Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 557: Chỉ có ngủ mới rò rỉ phân? Nếu không thì ngươi nghỉ?

**Chương 557: Chỉ có ngủ mới rò rỉ phân? Nếu không thì ngươi nghỉ?**
"Bác sĩ Trần, loại bệnh này, cũng chỉ có ngươi có thể chữa."
Mộ Dao cười nói.
Tô Băng Băng ở bên cạnh thậm chí còn nhìn ra một tia hả hê trong nụ cười của Mộ Dao lúc này.
Mộ Dao quơ quơ cánh tay bị thương, thậm chí có chút đắc ý: "Ta bây giờ là thương bệnh binh a!"
Trần Mục bất lực một lát.
Vẫn là mở miệng nói: "Đã như vậy, ta cùng ngươi đi lên xem một chút..."
Mộ Dao: "Ta biết ngay mà! Bác sĩ Trần là người thấu tình đạt lý nhất!"
Trần Mục: "Ha ha..."

「 Không phải, ta nhớ lúc bác sĩ Mộ bị thương ở tay, cả người đều rất khó chịu, sao đột nhiên lại hưng phấn như thế, lẽ nào tay này không muốn khỏi sao?」
「 Có khi nào là do, nàng ta đang may mắn, còn may là tay mình bị thương. Nếu không thì người gặp xui xẻo bây giờ lại chính là mình.」
「 Không phải là bệnh nan y, nhưng mà cần kiểm tra bằng ngón tay, ta hình như có suy đoán...」
「 Ta cũng có...」
「???」
「 Rốt cuộc là suy đoán gì vậy, mấy người trên màn đạn có thể đừng có cái thói quen xấu thừa nước đục thả câu được không, người ta đang mơ mơ màng màng khó chịu lắm có biết không?!」
「 Nói như vậy, các khoa thường cần kiểm tra bằng tay, một là khoa phụ sản, hai là khoa hậu môn, nhưng mà khoa phụ sản, nữ sinh phần lớn sẽ không chấp nhận bác sĩ nam như bác sĩ Trần, thà đến bệnh viện tuyến trên kiểm tra, cho nên...」
「 Chẳng trách Mộ Dao lại chủ động như vậy, nhường cơ hội cho bác sĩ Trần...」
「 Hay lắm!!!」
「......」

"Người bệnh có nói mình là bị gì không?"
"Bệnh trĩ?"
"Bệnh trĩ?"
Mặc dù bệnh nhân khoa hậu môn là đối tượng mà Trần Mục không muốn đối mặt cho lắm.
Nhưng tôn chỉ của bệnh xá là...
Cố gắng hết sức, giúp học sinh tiết kiệm tiền thuốc men.
Chỉ cần là vấn đề mà bệnh xá có thể giải quyết, sẽ không ép buộc học sinh chuyển viện.
Mộ Dao nhìn có chút hả hê trong vài giây.
Ngược lại cũng nghiêm túc trả lời Trần Mục, về vấn đề liên quan đến người bệnh: "Ta hỏi thăm qua rồi, người bệnh nói rằng xung quanh hậu môn không hề tồn tại các loại dị vật như u cục thịt, xác suất bị bệnh trĩ không lớn, gần đây cũng không có tình trạng chảy máu, nhưng mà, người bệnh nói mình có chút bị rỉ phân..."
"Rỉ phân?"
Vốn là nghe nói đến bệnh nhân khoa hậu môn, sắc mặt của Trần Mục đã có chút vi diệu.
Nghe được hai chữ 'rỉ phân', khóe môi càng không tự chủ được co quắp một cái.
Im lặng mở miệng hỏi: "Nam hả?"
Mộ Dao hiếu kỳ: "Sao bác sĩ Trần lại biết?"
Bước chân của Trần Mục trở nên nặng nề, có một dự cảm chẳng lành, tiếp tục lao thẳng về phía trước, "Làm nhiều lên, ngươi sẽ biết..."

「 Không được! Ta muốn tố cáo! Bác sĩ Trần kỳ thị nam bệnh nhân!」
「 Đúng vậy! Dựa vào cái gì nói là hễ bị lộ phân, thì chắc chắn là nam giới, lẽ nào nữ giới không thể bị rò rỉ phân sao?」
「 Vừa mới mổ trĩ xong, đang nằm viện, khuyên nhủ các huynh đệ trên màn đạn, không cần phải xoắn xuýt vấn đề này, nếu không có thể tự rước lấy nhục...」
「???」
「 Ta không phục, ta là nam, ta không hề bị rò rỉ phân, bác sĩ Trần đây rõ là đang kỳ thị!」
「 Thật không phải là kỳ thị, chỉ có thể nói, haiz...」
「 Mấy hôm trước khoa của chúng ta vừa mới tiếp nhận một cậu trai, trông rất cao gầy, trắng trẻo, ai... cuối cùng con tôm hùm đất làm kẹp tay của chủ nhiệm chúng ta rách toạc cả ra...」
「 Nhìn xuống IP, không đúng, Giang Thành cũng mẫn cảm vậy sao?」
「IP có ích lợi gì, bác sĩ Trần vẫn còn ở Hải Thành, cũng rất hiểu đó thôi, còn chẳng phải đều là do kinh nghiệm bức ép sao...」
「 Xong con nghé rồi, cái phòng phát sóng trực tiếp rác rưởi này, lại bắt đầu chơi trò đố chữ rồi, lẽ nào không thể để cho tất cả mọi người xem hiểu được sao?」
「 Cũng không phải là ta muốn đánh đố, mà là đối với một người đàn ông đích thực, có một vài lời thật sự không phải là dễ dàng nói ra khỏi miệng a a a a!!!」
「......」

Đến trước cửa phòng y tế.
Trước khi tổ quay phim bước vào, Trần Mục liền ngăn tổ quay phim ở bên ngoài, "Vì để đảm bảo sự riêng tư cho người bệnh, các cậu không cần phải vào."
Khác hẳn với phản ứng của Trần Mục.
Mộ Dao dựa vào một bên, vẫn là bộ dáng hóng chuyện, "Bác sĩ Trần, có thể cho tổ quay phim vào trong, bởi vì việc quay phim cũng không ảnh hưởng đến sự riêng tư cá nhân của người bệnh, hơn nữa, ca bệnh này, tôi cảm thấy rằng đối với sinh viên yếu đuối trên phạm vi toàn quốc, đều có một tác dụng cảnh báo nhất định."
Đối diện với Trần Mục, rõ ràng là trong ánh mắt mang theo nghi ngờ.
Bên này Mộ Dao.
Cũng chỉ nhún vai một cái, tiếp tục vừa cười vừa nói: "Nếu như bác sĩ Trần không tin cách nói của tôi, vậy tự mình đi vào xem, chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao?!"
"Thăm hỏi ý kiến bệnh nhân xem sao, có để ý để tổ quay phim đi vào không?"
Trần Mục liếc mắt nhìn Mộ Dao một cái, đối với những lời mà Mộ Dao nói, vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Chỉ là...
Bản thân người bệnh thật sự sẽ không ngại bị quay phim sao?
Trần Mục bước vào.
Nhìn thấy bản thân người bệnh, khóe môi lại giật giật.
Trong nháy mắt liền hiểu được, vì cái gì Mộ Dao lại dám khẳng định chắc chắn như thế.
Thậm chí không hề hỏi ý kiến của người bệnh, liền vẫy vẫy tay ra hiệu với tổ quay phim bên ngoài, "Vào đi, có khả năng cao là có thể quay phim được đấy."
Ý thức được việc này có khả năng sẽ xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của học sinh.
Cho dù phía Trần Mục đã mở miệng.
Tổ quay phim vẫn là cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, dè dặt mở miệng nói: "Bác sĩ Trần, chuyện này dù sao cũng liên quan đến quyền riêng tư cá nhân của học sinh, nếu không ngài vẫn nên xác nhận lại với người bệnh trước đã, khi nào người bệnh gật đầu tôi sẽ vào được chứ?"
"Kỳ thực, quay phim cũng không cần phải gấp gáp ngay bây giờ."
Nói đùa.
Đây nếu không cẩn thận, quay những thứ không nên quay.
Tổ quay phim bị sa thải trước đó, chính là vết xe đổ của hắn.
Hắn còn muốn giữ công việc này ở lại, cố gắng kiếm tiền đây!
Ánh mắt của Trần Mục, theo đó cũng rơi vào trên thân thể người bệnh, "Bạn học, cậu có ngại bị quay phim không?"
Nam sinh kia hai lỗ tai đều đỏ ửng cả lên.
Nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói: "Không ngại..."
Tổ quay phim đứng ở bên ngoài, nghe mà ngứa ngáy hết cả lòng.
Cũng chính bởi vậy.
Sau khi đi vào, chuyện đầu tiên cần làm.
Chính là quay camera trực tiếp, nhắm ngay vào người bệnh.
Ngay sau đó.
Một thân ảnh được che chắn kín mít, xuất hiện ở trong ống kính máy quay.

「 Lúc trước nghe bác sĩ Trần cùng bác sĩ Mộ nói chuyện, tôi còn cảm thấy rằng bây giờ Đại học Hải Thành, không đặt sự riêng tư cá nhân của đám sinh viên yếu đuối lên vị trí hàng đầu, nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy người bệnh, tôi hình như đã hiểu ra tất cả?!」
「 Giỡn chơi hả, giữa mùa hè nóng bức thế này, áo dài quần dài, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo jacket nữa, người anh em cậu không nóng sao?」
「 Lại còn là một chiếc áo jacket cổ cao nữa chứ.」
「 Áo jacket thì tôi còn nhịn được, nhưng mà khẩu trang, kính râm, mũ, anh bạn này cho rằng mình là minh tinh nào à?!」
「 Bổ sung thêm mạch suy nghĩ của tôi, trong số sinh viên đang học ở Đại học Hải Thành, có minh tinh không?」
「 Cái này thì không có...」
「 Bản thân cậu ta đã che kín mít thế kia rồi, chỉ cần bác sĩ Trần không cho ống kính trực tiếp xem thông tin cá nhân của cậu ta, chúng ta thực sự không thể phân biệt được thân phận của cậu ta.」
「 Lẽ nào chỉ có một mình tôi hiếu kỳ thôi sao, một người bị rỉ phân, có cần thiết phải tự mình che đậy thành ra như vậy không?」
「......」

Nhìn thấy ống kính quay phim trực tiếp sau khi đi vào.
Ánh mắt của Trần Mục, cũng theo đó một lần nữa rơi vào người bệnh trước mắt.
Trần Mục: "Một lát sau khi ra ngoài, cậu có thể tìm một nơi vắng người thay quần áo khác, thời tiết này, cậu mặc như vậy, rất có thể sẽ bị cảm nắng."
Dưới lầu trong phòng theo dõi.
Đã có một người bệnh bị cảm nắng.
Bất luận là đối với Trần Mục, hay đối với bệnh xá, số người bệnh bị say nắng cũng đã đủ nhiều, cũng không thiếu một người trước mắt này.
Nhưng mà...
Trần Mục lại nhíu nhíu mày, hắn có tính toán của riêng mình.
Vị bạn học này đã che kín cả người.
Một là...
Bởi vì trong trường, hiện tại đang có tổ chương trình đến quay phim.
Mặt khác...
Khả năng cao là cũng không muốn bị người quen nhận ra.
Một khi vị bạn học này đem chính mình làm cho bị say nắng thật, tiến vào phòng theo dõi ở dưới lầu.
Việc không tháo khẩu trang ra cho thông khí.
Cơ hồ là điều không thể tránh khỏi.
Nghe Trần Mục dặn dò, người bệnh càng xiết chặt hơn cái khẩu trang ở trên mặt mình.
Sinh viên yếu đuối: "Bác sĩ Trần, là như thế này, gần đây tôi gặp phải tình trạng rỉ phân..."
Trần Mục gật đầu một cái, rồi nói: "Điều này tôi biết, đầu tiên tôi sẽ hỏi cậu một chút về các triệu chứng cơ bản, sau đó lại sắp xếp cho cậu kiểm tra nội soi."
Thấy đầu của sinh viên yếu đuối, hướng về phía camera trực tiếp hơi nghiêng một chút.
Giống như là...
Âm thầm quan sát, khi kiểm tra nội soi, liệu camera trực tiếp có thể ở đó không.
Trần Mục bất lực: "Phía nhà trường, sẽ bảo vệ tốt sự riêng tư cá nhân cho học sinh."
Có được lời cam kết này từ Trần Mục.
Sinh viên yếu đuối mới miễn cưỡng thở phào một hơi.
Chỉ có điều.
Lúc mở miệng.
Trong giọng nói bộc lộ một nỗi buồn bực khó tả, "Kỳ thực, thưa bác sĩ Trần, vấn đề rỉ phân của tôi rất phức tạp."
Trần Mục vẫn bình thản, "Phức tạp như thế nào, cậu nói nghe một chút?"

「 Vểnh đôi tai nhỏ hiếu kỳ lên, ta cũng muốn biết xem là phức tạp kiểu gì đây.」
「 Là di chứng của bệnh trĩ sao, tuổi còn trẻ quá, haizzz...」
「 Đừng có nói nữa, mấy hôm trước tôi cũng bị trĩ, căn cứ theo những kiến thức phổ thông mà bác sĩ Trần đã chia sẻ, đem búi trĩ nhét trở lại, khi đi bệnh viện cắt trĩ, bác sĩ nói rằng nếu tôi không nhét lại, dựa theo kích thước búi trĩ, có khả năng còn sẽ tái phát.」
「 Khi tôi đến bệnh viện để khám bệnh trĩ, ban đầu thật sự rất xấu hổ, sau khi nằm viện thì lại không thấy xấu hổ nữa, bởi vì bác sĩ dẫn theo một đám bác sĩ thực tập đến xem bệnh trĩ của tôi, nghe nói đây là ca bệnh điển hình! Giống hệt như những gì được viết trong sách giáo khoa!」
「???」
「 Trạng thái tinh thần ở phòng phát sóng trực tiếp này, quả thực là càng ngày càng đáng nể, cậu sẽ không cho rằng việc nhiều người xem bệnh trĩ của cậu, đối với cậu là một chuyện đáng kiêu ngạo đó chứ?」
「 Sao lại không đáng kiêu ngạo chứ, có thể được nhiều bác sĩ thực tập quan sát, đây chẳng phải là đã chứng minh rằng, ta đã vì sự nghiệp phát triển y học hiện đại, cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của bản thân hay sao?!」
「 Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao bình luận lại đột nhiên hăng hái thế?」
「 Thật có lý luận! Huynh đệ?!」
「......」

"Chuyện là thế này..."
Mặc dù trước đó.
Chính bản thân sinh viên yếu đuối đã cho phép ống kính trực tiếp được vào trong.
Hơn nữa, bản thân anh ta cũng đã tự mình che đậy rất kỹ lưỡng.
Nhưng ngay lúc này.
Đối mặt với Trần Mục.
Đối mặt với ống kính trực tiếp.
Khi nói về tình trạng bệnh của mình, sinh viên yếu đuối vẫn có chút ấp úng.
Trần Mục cũng không nóng nảy, cứ như vậy nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Bây giờ bệnh xá cũng không có bệnh tình gì bộc phát nghiêm trọng.
Hắn hoàn toàn có thời gian, để cho người bạn học này chuẩn bị kỹ ngôn ngữ của mình.
"Kỳ thực tôi vào ban ngày, rất bình thường, không hề bị rỉ phân."
"Nhưng mà..."
"Tôi cũng không biết vì cái gì, khoảng thời gian gần đây, buổi sáng lúc rời giường, lại phát hiện có tình trạng rỉ phân."
"Bác sĩ Trần, với tình trạng ban ngày và ban đêm khác nhau như thế này, có khi nào không phải là vấn đề ở hậu môn, mà là các vấn đề khác không?"
"Ví dụ như là thận, gan các loại..."
Đối diện với ánh mắt không mấy nhiệt tình của Trần Mục.
Nam sinh kia vẫn đang liều mạng thuyết phục Trần Mục, giải thích tại sao mình lại có những suy nghĩ đó.
Sinh viên yếu đuối: "Thực ra trước khi đến bệnh xá, tôi cũng đã tra cứu một chút tài liệu trên mạng, nếu như là ung thư trực tràng..."
Không cho gã đàn ông lừa mình dối người này, thêm thời gian đi tìm lý do.
Trần Mục khẽ thở dài, ngắt lời nhảm nhí của hắn, "Bạn học à, chúng ta mạn phép hỏi một câu, lần cuối cậu cho 'cái đó' của cậu, được nghỉ ngơi cho khỏe là bao lâu rồi?"
Nam sinh kia mặc dù đeo kính đen.
Nhưng mà chỉ cần nhìn vào động tác tứ chi, liền có thể dễ dàng hình dung ra được.
Tên gia hỏa này.
Thần sắc rõ ràng né tránh!

「 'Cái đó' là gì vậy, cái gì mà 'nghỉ ngơi cho khỏe' cơ, ta cảm giác hiện tại, ta có chút mông lung rồi.」
「 Lúc nãy đã khuyên mấy anh bạn trên màn đạn không nên hỏi rồi mà, giới trẻ bây giờ, cuộc sống thật sự quá phong phú đa dạng a a...」
「 Lúc bác sĩ Trần nói 'mạn phép' ta liền nghĩ không biết là mạo phạm đến mức nào, đúng là không hề tầm thường a.」
「 Sinh viên yếu đuối cũng cho rằng, khi bác sĩ Trần hỏi loại vấn đề này, sẽ phải kín đáo tế nhị một chút, cho nên hoàn toàn không hề đề phòng.」
「 Bác sĩ Trần khi hỏi bệnh giang mai của người bệnh, cũng đâu có úp mở kín đáo gì đâu, làm sao có thể vì riêng anh ta mà phá lệ.」
「 Mọi người đều hóng hớt, chỉ có ta là thật sự phiền muộn, bởi vì ta rất muốn biết hắn là ai...」
「 Ai vậy? Đại thần nào của trường chúng ta thế?」
「 Không thể xâm phạm đời tư của người khác, ta là con gái, chỉ có thể nói rằng hắn rất là đẹp trai, đầu tuần này ta mới vừa tỏ tình với hắn xong, thật không ngờ rằng nguyên nhân thật sự khiến hắn từ chối ta lại là cái này, có một loại cảm giác trăng sáng còn không bằng đã chết đi, hu hu...」
「 Dáng dấp rất đẹp trai? Sờ cằm, chẳng phải là nói rõ, soái ca của trường chúng ta, sau này sẽ mất đi quyền kén vợ kén chồng rồi sao?」
「???!!!」
「 Chết con nghé rồi, bổn soái ca cảm thấy, có lẽ ta sắp mất đi quyền kén vợ kén chồng ở trong trường rồi!!!」
「 Vậy chẳng phải là đến lượt ta đây, cái thứ xấu xí lên ngôi rồi sao!!! Oa ha ha ha ha!!!」
「......」

Nam sinh chuẩn bị ngôn ngữ một lát.
Vừa mới thận trọng, mở miệng giải thích: "Bác sĩ Trần, không hề liên quan tới cái mà anh vừa nói..."
Trần Mục: "..."
Lại nữa rồi.
Lại là loại người bệnh này.
Đối với bệnh tình của mình, có một mức độ nhận thức và dự đoán nhất định.
Nhưng lại không muốn nghe từ chính trong miệng của bác sĩ, kết luận mà hắn không muốn nghe thấy.
Nếu là thật sự nghe thấy, lại sẽ từ đủ loại góc độ phản bác.
Nghĩ đến đây.
Ngữ khí của Trần Mục, so với lúc trước đã lạnh lùng hơn, "Vậy theo ý của cậu, là có liên quan tới cái gì?"
Nam sinh kia nắm chặt tay, đưa ra trước mặt Trần Mục, "Hay là, bác sĩ Trần, anh bắt mạch cho tôi đi, tôi cảm thấy, có thể là vấn đề khác."
Trần Mục: "..."
Mặc dù đối phương đang đeo kính râm.
Nhưng mà chỉ nghe từ trong giọng nói của sinh viên yếu đuối kia, Trần Mục liền có thể nhận thấy.
Trong đôi mắt đang nhìn mình, nhất định tràn đầy mong đợi.
Thở dài một cái xong.
Vẫn làm theo yêu cầu của đối phương, bắt mạch.
Một phút đồng hồ sau.
Trần Mục ở trước ánh mắt mong đợi của đối phương, buông lỏng tay.
Rồi sau đó.
Khẽ lắc đầu, rồi nói: "Thân thể của cậu rất khỏe mạnh, nguyên nhân dẫn đến rò rỉ phân, vẫn là như lời tôi vừa nói, nơi bị tổn thương của cậu không có được nghỉ ngơi tốt mà thôi."
"Còn về lý do tại sao ban ngày không bị rỉ phân, mà đến tối lại bị, tôi cũng có thể cho cậu một lời giải thích hợp lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận