Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 197: Nôn nửa tháng, có thể cọ cái chuyên gia hội chẩn không?

Chương 197: Nôn nửa tháng, có thể xin buổi hội chẩn chuyên gia không?
"Tài trợ?"
Nghe thấy âm thanh này.
Trần Mục dừng bước, dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về phía Lam Lan ở cách đó không xa.
Không trực tiếp đồng ý.
Mà nghi vấn hỏi: "Ta không nghĩ ra được, trong trường học có buổi tọa đàm giáo dục an toàn, có giá trị tài trợ sao?"
"Cũng không thể là bởi vì nhà Lam Lan đồng học có tiền, muốn tài trợ liền tài trợ chứ?"
Mấy năm trước.
Trần Mục từng nhờ quan hệ của lão đầu, may mắn được cùng cha của Lam Lan là Lam Chính Sinh ăn cơm chung.
Trong bữa tiệc.
Lam Chính Sinh từng vì vấn đề giáo dục con cái, cùng lão đầu đàm luận rất nhiều.
Lam Chính Sinh nói, con gái của mình từ khi còn rất nhỏ, đã được hắn chỉ bảo học tập đầu tư.
Thêm nữa.
Trần Mục tự nhận cũng đã gặp không ít phú nhị đại.
Đám người này tuy có tiền, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Lam Lan muốn tài trợ buổi tọa đàm giáo dục an toàn thực phẩm, tuyệt đối là vì có lợi.
Hơn nữa.
Cái "lợi" này phải thông qua cửa ải của hắn, giáo y này, mới có thể lấy được.
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Trần Mục, nụ cười của Lam Lan lại hiếm khi chân thành tha thiết hơn một chút: "Bác sĩ Trần, ta muốn cho công ty nấm của mẹ ta, tài trợ buổi tọa đàm an toàn giáo dục."
Trần Mục trợn to hai mắt: "???"
---
「 Khá lắm! Đúng là biết làm ăn!」
「 Công ty nấm, cho học sinh tỉnh nấm làm buổi tọa đàm giáo dục an toàn, đây là buổi tọa đàm giáo dục an toàn, hay là Hải Thành đại học đang dẫn sói vào nhà?」
「 Bác sĩ Trần: Ngươi có muốn hay không nghe một chút, ngươi đang nói cái gì vậy!」
「 Thay vào góc nhìn của bác sĩ Trần, thật bất lực, đau lòng bác sĩ Trần......」
「 Cũng không cần gấp gáp mắng Lam Lan, ta luôn cảm thấy người có thể lên làm hội trưởng hội học sinh của trường, bao nhiêu cũng có chút bản lĩnh, Lam Lan đã mở miệng, khẳng định có tự tin có thể thuyết phục bác sĩ Trần?」
「 Ha ha! Nàng nếu thật có thể thuyết phục bác sĩ Trần, ta trực tiếp dựng ngược ăn phân!」
「???」
「 Khá lắm, chơi lớn vậy?」
「 Huynh đệ phía trước, ngươi nếu trực tiếp, nhưng nhất định phải gọi ta, ta có thể cho ngươi kéo hiện trường, kéo tươi mới!」
「 Ái chà! Mưa đạn này, sao nhìn một hồi, lại có mùi vị rồi?!」
「......」
---
Trần Mục lại bắt đầu nhức đầu.
Hít sâu một hơi, mới khống chế được tính tình của mình, "Lam Lan đồng học, ngươi biết tại sao trường học muốn tổ chức buổi tọa đàm giáo dục an toàn lần này không?"
Lam Lan gật đầu.
Dù đối mặt với chất vấn của Trần Mục, cũng không hề nhượng bộ.
Chỉ nói: "Bác sĩ Trần, mỗi người nhìn sự việc ở một góc độ khác nhau!"
"Đứng ở góc nhìn của ta, cho rằng trường học tổ chức buổi tọa đàm lần này, mục đích là để phổ cập khoa học."
"Nói cho chúng ta biết, đồng hương tỉnh nấm, loại nấm nào có thể ăn, loại nấm nào có độc."
"Loại nấm nào cần nấu trong bao lâu."
Trần Mục gật đầu.
Thế nhưng nhìn về phía Lam Lan, trong ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác.
Lam Lan tiếp tục nói: "Đối với đám nhỏ chúng ta từ nhỏ đã uống canh nấm tươi ngon mà lớn lên, giáo dục an toàn, chi bằng thông suốt!"
"Bọn hắn không thể cả đời này đều không ăn nấm, cho nên từ một công ty chuyên bán nấm đến tài trợ cho buổi tọa đàm giáo dục an toàn này, rất có lý."
Trần Mục hơi nhíu mày.
Nhìn thấy Trần Mục rõ ràng đã chịu nghe mình nói tiếp, Lam Lan cười tủm tỉm làm một tư thế "mời".
"Bác sĩ Trần, đứng nói chuyện không tiện lắm, không bằng..."
Trần Mục hai tay đút túi áo blouse trắng.
Quay người.
Quay lại vị trí mình vừa ngồi.
Lam Lan cũng ngồi về vị trí đối diện Trần Mục, "Bác sĩ Trần, ta có một giả thiết."
"Có khả năng nào, dù cho học sinh tỉnh nấm không tới nghe buổi tọa đàm này, trường học cũng chỉ dọa chúng ta, sẽ không thật sự trừ học phần không?"
"Dù sao nếu trường học thật sự trừ học phần, bất luận xuất phát điểm là gì, đều sẽ bị một số dân mạng gán cho cái mác kỳ thị vùng miền."
Trần Mục: "......"
Há miệng.
Quay đầu liếc nhìn camera trực tiếp bên cạnh.
Trong lòng buồn bực.
Một lúc lâu mới nói ra một câu: "Lam Lan đồng học, có vài lời trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi, ngươi nói thẳng ra, sau này trường học sẽ rất khó xử."
Dùng việc trừ học phần để dọa những bạn học này.
Dự tính ban đầu của trường học.
Là để đảm bảo hết mức tất cả học sinh tỉnh nấm đều có thể tới nghe giảng.
Bây giờ bị Lam Lan vạch trần như vậy......
---
「 Trước khi Lam Lan mở miệng, ta thật sự không nghĩ tới, trừ học phần thế mà chỉ là dọa người?!」
「 Kỳ thực ta đã sớm có suy đoán, thông báo của trường học, mặc dù là do phụ đạo viên mỗi lớp ban bố, thế nhưng phía trên lại không có con dấu của Hải Thành đại học.」
「 Ta quay lại xem tấm ảnh trên mạng, quả nhiên không có con dấu, Hải Thành đại học ngay từ đầu đã để lại đường lui cho mình rồi!」
「 Bây giờ không giống, Hải Thành đại học không cần đường lui, bởi vì đường lui đã bị Lam Lan chặn mất rồi.」
「 Loại chuyện này tại sao Lam Lan không đàm luận với phó hiệu trưởng, không đàm luận với bí thư?」
「 Có thể bởi vì bác sĩ Trần yêu cầu tổ chức tọa đàm, cho nên tới trước cùng bác sĩ Trần thương lượng?」
「......」
---
Nhìn thấy Trần Mục với vẻ mặt khổ sở.
Lam Lan bình tĩnh nói: "Bác sĩ Trần, ta có thể đoán được điểm này, ngươi nói xem các bạn học tỉnh nấm khác, có khả năng nào cũng có thể đoán được không?"
"Sau cùng......"
"Những suy đoán tương tự, trong nhóm đồng hương của trường, một đồn mười, mười đồn trăm."
"Dẫn đến cuối cùng, vào ngày tổ chức giáo dục an toàn thực phẩm, hoàn toàn không có mấy học sinh tới?"
Trần Mục im lặng.
Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận.
Nhưng khả năng Lam Lan nói, đích xác tồn tại.
Lam Lan tiếp tục nói: "Thế nhưng, nếu như buổi giáo dục an toàn thực phẩm này, có thứ hấp dẫn bọn hắn thì sao?"
"Chúng ta có thể trực tiếp tổ chức một bữa tiệc nấm ở trong sân trường."
Trần Mục: "Hả?"
Hắn có chút theo không kịp suy nghĩ của Lam Lan rồi?
Lam Lan: "Đem tất cả các loại nấm có thể ăn được bày trong bữa tiệc nấm, vừa ăn, vừa phổ cập khoa học."
"Ta nghĩ không có mấy người tỉnh nấm nào, lại từ chối buổi tọa đàm giáo dục an toàn thực phẩm như vậy?"
Trần Mục đang chuẩn bị mở miệng.
Đột nhiên.
"Ực!"
"Ực!"
Sau lưng truyền đến hai tiếng nuốt nước bọt.
Trần Mục im lặng quay đầu lại, liền thấy anh quay phim vừa vác camera, vừa đưa tay quẹt nước bọt.
Đối diện với ánh mắt Trần Mục.
Anh quay phim: "Bác sĩ Trần, tôi cam đoan với anh, tôi tuyệt đối không có ý định bỏ anh đi quay bữa tiệc nấm, tuyệt đối không có!"
Trần Mục: "......"
Ngươi không mở miệng giải thích thì độ tin cậy còn cao hơn một chút.
Thở dài.
Trần Mục lại nhìn Lam Lan: "Thế nhưng ta vẫn không hiểu, tổ chức bữa tiệc nấm này......"
"Bản thân ngươi, hay là công ty nấm của mẹ ngươi, có thể thông qua buổi tọa đàm an toàn giáo dục này, thu được lợi ích gì."
"Nấm trên giường, ta cũng đã tra trên mạng."
"Chỉ cần bốn chữ số là có thể ăn một bữa."
"Mặc dù quý, nhưng cũng không hiếm đến mức trên thị trường không mua được."
Lam Lan cười cắt ngang lời Trần Mục, "Bác sĩ Trần muốn nói, đối tượng ta hướng tới là đám sinh viên không có tiền mua nấm, buổi tài trợ này, không thể mang lại lợi ích cho ta và mẹ ta, phải không?"
Nhìn thấy Trần Mục gật đầu.
Lam Lan lấy điện thoại di động ra, mở bảng hot search Weibo, đưa cho Trần Mục: "Có lẽ, bác sĩ Trần có thể xem cái này trước được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận