynh đưa em ấy đến bệnh viện tâm lý khám."
"Đứa trẻ này hơi quá chú trọng việc chứng minh bản thân, em ấy cần được công nhận rất lớn, không loại trừ khả năng có bệnh tâm lý tiềm ẩn."
"Thầy Chu, đây là ta đứng trên lập trường của một bác sĩ, đưa ra đề nghị hợp lý, hy vọng thầy khi truyền đạt lại với phụ huynh, có thể để bọn họ chú trọng đến sức khỏe tâm lý của con cái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận