Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 464: Chuyện xấu truyền, cha đều biết!

**Chương 464: Chuyện xấu đồn xa, cha đều hay!**
"Ta có bệnh hay không thì ta không rõ, nhưng ta biết có một tiểu tử thối nào đó sắp phải chịu chút thương tích ngoài da!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia.
Trần Mục mở to hai mắt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, "Lão... lão gia tử?!"
"Ta là lão gia tử, không phải lão... Lão gia tử!" Nghe tiếng nói tràn đầy sức sống từ đầu dây bên kia, Trần Mục thở phào nhẹ nhõm.
Trần Mục: "Nghe giọng điệu của ngài, ít nhất không phải chuyện gì xấu."
"Hắc hắc hắc!!!" Bất ngờ, đầu dây bên kia, lão gia tử đột nhiên phát ra một tràng cười quỷ dị.
Ngay khi Trần Mục cảm thấy khó hiểu.
Lão gia tử bất giác hạ thấp giọng, lén lén lút lút nói: "Tiểu tử ngươi, nói thật với ta, dự định khi nào kết hôn?"
"Ta bên này đã bắt đầu chuẩn bị thiệp mời cho các ngươi rồi, người bạn gái kia của ngươi nhìn công việc bận rộn, dáng vẻ không được khỏe mạnh cho lắm, đến lúc đó ta thường xuyên mời mấy vị trung y có tiếng tăm đến tham gia hôn lễ của các ngươi, giới thiệu bọn họ làm quen với bạn gái của ngươi."
"Như vậy có thể đảm bảo, bạn gái của ngươi có ngã ở bất kỳ thành phố nào, cũng đều có bác sĩ có thể cứu nàng một mạng."
Trần Mục: "..."
Bó tay một lúc, Trần Mục thận trọng mở miệng: "Lão gia tử, ta còn chưa từng gặp mặt bạn gái của ta, đã từng đắc tội ngài sao?"
Lão gia tử ở đầu dây bên kia lạnh giọng: "Tiểu tử ngươi, đến giờ còn mạnh miệng!"
"Bây giờ trên các nền tảng mạng xã hội, các bảng tin hot search đều tràn ngập video tình cảm của hai đứa!"
"Sáng sớm nay, rất nhiều bạn bè cũ đã gọi điện cho ta, hỏi thăm khi nào hai đứa kết hôn!"
"Nhưng tiểu tử ngươi thì hay rồi, cùng người ta tiểu nữ oa oa, suốt ngày quấn quýt bên nhau, lại còn nói với ta là chưa gặp mặt bạn gái của ngươi!"
"Ta có thể hiểu các ngươi người trẻ tuổi bây giờ yêu đương cần không gian riêng, nhưng không thể che giấu thế hệ trước như người mù, không biết gì cả chứ!"
Trần Mục: "..."
Nắm bắt được một từ khóa, Trần Mục ngáp một cái rồi xuống giường.
Tìm thấy chiếc máy tính bảng đặt trong phòng khách, mở bảng tin hot search trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Nhìn xem bên trên.
Rất nhiều cư dân mạng đều đang lan truyền chuyện xấu của mình và Tô Băng Băng, gán ghép mình với Tô Băng Băng.
Thậm chí còn phân tích một cách chắc chắn.
Việc hắn bằng lòng dành thời gian tan làm để cùng Tô Băng Băng xem náo nhiệt, nhất định là vì hắn và Tô Băng Băng đã sớm định sẵn chuyện chung thân.
Chỉ là do Tô Băng Băng là nữ minh tinh, sợ dư luận.
Nên bọn họ mới không công khai mà thôi.
Đây còn chưa phải là lên hot search.
Liên quan đến ‘chuyện tình cảm’ của hắn và Tô Băng Băng còn kéo dài.
Thậm chí có người còn khẳng định, nói mình là nhân viên công tác nội bộ của tổ chương trình.
Nói chủ đề 【 Giáo Y 】 mùa này, vốn là do Tô Băng Băng đặc biệt làm riêng cho bạn trai mình.
Chính là hy vọng lúc công bố tình cảm, không có cư dân mạng nào nói Trần Mục chỉ là một giáo y, không xứng với cô.
Đây là một chương trình thịnh yến chuyên môn chuẩn bị để tạo dựng danh tiếng cho Trần Mục, chỉ là không ngờ đám sinh viên yếu ớt lại vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Bất ngờ thoát vòng vây, làm lu mờ danh tiếng của Trần Mục.
Điều khiến Trần Mục cạn lời là.
Đám sinh viên đại học yếu đuối trong trường kia thật sự rất dễ bị lung lay.
Từng người đều nghiêm túc suy ngẫm dưới hot search.
Có phải thật sự vì sự tồn tại của bọn họ, mà làm lu mờ danh tiếng của Trần Mục hay không.
Không chỉ có vậy.
Trần Mục còn thấy Hạ Thông Minh lên hot search trong tình trạng giật gân.
Nhìn đồng hồ.
Rất tốt.
Bốn giờ sáng, vẫn còn lướt mạng.
Gặp lại Hạ Thông Minh ở giáo y viện, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Lão gia tử, ta và ký giả Tô chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần."
"Quan hệ công việc, là do cư dân mạng suy nghĩ nhiều..."
Trần Mục vừa đánh răng rửa mặt, vừa trả lời.
"Thật sự?" Đầu dây bên kia, lão gia tử rõ ràng không muốn tin đáp án quá tàn nhẫn này đối với ông.
Trần Mục khẳng định chắc nịch: "Thật sự..."
"Ngài là cha ta, hai năm nay ta thế nào người khác không rõ, ngài còn không biết sao?"
"Không bận rộn trong giáo y viện thì cũng đọc sách, làm gì có thời gian yêu đương."
"Hơn nữa ký giả Tô là đại minh tinh, trước khi ghi hình tiết mục, ta đã quen Tô Băng Băng, chuyện này nghĩ một chút, cũng biết là một chuyện không thực tế!"
"Người ta là quốc dân đại minh tinh, làm sao có thể quen biết sớm ta - một giáo y bé nhỏ?"
"Hơn nữa nhân vật chính của chương trình này, tại sao là ta, người khác không rõ, ngài còn không rõ sao..."
Trước đó đều phái người tới chỗ hắn tự giới thiệu.
Lão gia tử có phải mắc bệnh hay quên không?
Trần Mục nghi ngờ.
Nghe tiếng của Trần Mục có vẻ rất có lý.
Đầu dây bên kia.
Lão gia tử cũng tạm thời im lặng.
Trần Mục đặt điện thoại sang một bên, chậm rãi bắt đầu rửa mặt.
Hắn biết.
Chuyện này, ít nhiều gì cũng phải cho lão gia tử một chút thời gian để tiêu hóa.
Một lát sau.
Chừng hai ba phút.
Tiếng nói có chút do dự của lão gia tử, lại vang lên ở đầu dây bên kia, "Nhưng mà trong ta xem rất nhiều đoạn video ngắn của hai người các ngươi trong tổ chương trình, ta cảm thấy hai người các ngươi, nhìn rất xứng đôi đó a..."
Dường như sợ Trần Mục không hiểu rõ ám hiệu của mình.
Lão gia tử ở đầu dây bên kia, nhấn mạnh lần nữa: "Tiểu tử thúi, ta rất hài lòng với người con dâu này!"
Trần Mục: "..."
Cái cảm giác quen thuộc đó.
Cảm giác làm cho người ta nghẹt thở, lại tới rồi.
Còn nhớ năm đó...
Hắn mới vừa thi đậu đại học, lão gia tử đã có ý muốn ôm cháu.
Điên cuồng thúc giục hắn tìm đối tượng, kết hôn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm.
Chỉ cần hắn có thời gian gọi điện cho lão gia tử, câu đầu tiên của lão gia tử luôn là tìm được đối tượng chưa?
Về sau nữa.
Là bên hắn xảy ra chuyện.
Hắn và lão gia tử, đã rất lâu không liên lạc.
Không ngờ.
Lão gia tử bây giờ đã nguyện ý liên lạc lại với hắn.
Vừa mở miệng.
Lại là cái chủ đề làm người ta nghẹt thở này.
Trần Mục vẫn còn đang suy nghĩ.
Nên mở miệng thế nào, để lão gia tử kết thúc cái đề tài này.
Thì lại nghe thấy âm thanh của lão gia tử vang lên lần nữa: “Kỳ thực ta xem hot search chưa bao lâu, ta đã có thể tỉnh táo lại, cho dù ta phi thường yêu thích cái kia nữ oa oa, nhưng ta quá hiểu đứa con trai của ta.”
“Nhiều lúc hai đứa trông có chút mập mờ, nhưng thực tế là ngươi hoàn toàn không có ý nghĩ gì về phương diện kia. Nếu không phải ta đã bắt mạch cho ngươi, thì ta còn nghi ngờ ngươi có vấn đề về sinh lý, đối với cô gái xinh đẹp như vậy mà không hề rung động.”
Trần Mục cảm thấy trán mình nổi gân xanh: “Lão gia tử!”
Nhà ai lại có người cha.
Lúc nào cũng nghi ngờ con trai mình có chướng ngại về phương diện kia chứ!
Trần Mục nghiến răng nghiến lợi, phản bác: "Nhà người khác lão gia tử, đến tuổi này, cũng đã xế chiều, sao ngài đến giờ vẫn là một lão gia tử độc thân?"
Lão gia tử tức giận oa oa kêu loạn ở đầu dây bên kia.
Khóe môi Trần Mục vừa nhếch lên.
Thì tiếng chuông cửa trong nhà vang lên.
"Ai mà sáng sớm vậy..."
Trần Mục không hề phòng bị mở cửa ra.
Kết quả lại nhìn thấy, chính là gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Băng Băng.
Tô Băng Băng giơ túi đồ ăn sáng trong tay lên trước mặt Trần Mục, cười tủm tỉm nói: "Bác sĩ Trần! Ta tới đưa ấm áp cho anh này!"
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Băng Băng.
Giờ khắc này.
Trong lòng Trần Mục không có bất kỳ niềm vui nào, chỉ có hai chữ: hỏng bét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận