Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 238: Nhiệt điện bổng nổ tung, tiền này không thể không tỉnh sao?

**Chương 238: Que đun nước nổ tung, tiền này không thể không tiết kiệm sao?**
Đối diện với những học sinh hiểu chuyện.
Trần Mục thường cũng sẽ ôn nhu một chút.
Khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Chương Xảo Xảo, sau này hoan nghênh ngươi tới phòng y tế làm châm cứu vật lý trị liệu."
"Bác sĩ Trần..."
Nhìn thấy Chương Xảo Xảo nằm xuống.
Trần Mục cũng chuẩn bị kéo rèm che lên.
Mấy người mặc áo blouse trắng đến từ Đại học Trung Y Dược có chút sốt ruột!
Nghe được âm thanh.
Lại nhìn vào mấy ánh mắt vội vàng của mấy người này.
Trần Mục vừa mới sực tỉnh nhớ tới, đám học sinh này đến từ Đại học Trung Y Dược Hải Thành hình như chưa có nhiều kinh nghiệm châm cứu.
Chỉ là......
Trần Mục liếc Chương Xảo Xảo một cái, ngược lại là không có lập tức mở miệng.
Những sinh viên của Trung Y Viện còn lại trong phòng y tế đều là nam giới.
Tuy nói trước mặt thầy thuốc không phân biệt giới tính.
Nhưng nếu như Chương Xảo Xảo để ý......
Ngay tại lúc Trần Mục còn đang trầm tư, Chương Xảo Xảo đột nhiên quay đầu.
Nhìn thấy Trần Mục một mặt nghiêm túc.
Cô nương không khỏi bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Bác sĩ Trần, ngài cũng là bác sĩ nam......"
Trần Mục mở to hai mắt.
Tựa hồ hiểu được ám chỉ của Chương Xảo Xảo.
Nhưng lại thật không dám tin tưởng.
Chương Xảo Xảo cười nói: "Chỉ là một đoạn ngắn phía sau, chỉ cần vị trí châm chính xác, như vậy cho dù là thầy thuốc tập sự, cũng không có vấn đề."
"Chỉ là......"
Chương Xảo Xảo nhìn về phía camera trực tiếp phía sau Trần Mục.
Nàng là loại nữ tử có tốc độ truyền tin rất nhanh.
Làm sao có thể không biết, tổ chương trình quay phim, từng có chuyện bác sĩ Trần kéo rèm riêng tư cho người bệnh, còn có ý đồ đi vào quay chụp.
Cảm nhận được ánh mắt của Chương Xảo Xảo đưa tới.
Người quay phim mới bất đắc dĩ từ ống kính trước mặt, lộ ra mặt của mình: "Bạn học, tôi là người mới, bạn yên tâm đi!"
"Chúng ta chỉ ghi lại bác sĩ Trần, không ghi lại đời tư cá nhân của các bạn học!"
"Tôi hiểu quy củ."

「 Người quay phim mới này rất có tinh thần cầu tiến a! 」
「 Có thể không mạnh sao, trước đó người không hiểu quy củ cùng quay chụp, đã bị đổi rồi còn gì? 」
「 Kiến thức cơ bản, loại hình quay chụp trực tiếp theo thời gian thực này, tiền lương được tính theo ngày, lương ngày năm chữ số...... 」
「 Không phải, lương ngày cao như vậy, tên quay phim ngu ngốc trước kia làm thế nào cạnh tranh được? 」
「 Còn không phải bởi vì lão bà cảm thấy không thể chính mình phát đạt, liền vứt bỏ người bạn thuở hàn vi, quỷ mới biết bạn thuở hàn vi là bùn nhão không trát được tường. 」
「 Nói đến, cô nương Chương Xảo Xảo này cũng là người rất thấu hiểu lòng người...... 」
「 Chương Xảo Xảo khéo hiểu lòng người không có sai, nhưng hy vọng sau này nếu có học sinh không muốn phối hợp với thầy thuốc tập sự, đừng có bị dân mạng bạo lực mạng. 」
「......」

Đối mặt với người quay phim rất mong muốn tự thể hiện bản thân.
Chương Xảo Xảo cũng không nhịn được khóe môi cong lên, an tâm rất nhiều.
Quay đầu nhìn về phía Trần Mục: "Bác sĩ Trần, chúng ta bắt đầu?"
Trần Mục gật đầu.
Sau khi kéo rèm lên.
Trần Mục đầu tiên là kiểm tra tình huống của Chương Xảo Xảo.
Tiếp đó.
Đối với mấy học sinh trong bệnh viện, tiến hành kiểm tra tạm thời.
Để bọn họ đưa ra phương án trị liệu hợp lý nhất trong lòng mình, đối với tình huống của Chương Xảo Xảo.
Thời hạn trong vòng ba phút.
Dùng giấy bút viết xuống, không cho phép trao đổi.

「 Văn cầu bác sĩ Trần, đừng kiểm tra nữa, cũng bởi vì bác sĩ Trần đột nhiên bắt đầu kiểm tra, giáo thụ của chúng ta cũng cho chúng ta bài kiểm tra theo đường......」
「 Nên nói hay không, cơ hội cạnh tranh như này, vẫn rất công bằng, chắc chắn là để cho bác sĩ đáng tin nhất, đi xem bệnh cho người bệnh.」
「 Người dẫn đội chúng ta, dùng phương thức giống như bác sĩ Trần vậy!」
「 Sư phụ mang đội nguyên thoại: Lý luận đều học người không hiểu, thực tiễn còn có thể dựa vào đâu?」
「 Có bị mắng, “Oa” một tiếng khóc lên......」
「 Ôm mấy quyển “Gạch” đi thư viện! Cuốn chết các ngươi bọn này học y!」
「......」

Nhìn thấy có mấy người mặc áo blouse trắng vò đầu bứt tai.
Chương Xảo Xảo nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Trần, loại kiểm tra theo đường này, có phải là hơi phiền phức cho mấy vị bác sĩ không?"
Vị bạn học này.
Thật là một người tốt a!
Còn giúp bọn họ nói chuyện!
Mấy người mặc áo blouse trắng đang cúi đầu viết lộ trình trị liệu, không nhịn được dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Chương Xảo Xảo.
Cũng đang ở trong nội tâm âm thầm cầu nguyện.
Hy vọng bác sĩ Trần có thể bỏ qua lần kiểm tra đột ngột theo đường này đối với những người như bọn họ......
Ai ngờ.
Trần Mục hướng về phía bọn họ nhìn một cái.
Trong con ngươi bình thản.
Không có bao nhiêu độ ấm.
"Còn 2 phút."
Đám áo blouse trắng lòng mang mong đợi: “!!!”
Nhìn thấy tất cả mọi người đều bắt đầu múa bút thành văn, tâm tình Trần Mục mới tốt hơn một chút.
"Trước kia ta lúc thực tập, hoàn cảnh so với bọn hắn ác liệt hơn nhiều."
Chương Xảo Xảo hiếu kỳ: "Vậy bác sĩ Trần trước kia lúc thực tập, gặp phải bệnh nan y, cũng sẽ giống như bọn họ vò đầu bứt tai sao?"
Trần Mục nhún vai: "Vẫn tốt chứ, dù sao ta cũng coi như là một nửa của Y Học thế gia, cụ thể nên xử lý như thế nào, ta đều học qua."
Chương Xảo Xảo: “......”
Đám áo blouse trắng: “!!!”

"Bác sĩ Trần, ta viết xong!"
Chưa tới 2 phút.
Một nam sinh để tóc hơi dài, buộc kiểu đầu tròn đi tới bên cạnh Trần Mục.
Đem đáp án của mình đưa cho Trần Mục.
Ống kính trực tiếp thử hướng tới tờ giấy kia.
Nhìn thấy Trần Mục không có phản đối.
Người quay phim liền ý thức được, đây là nội dung mình có thể quay chụp.
Trực tiếp điều chỉnh ống kính.
Thấy rõ nội dung trên tờ giấy kia......

「????」
「 Không phải, các ngươi học y, là có một bộ ngôn ngữ riêng sao? Ta như thế nào một từ cũng xem không hiểu?!」
「 Ngôn ngữ không thể nói là, nhưng chúng ta có ngôn ngữ y học, ngược lại là rất nhiều bác sĩ đều sẽ dùng y học thể viết bệnh án, không phải cả nước đều như vậy sao?」
「 Mặc dù, nhưng mà, y học thể cùng châm cứu, không có quan hệ gì chứ? Y học thể ghi chép phần lớn cũng là một chút chữ viết tắt của thuốc tây......」
「 Ta chỉ nói thôi, có hay không một loại khả năng, anh bạn này chỉ là đơn thuần chữ xấu?」
「......」

Trần Mục cầm giấy trong tay, trừng mắt nhìn hồi lâu.
Sắc mặt.
Dần dần mờ mịt.
Một lúc lâu sau.
Vẫn là không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía nam sinh: "Không phải, ngươi viết cái gì?"
"Chính là, đầu tiên như này, sau đó như vậy, cuối cùng còn như vậy, lại như thế......"
Nam sinh chỉ vào chữ trên giấy.
Hết sức chăm chú giải thích cho Trần Mục.
Trong lời giải thích của hắn, Trần Mục mới dần nhận ra, những chữ Hán có chút xa lạ với hắn do kiểu chữ quá kỳ lạ của nam sinh.
Hắn bây giờ thật sự có chút hiếu kỳ.
Giáo viên chấm bài thi đại học năm đó, khi nhìn thấy bài văn của nam sinh.
Chẳng lẽ không có sụp đổ sao?
"Bác sĩ Trần, như thế nào?"
"Ta cảm thấy ý tưởng của ta, hoàn toàn không có vấn đề!"
Mặc dù Trần Mục vẫn chưa mở miệng.
Nam sinh đầu tiên viết xong, vẫn duy trì sự tự tin cực hạn.
Trần Mục khóe môi nhếch lên, "Viết không tệ, ngươi đến châm cứu cho Chương Xảo Xảo, những người khác quan sát học tập."
"Dựa theo trình tự phương án trị liệu vừa đưa ra, ở phía sau hắn xếp hàng."
"Nếu như hắn xuất hiện sai lầm, người phía sau thay thế."
Đám áo blouse trắng cùng nhau gật đầu: "Tốt, bác sĩ Trần!"
Trong phòng ngăn.
Quần áo của Chương Xảo Xảo được vén lên, lộ ra vòng eo trắng như tuyết.
Nam sinh ngồi trước mặt Chương Xảo Xảo, nhanh chóng xác nhận vị trí châm.
Nghe được một tiếng "Ân" của Trần Mục, liền nhanh chóng hạ châm.

Hơn 20 phút trôi qua.
Chương Xảo Xảo đứng dậy hoạt động thân thể.
Cười hướng về phía nam sinh vì nàng châm cứu, giơ ngón tay cái, "Tiểu thầy thuốc, thủ pháp không tệ lắm!"
Nam sinh có chút ngượng ngùng gãi đầu, cảm tạ Chương Xảo Xảo.
Sau đó.
Ánh mắt mong đợi nhìn vào Trần Mục.
Chờ đợi Trần Mục khen ngợi hắn.
Ánh mắt Trần Mục chỉ nhẹ nhàng rơi xuống người hắn trong nháy mắt, "Biểu hiện không tệ, có điều chữ viết cần luyện thêm......"
Vẻ mặt của nam sinh trong nháy mắt rạn nứt.

「 Cười chết! Vốn là muốn chờ khích lệ, kết quả trực tiếp bị đả kích!」
「 Đại học Hải Thành đã có người bắt đầu phát trực tiếp, giáo y viện lại bắt đầu xếp hàng.」
「 Ta chính là một thành viên đang xếp hàng, không có bệnh, chỉ là tiện đường tham gia náo nhiệt.」
「???」
「 Không phải, nghĩ như thế nào, đây cũng là có thể tham gia náo nhiệt?」
「 Đều nói Trung y bắt mạch, có thể thấy được một chút vấn đề tiềm ẩn, vạn nhất ta có ẩn tật gì?」
「......」

"Chương Xảo Xảo, cuối tuần ngươi đến kiểm tra một chút."
Trần Mục trả lại thẻ căn cước cho Chương Xảo Xảo.
Chương Xảo Xảo cảm ơn Trần Mục, sau đó rời khỏi phòng y tế.
Không có Tô Băng Băng bên cạnh.
Trần Mục chỉ có thể tự mở miệng hô: "Vị tiếp theo!"
Theo tiếng nói của Trần Mục vang lên.
Một nam sinh để tóc nồi úp, tập tễnh tiến vào phòng y tế.
Trên đùi nam sinh.
Còn có vết máu loang lổ, cùng mảnh vụn vật thể không rõ.
Trần Mục hít sâu một hơi.
"Trước tiên thay ga giường y tế dùng một lần trên giường kiểm tra."
Đám áo blouse trắng trong phòng đều bị vết thương của nam sinh dọa cho sợ hãi.
Không hiểu nổi trong sân trường an toàn như vậy, làm thế nào hắn lại tự làm mình ra nông nỗi này.
Vậy mà bản thân nam sinh lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đi tới trước mặt Trần Mục, đưa thẻ căn cước, "Bác sĩ Trần, khám bệnh cần đăng ký trước phải không?"
"Ân......" Trần Mục có chút ánh mắt phức tạp, nhận thẻ căn cước của nam sinh.
Quét qua máy đọc thẻ.
Thông tin cá nhân của nam sinh trực tiếp hiện lên trên máy tính của phòng y tế.
「 Chu Lãng.」
Lật xem qua một lượt hồ sơ bệnh án của nam sinh ở giáo y viện.
Chưa từng có hồ sơ bệnh án.
Trần Mục đứng dậy.
Vừa mới chuẩn bị đi lấy dược vật và công cụ xử lý vết thương ngoài.
Liền thấy có một vị áo blouse trắng đã chuẩn bị xong.
ưng đĩa đứng bên cạnh Trần Mục.
Nhìn lên.
Trần Mục bất đắc dĩ: "Đi, đã tích cực như vậy, vậy thì do ngươi xử lý vết thương cho hắn."
"Nhưng mà......"
Trần Mục chưa kịp nói hết câu.
Tên áo blouse trắng đã rất tích cực, tiếp lời: "Bác sĩ Trần, tôi hiểu!"
"Tất cả hành động nghe theo chỉ huy!"
Trần Mục gật đầu.
Nhìn thấy bệnh nhân Chu Lang đã chủ động ngồi trên giường kiểm tra.
Hơn nữa còn đặt ngang chân bị thương lên trên giường kiểm tra.
Trần Mục ngược lại là không khách khí.
Trực tiếp mang theo một đám thực tập sinh tiến lên.
Đầu tiên là quan sát tình huống của Chu Lãng, sau đó nhường chỗ.
Cho thầy thuốc tập sự, thay phiên nhau quan sát vết thương của bệnh nhân.
Trong lúc các thầy thuốc tập sự khác quan sát vết thương.
Trần Mục khoanh tay đứng sang một bên, nhìn Chu Lang, hỏi: "Nếu ta không nhìn lầm, vết thương này của ngươi là do phích nước nóng nổ?"
Chu Lang rất tức giận gật đầu, "Đúng vậy! Ta lần sau sẽ không mua loại phích nước nóng vỏ nhựa này nữa!"
"Chất lượng chẳng ra gì!"
Trần Mục sờ cằm.
Như có điều suy nghĩ nhìn Chu Lãng, "Vậy xin hỏi, bạn học Chu Lang, phích nước nóng của ngươi cụ thể là do nguyên nhân gì, dẫn đến nổ tung?"
Ánh mắt Chu Lãng bắt đầu né tránh.
Trần Mục thở dài, cầm điện thoại lên, trực tiếp gửi tin nhắn thoại ra ngoài.
"Thư ký Trịnh, thông báo cho giáo viên hướng dẫn lớp một năm hai chuyên ngành xây dựng, đến phòng ngủ của Chu Lãng kiểm tra."
Nhìn thấy Chu Lãng sắp khóc đến nơi.
Trần Mục, một giáo y, vẫn sắt đá, "Chủ yếu kiểm tra, phòng ngủ của Chu Lãng có tàng trữ que đun nước hay không."
Chu Lang ánh mắt đờ đẫn.
Hắn sao lại ngu xuẩn như vậy?
Sao lại đến giáo y viện?!
Đi thêm hai bước, đến phòng khám bên ngoài trường không tốt sao?

「 Không phải, là tin tức của ta lạc hậu sao, que đun nước là đồ vật gì, ta chưa từng nghe qua?」
「 Nói đơn giản, chính là một cái que đun nước có nắp, trực tiếp nhét vào trong phích nước, liền có thể đun nước nóng, là một sản phẩm có cảm giác niên đại......」
「 Phòng ngủ chúng ta cũng lén lút đun nước nóng, nhưng không phải đều dùng ấm điện sao?」
「 Ấm điện mua một cái kha khá, nói thế nào cũng phải hơn mười tệ, nhưng que đun nước không giống, bình thường sẽ không vượt quá hai ba mươi tệ. 」
「 Nhưng mà que đun nước này, thật sự không an toàn, trước kia tại phòng ngủ của chúng ta cũng nổ tung qua, còn đưa đội phòng cháy chữa cháy tới, rất đáng sợ......」
「......」

Đám áo blouse trắng đang quan sát vết thương.
Nghe được âm thanh của Trần Mục, nhao nhao không nhịn được quay đầu.
Có người không kìm được lòng hiếu kỳ, truy vấn: "Bác sĩ Trần, làm sao anh biết, hắn dùng que đun nước?"
"Thật ra anh không mở miệng, chúng ta thậm chí ngay cả vết thương của hắn là do nước nóng ấm nổ tung, cũng không nhìn ra......"
Một đám học sinh tự nhận thành tích học tập không tệ trong trường.
Giờ khắc này.
Vây quanh vết thương của Chu Lang, nhìn nghiêm túc.
Trần Mục nhíu mày: "Muốn làm được, rất đơn giản."
Những người có thái độ học tập nghiêm túc.
Đã móc sổ tay và bút ra, chuẩn bị ghi chép “kinh nghiệm” Trần Mục muốn chia sẻ cho bọn hắn.
Liền nghe được......
Trần Mục: "Tới phòng y tế, làm 2 năm giáo y, các ngươi liền có thể làm được."
Đám áo blouse trắng: “???”
Trần Mục thở dài: "Giống như loại này dùng que đun nước, dẫn đến bình nước ấm nổ tung, đến phòng y tế xử lý vết thương ngoài, hắn không phải người đầu tiên......"
Nghĩ nghĩ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám áo blouse trắng.
Trần Mục bồi thêm một câu: "Hẳn là, cũng sẽ không phải là người cuối cùng?"
Đang nói chuyện.
Điện thoại Trần Mục vang lên tiếng thông báo WeChat.
Nhìn thấy tin nhắn của thư ký Trịnh, Trần Mục nhíu mày.
"Chu Lãng."
Trước mặt Trần Mục, Chu Lãng ngoan ngoãn như chim cút nhỏ.
Chu Lãng: "Bác sĩ Trần, có!"
Trần Mục khóe môi cong càng rõ, trong lòng Chu Lãng càng lạnh lẽo.
Quả nhiên.
Trần Mục cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Điểm học phần của ngươi, đã trừ xong, trừ hai phần."
Chu Lãng chấn kinh: "Trước đó không phải một phần sao?"
Trần Mục nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "Trước kia đúng là một phần."
"Bất quá, căn cứ vào nội quy mới nhất sửa đổi của trường, dùng trộm ấm điện trừ một phần, que đun nước nguy hiểm hơn, tội thêm một bậc."
"Trừ hai phần!"
Chu Lãng kêu lên, ngồi phịch xuống giường kiểm tra của giáo y viện: "Học phần của ta vốn đã không đủ dùng......"
Trần Mục không hề dao động: "Học phần trân quý như vậy, vậy ngươi đừng có dùng que đun nước a?"
Chu Lãng đau lòng che mặt: "Sớm biết vậy, ta đã không tiết kiệm chút tiền kia......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận