Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 249: Mồ hôi dị ứng? Thật tiểu chúng từ ngữ!

Chương 249: Dị ứng mồ hôi? Thật là một cụm từ hiếm gặp!
Nhìn thấy biểu lộ có chút kinh ngạc của Trần Mục.
Giờ khắc này.
Thiếu nữ jk với sức mạnh kỳ lạ, đột nhiên ham muốn chia sẻ tăng vọt!
Trực tiếp ngẩng đầu tiến đến trước bàn Trần Mục.
Nằm bò lên trên bàn, nhìn xem Trần Mục: “Bác sĩ Trần, anh không biết lúc bọn em báo cảnh sát, bà chủ quán bún thập cẩm cay, trở mặt nhanh cỡ nào đâu.”
“Bà ta nói với bọn em, trong sân sau nhà bà ta thật sự có một chiếc xe đạp, nhưng mà không biết là ai mang vào.”
Trần Mục: “Tất nhiên bà ta biết xe đạp là của các cô, trực tiếp trả lại cho các cô là được, tại sao sau này còn muốn cãi nhau?”
“Thậm chí...”
Trần Mục có chút bất đắc dĩ chỉ chỉ Giang Lộ trước mặt mình, “Còn khiến cổ họng cô nương này ầm ĩ thành ra thế này?”
Thiếu nữ jk bĩu môi, “Nếu mà thật sự đơn giản như vậy, thì bọn em đã hủy báo cảnh sát rồi.”
“Bác sĩ Trần, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi mấy người buôn bán kia ngang ngược đến mức nào, bà ta nói tuy không biết xe đạp của bọn em tại sao lại xuất hiện ở sân sau nhà bà ta.”
“Nhưng vì đã ở nhà bà ta rồi, bọn em nếu như muốn lấy lại xe đạp, thì phải trả cho bà ta phí quản lý.”
Trần Mục liếc mắt nhìn camera trực tiếp bên cạnh mình, “Hả?”
Biết rõ trong trường học, gần đây đang làm chương trình.
Bên ngoài trường mà mấy tiểu thương còn có thể ngang ngược như vậy.
Nếu là bình thường, không biết còn hống hách đến mức nào?
Kinh nghiệm sống chưa nhiều, vậy mà lại nghĩ sinh viên bọn họ dễ dàng nắm thóp như vậy sao?
Trần Mục chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn một chút cổ họng đã tắt tiếng của Giang Lộ, lại nhìn một chút thiếu nữ jk mặt đầy hưng phấn.
Thậm chí không cần đặt câu hỏi thêm.
Trong lòng Trần Mục, đã có đáp án.
“Các cô không đồng ý với yêu cầu vô lý của chủ quán.”
Thiếu nữ jk hưng phấn gật đầu một cái, “Bà chủ kia tưởng rằng bọn em là quả hồng mềm, không ngờ được, sinh viên thời nay chính là không thiếu nhất thời gian!”
Trần Mục: “...”

「 Không phải chứ, đại học Hải Thành của các người, sao phân cực hai thái cực nghiêm trọng như vậy hả?」
「 Uất ức có thể khóc bản thân đến mức nhập viện, hung hãn có thể mắng cổ họng mình tắt tiếng luôn?!」
「 Nhưng sau cùng điểm đến của bọn họ đều giống nhau, đều là phòng y tế đại học Hải Thành...」
「 Bác sĩ Trần: Mấy cha nội làm ơn tha cho tôi đi!」
「 Mấy người buôn bán này, cần có ban ngành liên quan ra tay uốn nắn a.」
「 Đâu chỉ có đại học Hải Thành, mấy tiểu thương trước cửa trường học của tôi cũng đặc biệt đáng ghét, có thể nói chỉ là mấy con sâu làm rầu nồi canh thôi.」
「...」

Nói đến đây.
Không chỉ là thiếu nữ jk.
Ngay cả Giang Lộ với cổ họng không nói ra lời, đều không bị khống chế, có chút kiêu ngạo ưỡn cổ lên.
Thiếu nữ jk: “Bọn em đã sớm đoán được, bà ta không có ý tốt gì.”
“Lúc đi vào, bọn em liền ghi âm.”
“Khi cảnh sát đến, bọn em đã cãi nhau ầm ĩ mười mấy phút rồi, thái độ bọn họ vô cùng cường ngạnh, nói là bọn em không trả tiền, thì không lấy được xe đạp.”
Giang Lộ đi theo gật đầu, tay cầm bút, rất nhanh viết lên giấy.
“Không chỉ có thế, ông chủ kia còn ý đồ động tay động chân với bọn em!”
“Nói là bọn em gây ảnh hưởng đến việc buôn bán của bọn họ, bọn họ có quyền cưỡng chế đuổi bọn em đi, vẫn là mấy anh khóa trên đi ngang qua giúp bọn em ngăn người lại, bọn em mới không bị đánh.”
Sắc mặt Trần Mục đã đen kịt, “Còn dám động thủ?”
Thiếu nữ jk bĩu môi: “Có gì mà bọn họ không dám chứ, nói trắng ra, bọn họ chính là chắc mẩm tâm lý của sinh viên.”
“Rất nhiều người đều cảm thấy, mình lên đại học rồi thì chính là người trưởng thành rồi.”
“Cho dù trong cuộc sống có gặp phải chuyện không hay, cũng sẽ không trao đổi với gia đình và nhà trường, cho là mình sự tình, liền muốn tự mình giải quyết.”
“Anh có lẽ không nghĩ đến, về sau cảnh sát đều đến, bọn họ cũng không có thay đổi cách nói.”
“Bọn em nếu như không trả phí quản lý, thì bọn họ không trả xe đạp.”
Trần Mục nhíu mày: “Vậy, sau đó có kiểm tra camera không?”
Thiếu nữ jk: “Bọn họ đã sớm xoá camera rồi, làm sao có thể lưu lại chứng cứ chứ.”
Trần Mục càng nhíu mày hơn.
Ngay tại lúc Trần Mục cảm thấy chuyện này thật sự rất khó giải quyết.
Liền nghe được thiếu nữ jk chuyển đề tài: “Nhưng bà ta không thể ngờ được là, có một đàn anh dựng xe ngay đối diện nhà bà ta.”
“Camera hành trình hướng về phía cửa hàng nhà hắn, vừa vặn ghi lại toàn bộ quá trình bọn họ trộm xe.”
Trần Mục nhịn không được cảm thán: “Còn tốt, còn tốt...”
Xe đạp có thể lấy lại.
Ít nhất có thể chứng minh.
Cuộc cãi vã này không có vô ích.
Thiếu nữ jk vẫn tức giận không dứt, “Sau đó cảnh sát yêu cầu bọn họ trả xe cho bọn em, kết quả đôi vợ chồng kia đuổi theo chửi mắng người khác!”
“Nói bọn em là sinh viên lòng dạ hiểm độc, ỷ vào thân phận học sinh, ức hiếp bọn họ buôn bán làm ăn.”
“Bọn em làm sao có thể chịu được sự uất ức như vậy, liền đứng cãi lại bọn họ!”
“Kết quả...”
Thiếu nữ jk vừa nãy còn khí thế mười phần.
Ánh mắt lúc rơi vào người bạn mình, có chút buồn cười, “Giang Lộ quá tức giận, trực tiếp cổ họng hô mất cả tiếng!”
Trần Mục vừa vặn cũng viết xong một phần bệnh án.
Đang chuẩn bị đi tìm công cụ.
Một miếng đè lưỡi vừa mở hộp, liền xuất hiện trước mắt Trần Mục.
Là một nhân viên trực tại phòng y tế trường.
Đưa tới.
Trần Mục kiểm tra đơn giản tình huống của Giang Lộ.
Vứt miếng đè lưỡi đi, “Trong vòng một giờ không được uống nước, hôm nay cố gắng không ăn đồ cay nóng, quan sát thêm tình trạng giọng nói.”
“Nếu như ngày mai vẫn tắt tiếng, thì đến bệnh viện lớn làm kiểm tra dây thanh quản, xem có phải dây thanh quản có vấn đề gì hay không.”
Nói xong.
Trần Mục viết một tờ giấy chuyển viện của phòng y tế, đưa cho hai cô gái trước mặt mình.
“Nếu như không có vấn đề gì khác, các cô có thể rời đi.”
Hai cô gái nhận tờ giấy chuyển viện của phòng y tế.
Nói cảm ơn liên tục.
Rời khỏi phòng y tế.

Gần đến trưa.
Nhìn thấy Tô Băng Băng vẫn một mình, buồn bực ngồi ở đó.
Trần Mục đưa tay xem thời gian.
Mười giờ rưỡi.
Đi đến trước mặt Tô Băng Băng, “Phóng viên Tô, đi ăn cơm không?”
“Ăn cơm?”
Tô Băng Băng vừa định nói, đây không phải thời gian ăn cơm.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Mục.
Đột nhiên nghĩ tới.
Buổi trưa là thời điểm phòng y tế bận rộn nhất.
Tô Băng Băng lập tức không do dự nữa, đứng dậy chuẩn bị đi theo Trần Mục, “Đi!”
Hai người cùng đi xuống lầu.
Trần Mục đi vài bước.
Đột nhiên nghĩ đến.
Mấy ngày nay hắn cùng Tô Băng Băng ở cùng nhau, cơ hồ không có thời gian cùng nhau ăn cơm.
Hắn tự nhiên là không biết Tô Băng Băng thích ăn gì.
Bất đắc dĩ.
Dừng bước: “Phóng viên Tô, cô muốn ăn gì?”
Ngược lại Tô Băng Băng lại không khách khí: “Muốn ăn chút mì, hoặc là bún, kiểu như bún thập cẩm cay ấy.”
Trần Mục: “Trong trường có một quán canh thịt trâu Hoài Nam ăn rất ngon, có được không?”
Tô Băng Băng: “Được.”
Lúc ăn cơm.
Đã mấy lần, Trần Mục đều muốn mở miệng hỏi Tô Băng Băng một câu.
Trước đó rốt cuộc là vì cái gì mà tức giận.
Nhưng Trần Mục nói đến bên miệng, ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn sợ.
Sợ chính mình một câu nói sai, lại chọc Tô Băng Băng tức giận.
Tô Băng Băng thì vẫn luôn cúi đầu.
Ăn phần canh thịt trâu Hoài Nam của mình.
Thật ra nàng cũng biết.
Giữa mình và Trần Mục trước đó chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, chẳng qua là nàng không cẩn thận hiểu lầm ý của Trần Mục.
Đứng ở góc độ của Trần Mục.
Người đàn ông này không có làm sai gì cả.
Tô Băng Băng mấy lần ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Mục.
Lời xin lỗi đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn là rất khó nói ra.

「 Trời ạ, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vợ của tôi lúng túng như vậy...」
「 Bác sĩ Trần, làm ơn, anh hãy cho vợ tôi một cái bậc thang để xuống đi, nếu không thì nàng có thể sẽ lúng túng chết mất!」
「 Để có thể cho bậc thang xuống, thì điều kiện tiên quyết là bác sĩ Trần phải biết rõ, vợ của tôi là vì cái gì mà giận dỗi a!」
「 Bác sĩ Trần: Nhịp tim không đủ, nhất định là nhịp tim không đủ! Cô không thể giấu bệnh được!」
「 Tôi sớm muộn gì cũng sẽ cười chết mất trong khung chat này!」
「...」

Tốc độ ăn cơm của Trần Mục, ngược lại chậm hơn Tô Băng Băng rất nhiều.
Tô Băng Băng cũng đã trang điểm lại.
Thấy người đàn ông đối diện, vẫn còn đang chậm rãi ăn cơm, không nhịn được mở miệng nói: “Bác sĩ Trần, tôi có kể với anh chưa, trước đây tôi đã từng làm qua một mùa tiết mục về khoa cấp cứu...”
Trần Mục gật đầu: “Có nói qua, sau cùng vì có người nhà bệnh nhân gây chuyện, nên bị ép phải tạm dừng ghi hình giữa chừng.”
Tô Băng Băng: “...”
Đoạn này.
Kỳ thực anh không cần phải nhắc tới.
Điều chỉnh tâm tình một chút.
Tô Băng Băng rất cố gắng, khơi lại chuyện, “Trước kia ở khoa cấp cứu, tôi từng ăn cơm cùng rất nhiều bác sĩ, tốc độ ăn cơm của bọn họ đều rất nhanh.”
Trần Mục cười: “Nhưng mà phóng viên Tô có biết không, nếu như tốc độ ăn cơm quá nhanh, sẽ không tốt cho dạ dày.”
Tô Băng Băng: “Hả?”
Trần Mục chậm rãi đi lấy trà sữa, uống một ngụm.
Lúc này mới tiếp tục nói: “Những bác sĩ kia tự nhiên cũng biết, tốc độ ăn cơm quá nhanh sẽ không tốt cho dạ dày, nhưng mà cô cũng đã nói, bọn họ đều là bác sĩ khoa cấp cứu, làm sao có thời gian mà ăn từ từ chứ.”
“Nhưng mà...”
Trần Mục ngả người tựa về phía sau.
Vẻ mặt đầy đắc ý không che giấu được, “Nhưng mà tôi thì không giống, tôi chỉ là một nhân viên y tế của trường, vô cùng nhàn hạ! Đương nhiên là có nhiều thời gian để ăn cơm!”
Tô Băng Băng im lặng: “Anh? Nhàn hạ?”
Trần Mục gật đầu: “Đương nhiên! Khoảng thời gian này bận rộn là do huấn luyện quân sự, đợi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, thì phòng y tế sẽ không có nhiều bệnh án nghiêm trọng.”
“Huống hồ...”
Trần Mục nghĩ đến chuyện vui vẻ.
Nụ cười trên mặt càng chân thành tha thiết hơn, “Bởi vì đại học Hải Thành hoãn thời gian huấn luyện quân sự, nên sau khi kết thúc một tháng, liền đến kỳ nghỉ đông!”
“Đến lúc đó, lại có trọn vẹn gần hai tháng không cần làm việc, vậy chẳng phải là nhàn rỗi sao?”
Tô Băng Băng: “...”
Trần Mục nhàn hay không, nàng không biết.
Nàng chỉ biết là.
Nắm đấm của mình cứng lại rồi!

「 Vừa nghĩ tới bác sĩ Trần sắp được nghỉ định kỳ, mà chúng ta phải làm việc đến 30 tết, tôi liền rất tức a!」
「 Không có biện pháp nào để anh ta ở lại trường làm việc sao?」
「 Vấn đề là, cho dù có ở lại trường làm việc, thì nghỉ đông cũng sẽ không có học sinh mà?」
「 Các anh em, các cậu có xem tin tức trên mạng không, có người nói bác sĩ Trần trước đó chính là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện nhân dân số một thành phố Hải Thành?」
「 Tôi cũng thấy tin tức đó, nói là xảy ra tai nạn y tế, bị đuổi việc, nhưng mà trong nhà có quan hệ, nên ém chuyện này xuống!」
「???」
「 Không thể nào, bác sĩ Trần nhìn qua, là một người rất tốt mà!」
「 Tri nhân tri diện bất tri tâm, tìm một người có vết nhơ đầy rẫy ra làm trực tiếp, cũng không biết đại học Hải Thành và tổ chương trình rốt cuộc có ý gì!」
「 Chẳng trách trước kia tranh giành thuốc, hóa ra không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy!」
「 Cướp thuốc thì không cần thiết phải mắng đâu, bác sĩ Trần làm như vậy, không phải là vì cứu người sao?」
「 Đúng vậy, bác sĩ Trần không cướp, chẳng lẽ canh chừng hiểm nguy cho mấy nhân viên y tế khác làm sao?」
「...」

Trần Mục thấy vẻ mặt Tô Băng Băng cứng ngắc.
Cũng ý thức được.
Hình như trong lúc vô tình, mình lại khiến cho bầu không khí giữa hai người rơi xuống.
Giật giật môi.
Đang chuẩn bị nói cái gì khác, khuấy động không khí một chút.
Đột nhiên một nữ sinh.
Chạy tới với vẻ mặt vội vã, “Bác sĩ Trần, anh thật sự ở nhà ăn số 2!”
“Mau đi xem đi, bạn cùng phòng của em bất tỉnh rồi!”
Trần Mục biến sắc.
Theo bản năng sờ túi.
Khi nhìn sang Tô Băng Băng đối diện, sắc mặt Tô Băng Băng cũng có chút lúng túng.
Trần Mục là rủ Tô Băng Băng ra ngoài ăn cơm.
Thấy Trần Mục lúc ra cửa cởi áo khoác trắng, Tô Băng Băng tự nhiên cũng không có mang theo hòm thuốc của Trần Mục.
Cho dù như vậy.
Trần Mục vẫn hướng đám đông vây xem hô một tiếng, “Có ai rảnh thì làm ơn đi tìm người phụ trách nhà ăn, chắc hẳn nhà ăn có hòm thuốc cấp cứu!”
Nói xong.
Trần Mục bước nhanh đến bên cạnh nữ sinh, “Đi thôi, dẫn tôi đi xem bạn cùng phòng của cô.”
Chen vào đám người.
Trần Mục chỉ là nhìn thấy gương mặt người bệnh.
Cả người liền trong nháy mắt không ổn, vừa bắt mạch cho người bệnh, vừa lớn tiếng chất vấn bạn cùng phòng của người bệnh, “Chuyện gì vậy, sao cô ấy lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Bạn cùng phòng của người bệnh, cũng bị thái độ của Trần Mục làm cho sợ hết hồn.
Trả lời: “Chuyện là như thế này, cuối tuần bọn em phải kiểm tra thể dục.”
“Lần trước thành tích không đạt tiêu chuẩn, nên bạn ấy tự mình đề nghị mỗi ngày ra ngoài chạy bộ một giờ, luyện tập một chút.”
“Kết quả...”
“Chạy một giờ, liền...”
Trần Mục im lặng: “Tôi trước đây đã từng cho cô ấy giấy chứng nhận, tình huống của cô ấy không thể tham gia khảo thí thể dục! Cũng không thể vận động!”
Bạn cùng phòng của người bệnh nhỏ giọng nói: “Nhưng mà thầy giáo thể dục của chúng em không tin giấy chứng nhận của anh, nói bệnh án anh đưa ra là loại bệnh mà thầy ấy chưa từng nghe qua...”
“Bác sĩ Trần! Hòm thuốc đến rồi!”
Một học sinh cầm hòm thuốc chạy nhanh tới.
Trong tất cả các khu giảng đường của đại học Hải Thành, nhà ăn, và các khu chức năng khác.
Hòm thuốc bên trong đều là do Trần Mục tự mình phân phối dược phẩm và dụng cụ.
Thành thạo tìm được bộ kim châm cứu dùng một lần trong hòm thuốc.
Bắt đầu châm cứu cho người bệnh.
Tô Băng Băng đứng ở một bên, tò mò nhìn cảnh này.
Nhìn Trần Mục có chút tức giận một hồi.
Tô Băng Băng lại tiến đến bên cạnh bạn cùng phòng của người bệnh, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học, tôi có thể hỏi một chút, căn bệnh mà giáo viên thể dục của các bạn nói chưa từng nghe qua, rốt cuộc là bệnh gì không?”
Bạn cùng phòng của người bệnh nghe thấy câu hỏi của Tô Băng Băng.
Có chút lúng túng sờ mũi, “Bác sĩ Trần còn ở đây, bác sĩ Trần có thể chứng minh, em thật sự không có bịa ra bệnh của bạn em!”
“Trên thế giới, thật sự có một loại bệnh như vậy!”
Nàng nói như vậy.
Ngược lại Tô Băng Băng lại càng hiếu kỳ hơn, không kịp chờ đợi hỏi: “Bạn học, rốt cuộc là bệnh gì vậy?”
Bạn cùng phòng của người bệnh: “Có lẽ, cô đã từng nghe qua bệnh dị ứng mồ hôi chưa?”
Tô Băng Băng: “Hả?”
Bạn cùng phòng của người bệnh: “Nói một cách đơn giản, chính là không thể đổ mồ hôi, một khi đổ mồ hôi, sẽ sinh ra phản ứng dị ứng.”
Tô Băng Băng: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận