Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 205: Không có trừ foóc-man-đê-hít liền dám ở, đi trước điều tra thêm bệnh bạch huyết! (1)

**Chương 205: Không kiểm tra formaldehyde đã dám ở, đi làm xét nghiệm b·ệ·n·h bạch cầu trước đi! (1)**
Nghe thấy giọng nói của Hạ Chi Văn.
Trần Mục thoáng chần chừ một chút.
Lại lấy ra một tờ giấy khác, đưa cho Hạ Chi Văn: "Tờ giấy trong tay ngươi, viết thông tin và phương thức liên lạc của ba người bạn cùng phòng."
"Còn tờ này..."
Trần Mục giơ tay lên.
Chỉ vào tờ giấy trước mặt Hạ Chi Văn.
Nói: "Viết phương thức liên lạc của cha mẹ ngươi và phụ đạo viên."
Nghe Trần Mục nói vậy, Hạ Chi Văn có chút trợn mắt: "Cần hết sao?"
Mặc dù trong lòng đối với yêu cầu của Trần Mục vẫn không hiểu lắm.
Nhưng mà đã đến viện y tế của trường, chỉ cần nghe theo lời giáo y.
Hạ Chi Văn ngoan ngoãn làm theo.
Đứng sau lưng Hạ Chi Văn là Hạ Thông Minh, nhưng có chút bất ngờ im lặng trở lại.
Đôi mắt lo lắng nhìn Hạ Chi Văn.

「 Đại Thông Minh đây là b·iểu t·ình gì? Quan hệ giữa hai ông cháu này tốt vậy sao?」 「 Cười c·h·ết mất thôi, 'thần' mẹ nó hai ông cháu này......」 「 Nói vậy, nếu như người thân trong nhà và con cái nhà mình học cùng trường, hai nhà phụ huynh cũng sẽ yêu cầu con cái chiếu cố lẫn nhau......」 「 Vậy Đại Thông Minh thật lợi h·ạ·i, trực tiếp đưa ông nội mình vào b·ệ·n·h viện, cứ theo đà buff chồng chất này, đừng để sau này lại đưa thẳng vào ICU?」 「 Không ai thấy biểu cảm của Đại Thông Minh kỳ quái sao, hắn thật sự lo lắng cho ông nội hắn sao?」 「......」

Trần Mục ngẩng đầu lên.
Liền thấy Hạ Thông Minh đứng sau lưng Hạ Chi Văn.
Mặc dù đã rất cố gắng tỏ ra lo lắng.
Có thể Hạ Thông Minh thỉnh thoảng khi cúi đầu.
Khóe môi cong lên kia, rõ ràng là đang nhếch mép!
Hạ Chi Văn đang viết phương thức liên lạc.
Nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía "cháu trai" của mình.
Dù sao cũng là "ông cháu" cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dưới mắt Hạ Thông Minh chỉ lộ ra b·iểu t·ình như vậy.
Dựa vào sự hiểu biết giữa hai người từ nhỏ đến lớn.
Hạ Chi Văn lập tức nhận ra, Hạ Thông Minh tên c·h·ó c·hết này, tuyệt đối không làm chuyện gì tốt!
Nhanh chóng đứng dậy giật điện thoại của Hạ Thông Minh.
Hạ Thông Minh lại bắt đầu khoa tay múa chân đầy k·í·c·h đ·ộ·n·g.
"Hu hu!!!"
Anh quay phim theo bản năng, liền vác camera lại gần.
Camera gần như sắp đập vào điện thoại của Hạ Thông Minh.
Trong đầu lại đột nhiên vang lên những lời Tô Băng Băng nói trước đó.
Cả người trong nháy mắt cứng đờ, không dám đến gần.
Hắn còn nhớ rõ.
Tô Băng Băng là sau khi không đồng ý hành vi của hắn, ra ngoài gọi điện thoại.
Dù sao cũng là đồng nghiệp làm việc cùng nhau nhiều năm.
Tô Băng Băng gọi điện thoại cho ai, hắn nhắm mắt cũng đoán được.
Đạo diễn tổ chương trình, hay là nhà sản xuất tổ chương trình.
Nếu như hắn còn dám......
Đủ loại suy nghĩ cầu sinh cực cao, tràn ngập trong đầu anh quay phim.
Đột nhiên!
Một màn hình điện thoại, dí sát vào camera của hắn.
Anh quay phim theo bản năng điều chỉnh góc độ camera, để quay rõ nội dung trên màn hình điện thoại.
Liền nghe thấy Hạ Chi Văn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nhớ người xem tiết mục này rất nhiều a? Ta phải để cho cư dân m·ạ·n·g xem, có một số người làm chuyện tốt."
Chỉ thấy.
Tên nhóm trên WeChat.
Là phần lớn cư dân m·ạ·n·g đều có kiểu giống nhau trong điện thoại......
(Người một nhà thân thiết) Trong nhóm.
Liên tiếp đều là tin nhắn Hạ Thông Minh gửi.
Hạ Thông Minh: Các vị người thân, còn nhớ rõ căn phòng được trang trí cực kỳ đẹp mắt của ông nội Hạ Chi Văn mà trước đây mọi người đã khen ngợi không?
Hạ Thông Minh: Chúng ta hiện tại đang ở b·ệ·n·h viện của trường, bác sĩ nói phổi của ông nội Hạ Chi Văn có thể có chút vấn đề.
Hạ Thông Minh: Nghe nói hình như có liên quan đến việc ông ấy hút hai bao Đại Tiền Môn một ngày?
Mấy câu nói đó của Hạ Thông Minh vừa được gửi đi.
Trong nhóm (Người một nhà thân thiết), liền nhanh chóng xuất hiện một loạt bóng dáng người thân.
Cô hai: "Này nha! Trước đây ta đã nói với Hạ Chi Văn, không nên có thói quen h·út t·huốc, lúc đó thằng bé còn cãi lại ta, nói là nó đã lớn rồi."
Hạ Thông Minh: "Cô hai, Hạ Chi Văn cũng coi như là vai chú bác của cô a? Sao cô có thể gọi thẳng tên trưởng bối?"
Cô hai; "......"
Cô ba: "Phổi có vấn đề, không phải chuyện nhỏ đâu!"
Hạ Thông Minh: "Đúng vậy a đúng vậy a! Cháu thật sự rất lo lắng cho ông nội!"
Ông tư: "Hạ Chi Văn ở trường xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói với người nhà?"
Ông tư: "Phiền Thông Minh giúp đỡ chiếu cố Hạ Chi Văn một chút, ta bây giờ liền cùng bà tư của ngươi đặt vé máy bay đến!"
Hạ Thông Minh: "Vâng, vâng."
Hạ Chi Văn xem nội dung trong nhóm chat gia tộc.
Lại nhìn về phía Hạ Thông Minh, tức muốn nổ đom đóm mắt: "Bác sĩ Trần còn chưa có kết quả chẩn đoán cho ta đây này!"
"Ngươi đã trực tiếp thông báo cho cả gia tộc, ta bị b·ệ·n·h?"

「 Ha ha ha ha!!! Đổi một người làm như vậy, ta đều sẽ cùng Hạ Chi Văn tức giận, nhưng là Đại Thông Minh làm loại chuyện này, ta lại cảm thấy rất bình thường?」 「 Đại Thông Minh làm ra bất luận chuyện gì không bình thường, ta đều đã quen, nhưng nếu hắn bình thường, ta ngược lại sẽ có chút không quen?!」 「 Ta bắt đầu có chút đồng cảm với Hạ Chi Văn, ngươi cho rằng bác sĩ Trần sẽ cho ngươi kết quả chẩn đoán lạc quan sao?」 「 Ta ở đây xem trực tiếp hai ngày rồi, dựa theo p·h·án đoán của ta, ngươi kém nhất cũng đáng được một chiếc xe cứu thương!」 「 Các thủy hữu tr·ê·n màn đ·ạ·n đều là hiểu xem b·ệ·n·h, đều là hiểu bác sĩ Trần......」 「......」

Đối mặt với chất vấn của Hạ Chi Văn.
Hạ Thông Minh mơ hồ có chút không phục.
Vừa định mở miệng.
Liền cảm thấy trong cổ họng đau đớn.
Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu.
Tiếp tục tức giận gõ chữ trên điện thoại.
"Bọn họ là người nhà của ngươi, bọn họ có quyền được biết!"
Hạ Chi Văn lạnh giọng.
Không hài lòng với câu trả lời của Hạ Thông Minh.
Tiếp tục trừng Hạ Thông Minh: "Vậy ngươi hoàn toàn có thể nói riêng với cha mẹ ta, chứ không phải trong nhóm gia tộc."
Hạ Thông Minh vô tội nhìn Hạ Chi Văn.
Nhìn b·iểu t·ình của Hạ Thông Minh.
Trong đầu Hạ Chi Văn, trong nháy mắt dâng lên một dự cảm không tốt.
Hắn luôn cảm thấy "cháu trai" của mình chắc chắn là đang nghĩ ra ý đồ xấu xa gì!
Quả nhiên.
Thấy Hạ Thông Minh lại cúi đầu.
Gõ vào điện thoại của hắn.
Vài giây sau.
Hạ Thông Minh ngẩng đầu, không phục đưa nội dung trên điện thoại ra trước mặt Hạ Chi Văn.
"Ông nội ngươi đã nói, những đứa trẻ như chúng ta không thể trực tiếp nói chuyện với trưởng bối."
"Cho nên ta chỉ có thể ở trong nhóm!"
Hạ Chi Văn: "......"
Hắn nhớ ra.
Lúc trước hắn có quen một người bạn gái lớn hơn hắn mười mấy tuổi.
Sợ Hạ Thông Minh cái miệng rộng này, chạy đến trước mặt cha mẹ mình nói lung tung, nên đã viện cớ lấp liếm như vậy để dọa Hạ Thông Minh.
Không nghĩ tới bây giờ.
Gậy ông lại đập lưng ông.
Hạ Chi Văn lúng túng đứng đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Trần Mục vừa mới cầm tờ giấy ghi phương thức liên lạc của ba người bạn cùng phòng mà Hạ Chi Văn đã điền.
Liền nghe thấy động tĩnh bên phía hai ông cháu nhà họ Hạ.
Càng không nhịn được nhìn Hạ Thông Minh thêm một cái.
Không nghĩ tới Đại Thông Minh này, lại là một người thù dai.
"Tô Ký Giả, phiền giúp một chút." Trần Mục vẫy tờ giấy trong tay.
Tô Băng Băng vội vàng đi tới, nhận lấy tờ giấy: "Bác sĩ Trần, mời nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận