Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 539: Nguyên bản không có chuyện gì, cho mình làm ra chuyện tới?!

**Chương 539: Vốn không có chuyện gì, lại tự mình gây chuyện?!**
"Vẫn là vé hoàng ngưu, bác sĩ Trần muốn hỏi chuyện này sao?"
Sinh viên da giòn là người thẳng thắn.
Trần Mục còn chưa nói hết câu, cậu ta liền cười ha hả tiếp lời.
Theo cái gật đầu của Trần Mục.
Sinh viên da giòn hớn hở chia sẻ: "Đương nhiên là tự mình cướp rồi, bác sĩ Trần, anh không biết vé hoàng ngưu của ca sĩ hết thời bây giờ bị xào lên với giá bao nhiêu đâu."
"Tôi mua vé nội tràng mới có 1900 tệ, nhưng mà ở chợ đồ cũ, đã xào lên tới 19.000 tệ."
Trần Mục: "Hoắc!"
-
「 Không phải chứ, chỉ là một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc thôi, có cần thiết không?」
「 Chúng ta cảm thấy không đến mức, làm gì có mấy kẻ có tiền, cũng không thiếu chút tiền ấy, người ta có thể xem được buổi hòa nhạc là được rồi.」
「 Đoạn đối thoại này, chỗ chửi thật sự nhiều lắm......」
「 Lúc trước sinh viên da giòn nói vé vào cửa buổi hòa nhạc mới có 1900 tệ, tôi còn muốn nói, 1900 tệ còn không đắt sao, kết quả...... Là tôi qua loa......」
「 Đổi một hướng suy nghĩ khác, nếu như mình đi làm hoàng ngưu, ta 1900 tệ mua vé, chẳng phải là kiếm lời trọn vẹn 1 vạn tệ?」
「 Hướng suy nghĩ là tốt, nhưng ca sĩ hết thời năm nay buổi biểu diễn lưu động cuối cùng, cũng đều đã mở bán vé rồi, năm nay còn có những minh tinh khác, có loại sức hiệu triệu này, có người nguyện ý bỏ nhiều tiền ra mua không?」
「 Vé vào cửa buổi hòa nhạc cái thứ này, chênh lệch giá rất lớn, ta thích ca sĩ kia, vé vào cửa buổi hòa nhạc đều giảm giá, nhưng có ca sĩ lại có thể tăng giá gấp mấy lần.」
「 Cảm giác như bỏ lỡ 1 vạn tệ, trong nhà cuống đến phát khóc.」
「 Đừng khóc, 1900 tệ cậu cũng không có, làm sao biết bỏ lỡ 1 vạn tệ chứ?」
「......」
-
Trần Mục nhìn sinh viên da giòn, rõ ràng có chút kiêu ngạo.
Cũng là nhịn không được, cảm thán một câu: "Đối mặt với sự cám dỗ lớn như vậy, đều có thể nhịn không bán vé vào cửa buổi hòa nhạc, cậu cũng coi như là fan chân chính."
Chí ít.
Chỉ là một buổi hòa nhạc mà thôi.
Cá nhân hắn là không cưỡng lại được mức chênh lệch giá lớn như thế.
Sinh viên da giòn gật đầu, "Đúng vậy, tôi tuyệt đối là fan chân chính!"
"Hơn nữa, lần này tôi đi xem buổi hòa nhạc, còn làm thêm một chút việc riêng!"
"Khả năng cao là có thể kiếm lại tiền vé vào cửa buổi hòa nhạc không nói, còn có thể kiếm lại tiền đi lại, ăn uống và khách sạn."
Lần này.
Trần Mục còn chưa kịp phản ứng gì.
Mộ Dao liền không nhịn được kinh hô, "Lợi hại như vậy! Làm thế nào để kiếm?!"
Thật không trách Mộ Dao cảm xúc kích động như vậy, phản ứng lớn như thế.
Chủ yếu là những người có mặt ở đây.
Đừng nói Tô Băng Băng là đại minh tinh, hay là Trần Mục, tiểu ca quay phim như vậy, có công việc ổn định.
Bây giờ ngay cả sinh viên da giòn, đều có thu nhập ổn định.
Chỉ có Mộ Dao một người.
Bây giờ tại bệnh viện trực thuộc Đại học Hải Thành, mỗi ngày mệt như chó, đừng nói không có thu nhập, còn suýt nữa phải bỏ tiền túi ra đi làm.
Nàng là thực sự rất nghèo!
Nói được một nửa.
Mộ Dao nhỏ giọng bổ sung một câu: "Bạn học, số tiền cậu kiếm được, có hợp pháp không......"
Lần này.
Đến phiên sinh viên da giòn bó tay rồi.
"Mộ Y Sinh......"
Mộ Dao: "Hử hử?"
Sinh viên da giòn: "Có hay không một khả năng như này! Nếu như tiền tôi kiếm được không hợp pháp, tôi khả năng cao là cũng không có gan, trước ống kính nói ra miệng?"
"Này ngược lại cũng đúng."
Mộ Dao gật đầu.
Nhìn về phía sinh viên da giòn với ánh mắt cầu học như khát: "Vậy có thể chia sẻ một chút phương thức kiếm tiền của cậu không? Hoặc có lẽ là, nếu như tôi có cơ hội, cậu có thể dẫn dắt tôi không?"
Trần Mục: "......"
Nhìn thấy Mộ Dao bây giờ.
Liền phảng phất thấy được bản thân khi vừa tốt nghiệp, bỏ tiền túi ra thực tập ở bệnh viện.
Mặc dù nói đám bác sĩ thực tập này, chưa chắc đã thực tập ở bệnh viện của trường trong thời gian dài.
Nhưng Trần Mục trong lòng, lại càng kiên định một ý nghĩ.
Biết đâu.
Nếu như lần này, Đại học Hải Thành thật sự thông qua nhà tài trợ, kiếm được chút tiền.
Quay đầu.
Hắn có thể xin với bí thư Lục.
Xem có thể cho đám bác sĩ thực tập này, một chút phụ cấp.
Không cần nhiều lắm.
Biết đâu một ngày 80 - 100 tệ, cũng đủ bọn họ vui vẻ rất lâu rồi.
Sinh viên da giòn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, về lời đề nghị của Mộ Dao.
Sau đó lắc đầu, rồi nói: "Chủ yếu là, tôi cũng không có dẫn dắt ai, tôi cũng không xác định Mộ Y Sinh có phù hợp không, bất quá tôi có thể nói một chút phương thức kiếm tiền của tôi, nếu như cô cảm thấy có thể, quay đầu tôi có thể dẫn dắt cô."
Mộ Dao: "Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé?"
Sinh viên da giòn cười rất vui vẻ: "Mộ Y Sinh không cần khách khí như vậy, cô cũng ở bệnh viện của trường, châm cứu miễn phí cho tôi, nếu như tôi có thể giúp được cô, tôi cũng rất vui!"
-
「 Sinh viên da giòn thông minh, bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị ghi chép lại!」
「 Tôi cho rằng những người cùng trang lứa, đều đang xem gameshow cười ngây ngô, kết quả lại có người lặng lẽ kiếm tiền????」
「 Tất cả mọi người đều là sinh viên da giòn, tại sao tôi không tìm thấy cơ hội buôn bán, mà có người lại có thể đi xem buổi hòa nhạc?」
「 Đi xem buổi hòa nhạc đã đành, hắn thậm chí còn có thể kiếm lại tiền xem biểu diễn, chuyện này quá đáng......」
「 Tôi thường vì nghèo khó, mà cảm thấy không hòa hợp với người cùng lứa.」
「 Đám người này thật sự quá đáng ghét, mỗi lần khi tôi nghĩ, mọi người đều vô dụng như nhau, sẽ xuất hiện mấy kẻ không thích hợp sống chung này, đột nhiên nói cho tôi biết, không phải người cùng lứa nào cũng vô dụng, chỉ có tôi thôi, ô ô......」
「 Hu hu...... Cũng đang khóc......」
「......」
-
"Cái kia, cậu tiện thì nói trước ống kính phát sóng trực tiếp luôn nhé, nếu không tiện, chúng ta có thể đi ra ngoài."
Tô Băng Băng cũng coi như là người có nhãn lực.
Nhìn ra Mộ Dao là thật tâm muốn thỉnh giáo.
Thế nhưng vẫn sẽ có một số người, không muốn đem con đường kiếm tiền của mình, chia sẻ với nhiều người hơn.
Thấy sinh viên da giòn vẫn chưa mở miệng.
Để cho mình cùng quay phim đi ra ngoài, còn tưởng rằng là sinh viên da giòn ngại mở miệng, liền chủ động hỏi một câu.
Ai ngờ.
Cậu bạn này.
Đối mặt với camera trực tiếp, nở một nụ cười xán lạn, "Chuyện này có gì mà không tiện nói, phương thức kiếm tiền của tôi trên mạng rất thường gặp, còn có thể kiếm được hay không, mọi người đều dựa vào bản lĩnh thôi!"
Mộ Dao theo bản năng phản ứng, "Trực tiếp bán hàng online sao?"
Sinh viên da giòn lắc đầu: "Tôi không có bản lĩnh này."
"Tôi có thể kiếm được tiền, còn phải nói đến bạn gái cũ của tôi."
"Bạn gái cũ của tôi, là một cô gái đặc biệt thích chụp ảnh, thích đến mức độ nào, chính là mua một ly trà sữa, cũng có thể tại tiệm trà sữa, chụp hơn mười mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè."
"Cũng chính bởi vì bạn gái cũ, tôi coi như bất ngờ, luyện được một chút kỹ thuật chụp ảnh."
"Mặc dù so với rất nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tôi có thể không đủ chuyên nghiệp, nhưng mà những 'tác phẩm' tôi đăng lên mạng, vẫn nhận được rất nhiều người cùng thành phố yêu thích, bởi vì bọn họ cảm thấy, tôi chụp ảnh người rất đẹp."
Tô Băng Băng ở một bên gật đầu, phụ họa nói: "Này ngược lại cũng đúng, rất nhiều bạn bè của tôi đều nói, có rất nhiều nhiếp ảnh gia, mặc dù bố cục rất đẹp, nhưng ảnh chụp người ra lại không đẹp."
Tô Băng Băng nói lời.
Dù sao cũng còn khách khí.
So sánh ra.
Sinh viên da giòn nói chuyện, liền không khách khí như thế.
Không thèm để ý bĩu môi, "Nếu như là loại nhiếp ảnh gia giá cao, biết đâu còn có thể tốt hơn một chút, nhưng rất nhiều nhiếp ảnh gia giá thấp, trình độ cơ bản giống như tiệm cắt tóc ở cửa trường học của chúng ta, cao thấp không đều."
"Rõ ràng khách hàng đã mang theo ảnh mẫu hiệu quả mà mình muốn tìm bọn họ, lúc nhận đơn, cũng thề thốt đảm bảo, có thể chụp ra hiệu quả như vậy."
"Kết quả, cuối cùng làm hỏng, khách hàng tìm bọn họ đòi giải thích, bọn họ thậm chí còn có thể cắn ngược lại, nói bởi vì khách hàng xấu xí, nhan sắc không cùng đẳng cấp với người mẫu trên mạng."
-
「???」
「 Sinh viên da giòn theo dõi tôi, mấy ngày trước tôi cùng vợ đi chụp ảnh cưới, nhiếp ảnh gia kia chính là nói chúng tôi như vậy!!!」
「 Tôi cũng đã gặp qua nhiếp ảnh gia như vậy, lúc đó tức chết tôi rồi, xin nghỉ hai ngày để cãi nhau với hắn, cuối cùng hắn chịu không được báo cảnh sát, tiếp đó tôi cũng báo cảnh sát, đến đồn cảnh sát tiếp tục chụp.」
「 Nói thật, rất nhiều người đi tiệm chụp ảnh, chính là hy vọng mình trông đẹp hơn bình thường một chút, nếu như bỏ tiền ra mà hiệu quả giống như không dùng tiền, người ta bỏ tiền ra thuê nhiếp ảnh gia làm gì.」
「 Nhưng mà rất nhiều nhiếp ảnh gia hoàn toàn không ý thức được vấn đề này, còn muốn thao túng tâm lý nữa chứ! Ha ha ha!!!」
「......」
-
Sinh viên da giòn khóe miệng nhếch lên rất cao, "Thực ra cũng rất cảm ơn đám người này, bọn họ chọc giận khách hàng của mình, tôi như vậy tương đối không chuyên nghiệp, nhiếp ảnh gia nghiệp dư, liền có thể nhận được đơn."
"Bây giờ khi không có giờ lên lớp, tôi sẽ nhận một chút danh sách chụp ảnh theo yêu cầu, một giờ 100 tệ, chỉnh sửa 5 tệ một tấm, làm ăn rất phát đạt."
"Lần này đi xem buổi hòa nhạc, còn nhận được ủy thác của fan ca sĩ hết thời, giúp bọn họ chụp ảnh trước khi vào sân, và sau khi tan buổi hòa nhạc, tiền vé vào cửa và lộ phí liền có thể kiếm được."
Mộ Dao trợn mắt há hốc mồm: "Cái này hình như thật sự có thể!!!"
Mộ Dao: "Bạn học, cậu thật sự rất có đầu óc kiếm tiền!"
Ngắn ngủi hưng phấn vài giây, Mộ Dao liền xụ mặt xuống: "Bất quá, lần làm thêm này, tôi coi như không có cơ hội cùng cậu rồi, kỹ thuật chụp ảnh của tôi......"
Sinh viên da giòn: "Mộ Y Sinh lợi hại như vậy, không cần thiết phải xoắn xuýt với công việc làm thêm như này của tôi, sau này hoàn toàn có thể tỏa sáng trong lĩnh vực y học."
Mộ Dao cười gượng gạo: "Ân, tỏa sáng."
Nàng còn phải học lên bác sĩ, tỏa sáng.
Xem ra......
Còn phải nghèo khổ nhiều năm nữa.
Sau khi châm xong mũi cuối cùng.
Mộ Dao ngẩng đầu nhìn Trần Mục đang xem náo nhiệt ở cách đó không xa, "Bác sĩ Trần, bên tôi châm cứu chỉ còn rút kim, hay là thừa dịp thời gian này, anh bắt mạch cho bạn học này trước đi?"
Trần Mục gật đầu, "Cũng được."
Trần Mục tay còn chưa đặt lên cổ tay sinh viên da giòn, cả người cậu ta, liền căng thẳng lên một cách rõ ràng.
Trần Mục trong nháy mắt bất đắc dĩ.
Nhẹ nhàng gõ lên cổ tay sinh viên da giòn, "Đừng căng thẳng như vậy! Chỉ là bắt mạch mà thôi!"
Sinh viên da giòn nở nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc, "Bác sĩ Trần, lần này không phải tôi không tin tưởng anh, tôi chỉ là không có lòng tin với bản thân!"
"Tôi đoán ở cái tuổi này, chắc đã tam cao rồi, tôi sợ vạn nhất, tôi lại kiểm tra ra bệnh gì, tôi thật sự cả đời này sẽ không vui vẻ."
"Ngài biết rõ bạn gái trước của tôi làm thế nào biến thành bạn gái cũ không, bởi vì tôi kiểm tra ra tam cao, cô ấy cảm thấy tôi khả năng sống không lâu, đau dài không bằng đau ngắn......"
Trần Mục: "......"
Sắp xếp lại câu chữ một chút, mở miệng nói: "Thể chất của cậu tuy bình thường, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức sống không lâu......"
Đối với đoạn tình cảm đã mất đi.
Nam sinh giống như là đã释怀, "Coi như tôi có thể sống rất lâu, nhưng tam cao có tính di truyền nhất định, có thể còn sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau."
Tô Băng Băng ở bên cạnh Trần Mục, có chút hiếu kỳ thò đầu ra, "Nhưng khi đó các cậu, chỉ là quen biết nhau thôi, cân nhắc cả một đời, có phải suy nghĩ quá xa không?"
Nghe được giọng nói kinh ngạc của Tô Băng Băng.
Sinh viên da giòn rõ ràng không đồng ý với lý luận của Tô Băng Băng, "Đương nhiên phải cân nhắc, yêu đương mà không lấy mục đích kết hôn, đều là đùa giỡn lưu manh!"
"Tôi bây giờ tiền kiếm được, còn dành một phần cố định, chờ tốt nghiệp sau đó gặp được người thích hợp, mua nhà mua xe, nộp sính lễ."
Tô Băng Băng: "Tiện thể hỏi một câu, cậu bây giờ bao nhiêu tuổi?"
Sinh viên da giòn: "Tháng sau qua sinh nhật, là 21 tuổi, cũng sắp bước sang tuổi 30 rồi......"
Bước sang tuổi 30??!!
Tô Băng Băng và Trần Mục liếc nhau.
Đều cảm giác mình vừa mới, bị công kích cá nhân!!!
-
「 Tôi không thích nhất cách nói chuyện của đám trẻ bây giờ, chính là vừa mới 20 tuổi, liền muốn chạy sang tuổi 30!」
「 Bọn họ đều cảm thấy mình lớn tuổi, mà tôi hơn 30 tuổi, lại cảm thấy mình 18 tuổi còn ở hôm qua.」
「 Tôi 30 tuổi, trong túi còn không có tiền tiết kiệm, hắn còn chưa tốt nghiệp, đã tích lũy tiền cưới vợ.」
「 Thật sự muốn khóc, chênh lệch giữa người với người, tại sao có thể lớn như vậy???」
「 30 tuổi đã coi là lớn tuổi sao, tôi cảm giác tôi còn trẻ a!!!」
「 Cậu trẻ hay không trẻ, cậu nói không có giá trị!」
「 Ai nói mới có giá trị?」
「 Bác sĩ nói mới có giá trị, lần trước tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói tôi 20 tuổi, trái tim 60 tuổi.」
「 Khá lắm......」
「......」
-
Tô Băng Băng thậm chí không thể dùng lời nói, để biểu thị tâm trạng khiếp sợ của mình lúc này.
Trong miệng lẩm bẩm, "Mới chừng 20 tuổi, đã gom tiền chờ kết hôn......"
Nói đến đây.
Ánh mắt Tô Băng Băng, theo bản năng chuyển hướng bên cạnh.
Sau đó.
Rơi vào trên người Trần Mục.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Băng Băng.
Trần Mục né sang một bên.
Đáng tiếc.
Không tránh được.
Nghe được Tô Băng Băng cười tủm tỉm hỏi: "Bác sĩ Trần, học sinh trường các anh, đã chuẩn bị sẵn tiền cưới vợ, anh......"
Trần Mục ghét bỏ: "Tôi có thể sống đến ngày có đối tượng, cũng không tệ rồi."
Tô Băng Băng: "......"
"Bác sĩ Trần, vấn đề của tôi có lớn không?"
Mắt thấy Trần Mục đã buông lỏng cổ tay của mình, sinh viên da giòn liên tục truy vấn: "Tôi không cần phải vào ICU......"
Trần Mục: "Không đến mức đó."
Sinh viên da giòn: "Vậy tôi có thể xin nghỉ bệnh một tuần không?"
Trong ánh mắt khao khát của sinh viên da giòn, Trần Mục lại lắc đầu, sau đó nói: "Cũng không đến mức đó."
Nghe được Trần Mục nói như vậy.
Sinh viên da giòn cũng không chờ cho kim châm trên người mình được rút xuống, liền trực tiếp từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, hướng về phía Trần Mục, "Không thể nào, bác sĩ Trần!!!"
"Buổi hòa nhạc của tôi vẫn rất có......"
Lời còn chưa nói hết.
Sinh viên da giòn chân trái vấp chân phải.
Cả người ngã xuống.
Hướng Trần Mục, có thể thấy rất rõ, trên người sinh viên da giòn có mấy huyệt vị đang châm.
Bởi vì sinh viên da giòn ngã xuống, lệch khỏi hướng ban đầu, kích thích huyệt vị không nên kích thích.
Trần Mục: "!!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận