Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 270: Ngươi vĩnh viễn làm không rõ ràng, da giòn sinh viên rốt cuộc có bao nhiêu rảnh rỗi!

**Chương 270: Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu nổi đám sinh viên "da giòn" kia rảnh rỗi đến mức nào!**
"Đột nhiên co giật! Có thể là động kinh!"
"Cẩn thận một chút, phải kịp thời giúp hắn làm sạch khoang miệng, hắn có thể bị c·hết sặc bởi nước miếng của mình!"
"Ta có mang theo ngân châm! Hay là thử châm cứu xem..."
Hai người mặc áo blouse trắng hưng phấn đè bí thư Lục xuống.
Tiếp đó.
Bí thư Lục ngẩng đầu lên.
Cùng với nhóm áo blouse trắng, tạo thành một tình huống đối mặt đầy xấu hổ.
Bí thư Lục cau mày: "Không phải có người bị bệnh động kinh sao, các ngươi đều nhìn ta làm cái gì?"
"Không đi cứu người à?"
Vừa dứt lời.
Bí thư Lục, người vẫn được xem là nhạy bén, liền p·hát hiện ra có gì đó không đúng.
Nhìn đám người mặc áo blouse trắng, chỉ vào mũi mình truy vấn: "Không phải, người bệnh động kinh t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g các ngươi nói, không lẽ nào là ta?"
Trần Mục ở bên cạnh khoanh tay, không hề che giấu vẻ mặt hóng chuyện, "Bí thư Lục, ngài vừa mới cười trộm, đám người kia cho rằng ngài toàn thân r·u·n rẩy, mắc bệnh! Ha ha ha ha!!!"
Nghe tiếng cười khoa trương của Trần Mục.
Ánh mắt dò xét của bí thư Lục, đảo qua một vòng trên thân đám người mặc áo blouse trắng trước mặt.
Bất ngờ p·hát hiện.
Đám áo blouse trắng này, mặc dù đều đang t·r·ố·n tránh ánh mắt của hắn.
Nhưng ngẫu nhiên vẫn có mấy người, sẽ len lén nhìn hắn.
Trong ánh mắt của những người này nhìn hắn.
Bí thư Lục thấy được sự tiếc h·ậ·n, còn có thất vọng?
Bí thư Lục: "?????"
Các ngươi đang tiếc h·ậ·n cái gì?
Lại đang thất vọng cái gì?!
— "C·hết cười! Ánh mắt thanh thuần đến ngu ngốc của đám áo blouse trắng kia, khiến ta hiểu được vì sao bọn hắn vẫn là thầy t·h·u·ố·c tập sự!"
"Mọi người đều biết, người chưa từng trải qua sự đ·ánh đ·ập của xã hội, rất khó học được cách khéo đưa đẩy!"
"Trải qua sự đ·ánh đ·ập của xã hội, mà vẫn như cũ không rõ ràng cách đối nhân xử thế, thật đáng k·h·óc!"
"Bí thư Lục: Từ khi lên làm bí thư, rất nhiều năm rồi chưa từng gặp phải những kẻ kỳ quái như vậy!"
"Bí thư Lục: Các ngươi x·á·c định, ngay trước ống kính trực tiếp, đều không cần phải che giấu một chút sao?"
"Nhóm thầy t·h·u·ố·c tập sự: Gây một chút r·u·ng động nho nhỏ, cho số liệu của đại học Hải Thành! Ha ha ha ha!!!"
"......"
— Mấy người áo choàng trắng này có hành vi dù thái quá.
Nhưng dù sao cũng không phải là người của chính đại học Hải Thành.
Dù cho bây giờ trong lòng bí thư Lục ít nhiều cũng có chút khó chịu, nhưng tóm lại là không tiện nổi giận với người ngoài.
Xoay đầu lại.
Bí thư Lục liền thấy Trần Mục đứng ở đó cười trộm.
Ánh mắt chứa đầy s·á·t khí, trong nháy mắt rơi vào tr·ê·n thân Trần Mục.
Trần Mục: "!!!"
Trước khi bí thư Lục thực sự trút giận lên mình.
Trần Mục chủ động tiến lên một bước: "Bí thư Lục, việc tặng trứng gà có lẽ x·á·c thực có thể hấp dẫn rất nhiều gia thuộc của giáo viên, c·ô·ng nhân viên, nhưng loại phương thức này không t·h·í·c·h hợp với đại học Hải Thành hiện tại."
Bí thư Lục hơi nhíu mày.
Bí thư Lục: "Nói thế nào?"
Đây chính là biện p·h·áp mà vô số cửa hàng bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ở gần khu dân cư đã áp dụng thành c·ô·ng.
Đối diện với ánh mắt không đồng tình của bí thư Lục.
Trần Mục cũng chỉ là khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó.
Trần Mục giơ tay lên, chỉ chỉ phía sau lưng bí thư Lục: "Bí thư, ngài xem thử những người đang vây xem ở gần đây..."
Bí thư Lục thật sự làm theo lời Trần Mục.
Nhìn quanh bốn phía.
Sau đó.
Ánh mắt lục bí thư càng thêm mờ mịt, ánh mắt trở lại tr·ê·n thân Trần Mục: "Gần đây vây xem, cũng là đám học sinh của trường chúng ta, bọn hắn có thể tạm thời không lên lớp, có thời gian rảnh xem náo nhiệt, có vấn đề gì không?"
"Có vấn đề gì không?" Trần Mục lặp lại lời của bí thư Lục, cười khổ một tiếng: "Vấn đề trong này, không hề nhỏ một chút nào..."
Ân?
Lại tới.
Cái cảm giác không làm rõ được các giáo y trong trường đang nghĩ gì.
Lại tới rồi!
Bí thư Lục: "Bác sĩ Trần không cần phải thần thần bí bí."
Trần Mục thở dài một tiếng: "Bí thư, giống như chúng ta loại c·ẩ·u mỗi ngày đều phải đi làm, vĩnh viễn không làm rõ được, đám sinh viên 'da giòn' này rốt cuộc rảnh rỗi bao nhiêu......"
Bí thư Lục: "???"
Trần Mục kéo dài thở dài: "Bí thư Lục, ngài tin hay không, nếu như giáo y viện thật sự p·h·át trứng gà, có thể trước khi đám gia thuộc của giáo viên, c·ô·ng nhân viên kia đến, trứng gà liền bị đám sinh viên 'da giòn' kia nh·ậ·n sạch sẽ?"
Bí thư Lục há to miệng, "Không đến mức đó chứ..."
"P·h·át trứng gà, bình thường p·h·át cũng là trứng gà s·ố·n·g, ký túc xá sinh viên c·ấ·m sử dụng các thiết bị điện trái quy định, cho dù bọn hắn nh·ậ·n về, cũng không có biện p·h·áp ăn?"
Trần Mục cười lạnh một tiếng, "Ngài có phải hay không đã quên, đại học Hải Thành một năm có thể thu được bao nhiêu, đồ điện mà các sinh viên giấu trái phép?"
Bí thư Lục: "......"
Mặc dù trong nội quy trường học, đã có văn bản quy định rõ ràng.
Tàng trữ trái phép các thiết bị điện, là bị trừ điểm học phần của sinh viên.
Nghiêm trọng hơn.
Còn có thể ảnh hưởng đến việc p·h·át bằng tốt nghiệp.
Thế nhưng.
Hàng năm, đại học Hải Thành kiểm tra và thu giữ các thiết bị điện trái quy định, năm sau nhiều hơn năm trước.
Năm nay là khoa trương nhất.
Năm nay vẫn còn chưa qua hết, tỷ lệ đồ điện trái phép bị tịch thu, đã tăng một trăm phần trăm......
Cảm nh·ậ·n được sự im lặng của bí thư Lục.
Trần Mục ngáp một cái: "Bí thư, ngài còn nhớ rõ sự kiện các a di nhà ăn đồng loạt từ chức, khi khai giảng học kỳ trước không?"
Bí thư Lục gật đầu một cái: "Có thể là đại học Hải Thành có chỗ làm chưa tốt, nhưng sau khi các nàng đồng loạt từ chức, phía nhà trường cũng đã p·h·át thêm tiền lương hưu cho các nàng."
Trần Mục thở dài: "Xem ra phía nhà trường, đối với đám a di nhà ăn đã từ chức kia, vẫn là chưa đủ quan tâm."
Bí thư Lục: "???"
Nếu không phải là ống kính trực tiếp còn ở đây.
Bí thư Lục thật sự rất muốn xông lên, bịt miệng Trần Mục lại, bảo gia hỏa này chú ý lời nói việc làm, không nên nói lung tung.
Chỉ riêng đoạn văn này của Trần Mục, bị một vài trang tin tức trên internet cắt xén đưa tin.
Tối nay.
Sẽ có một cái hot search về việc đại học Hải Thành, bóc lột a di nhà ăn.
Thế nhưng Trần Mục đã mở miệng.
Bí thư Lục mặc dù trong lòng cũng đang chửi thề, cũng chỉ có thể nói: "Xem ra, bác sĩ Trần, ngài biết càng nhiều chi tiết."
Trần Mục cười khổ: "Ta đương nhiên biết, bởi vì năm nay ta đón năm mới ở đại học Hải Thành."
Thế mà không có về nhà sao?
Bí thư Lục sững sờ.
Hắn đột nhiên p·h·át hiện, hắn đối với vị giáo y này của trường, chưa đủ quan tâm.
Bí thư Lục há to miệng: "Ngươi nói là, trong thời gian nghỉ Tết, đại học Hải Thành đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
Trần Mục gật đầu một cái: "Ngài vẫn chưa p·h·át hiện ra sao, đám a di nhà ăn từ chức đầu năm, cũng chính là những a di nhà ăn ở lại trường đón Tết trong dịp nghỉ Tết."
Bí thư Lục: "......"
Hắn mỗi ngày phải xử lý nhiều việc như vậy.
Làm sao có thể đi nghiên cứu đám a di nhà ăn từ chức, đã đón năm mới ở đâu?
Trong lòng tuy là muốn nói như vậy.
Nhưng lời không thể nói ra như vậy.
Bí thư Lục vẫn còn đang suy nghĩ, chính mình phải mở miệng thế nào.
Trần Mục hiển nhiên không có ý đợi bí thư Lục nghĩ cho rõ ràng.
Phối hợp mở miệng, tiếp tục nói: "Năm nay sau Tết, nhà trường vì quan tâm đến các sinh viên ở lại trường, đã làm sủi cảo miễn phí cho các sinh viên ở lại trường ăn."
Nghe đến đó.
Bí thư Lục liền bắt đầu cau mày, "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân đám a di nhà ăn xin nghỉ việc hàng loạt?"
"Thế nhưng, việc này cũng không hợp lý!"
"Mặc dù nói hoạt động quan tâm sinh viên ở lại trường, năm nay đại học Hải Thành mới bắt đầu, nhưng trước khi đưa ra hoạt động này, phía nhà trường đã trưng cầu ý kiến của các a di nhà ăn."
"Đám a di nhà ăn đều đồng ý, hơn nữa còn biểu thị người ở lại trường năm nay, vốn dĩ vào dịp Tết cũng muốn làm sủi cảo, mang thêm phần cho đám học sinh ở lại trường cũng không đáng kể."
Liếc mắt nhìn ống kính trực tiếp ở bên cạnh.
Bí thư Lục nghiêm mặt, lại bổ sung một câu: "Không chỉ có thế, sau khi được đám a di nhà ăn đồng ý, nhà trường còn p·h·át bao lì xì năm mới cho các a di nhà ăn, mỗi người một ngàn tệ."
— "????"
"Ta năm nay tốt nghiệp đại học, có thể đến đại học Hải Thành làm a di nhà ăn không?"
"Ta cũng có thể làm thêm giờ vào dịp Tết, chỉ cần bí thư Lục cho ta một ngàn đồng tiền làm thêm giờ là được."
"Ta mua cơm không r·u·n tay, làm sủi cảo cũng ngon, bí thư Lục tuyển ta đi!"
"Thoạt nhìn ta còn tưởng là đang tuyển bạn gái, không ngờ các ngươi lại đang ứng tuyển làm a di nhà ăn?"
"A di nhà ăn thì sao! Đại học Hải Thành có đãi ngộ tốt như vậy, làm a di nhà ăn ta cũng nguyện ý."
"......"
— Nói xong câu đó.
Bí thư Lục vẫn còn tiếp tục giải thích: "Ta thừa nh·ậ·n, việc làm sủi cảo cho học sinh ăn Tết, phương thức quan tâm mang tính nhân văn này, là đại học Hải Thành học được từ những trường học khác."
"Rất nhiều trường học vào dịp Tết đều sẽ tặng sủi cảo cho học sinh ở lại trường, việc này không có vấn đề gì chứ?"
Bí thư Lục cau mày.
Hoàn toàn không nghĩ ra, nguyên nhân thực sự khiến các bác gái nhà ăn đồng loạt từ chức.
Đứng trên góc độ của hắn mà nói.
Chuyện làm sủi cảo cho sinh viên ở lại trường, không nên gây ra sự kiện từ chức tập thể quy mô lớn như vậy.
Nghe lời nói ngây thơ của bí thư Lục.
Trần Mục nhịn không được lại thở dài: "Bí thư, khi ngài lên kế hoạch, đã không suy nghĩ qua tình huống thực tế của đại học Hải Thành..."
"Vẫn là để ta nói cho ngài biết, ngày ba mươi Tết, đại học Hải Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì......"
Dưới sự miêu tả của Trần Mục.
Bí thư Lục cùng đám dân m·ạ·n·g trong phòng phát sóng trực tiếp.
Nghe được một câu chuyện vô cùng thái quá.
Trước ba mươi Tết hai ngày, đại học Hải Thành đã yêu cầu các phụ đạo viên trong trường, thông báo cho các lớp học mình phụ trách về hoạt động quan tâm sinh viên ở lại trường trong dịp năm mới.
Không chỉ có thế.
Để t·i·ệ·n cho sinh viên ở lại trường ra ngoài mua sắm vật tư cho năm mới.
Trường học còn mở cửa cổng từ nhà ăn trường học đến cổng trường.
Th·e·o lý thuyết.
Trong khoảng thời gian này.
Sinh viên ở lại trường có thể tự do ra vào trường học mà không cần đăng ký.
Sau Tết.
Trần Mục vừa vặn cũng là một thành viên ở lại trường, liền đến nhà ăn định giúp đỡ đám a di nhà ăn.
Đây là quyết định mà Trần Mục hối h·ậ·n nhất, sau khi đến đại học Hải Thành.
Ngoài làm giáo y ra.
Bất luận là hắn.
Hay là đám a di nhà ăn của đại học Hải Thành.
Tất cả cũng không hề nghĩ tới, ngày ba mươi Tết.
Từ sáng sớm đến tối.
Bọn hắn chỉ làm mấy việc.
Nhào bột.
Nhào bột.
Cán bột.
Gói sủi cảo.
Làm sủi cảo.
Luộc sủi cảo.
......
8 giờ sáng.
Liền có đám học sinh bản địa của Hải Thành, sau khi nhìn thấy thông báo của trường, đến nhà ăn của trường để tham gia náo nhiệt, ăn sủi cảo.
Ban đầu.
Trần Mục cùng các a di nhà ăn, cũng không để những học sinh này vào mắt.
Chỉ là chuyện thêm vài đôi đũa mà thôi.
Liền nhiệt tình khoản đãi mấy vị học sinh này.
Thứ mà ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không ngờ tới, là Đây chỉ mới là khởi đầu "bi t·h·ả·m" của ngày ba mươi Tết hôm đó mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận