Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 129: Ta cái này một bọc sách, đều là bệnh lịch của ta cùng kiểm tra báo cáo!

**Chương 129: Túi sách này của ta, đều là bệnh án cùng báo cáo kiểm tra!**
"15 tháng ạ!" Bệnh nhân giường số ba, vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng đáp.
---
"Cứu mạng! Ta bây giờ có phản ứng y hệt bác sĩ Trần, anh bạn này không phải là tự mình phát bệnh, đang nói mê sảng đấy chứ?"
"Sốt ròng rã 15 tháng, chắc chắn người này vẫn còn sống được sao?"
"Sinh viên y yếu ớt giơ tay, một vài ca bệnh đặc thù, xác thực tồn tại khả năng này, nhưng loại bệnh lý này không nên xuất hiện ở bệnh viện trường học chứ?"
"Đây là thuần túy tin tưởng mù quáng vào năng lực cá nhân của bác sĩ Trần."
"Vấn đề là, cho dù năng lực cá nhân của bác sĩ Trần thật sự có thể giải quyết vấn đề của cô ấy, phòng y tế của trường cũng không có nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, hà tất phải lãng phí thời gian này chứ?"
"Đáng thương bác sĩ Trần, một người bình tĩnh như vậy, thế mà ngay trước ống kính phát sóng trực tiếp, ngã chổng vó một cái, thật thê thảm! Ha ha ha ha!!!"
"......"
---
Trần Mục hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong tác hưởng.
Không được!
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!
Đợi hiệu trưởng tỉnh lại, hắn nhất định sẽ buông xuống tất cả công việc trong tay, mang theo 《Đơn xin từ chức》, xông thẳng tới phòng ICU!
Nếu là......
Nếu là hiệu trưởng không đồng ý......
Hắn liền rút ống dưỡng khí của hiệu trưởng!
Trong mơ nhổ!
Dừng bước lại.
Quay đầu nhìn về phía bệnh nhân giường số ba.
Trong con ngươi Trần Mục tràn đầy vẻ không đồng tình, "Bạn học, nếu tình huống của vị học tỷ kia của cậu, thật sự nghiêm trọng như cậu nói, tôi cảm thấy cô ấy không nên tới phòng y tế của trường, mà nên trực tiếp đi bệnh viện."
Bệnh nhân giường số ba gật đầu: "Đi rồi ạ, đây không phải không chữa khỏi hoàn toàn sao?"
"Tôi mới vừa nói với cô ấy, anh bắt mạch cho tôi một cái, liền biết tôi thận hư, có muốn tới thử vận may hay không."
Trần Mục nhíu mày thật chặt.
Vẫn không tán thành cách làm của bọn họ, "Một bệnh viện không được, có thể tới phòng y tế của trường mở giấy chuyển viện, đi bệnh viện khác."
Nam sinh dường như không hiểu, mặt dày mày dạn cười, "Bác sĩ Trần, cô ấy đã sắp đến phòng y tế rồi, hay là anh lại giúp xem thử?"
"Cô ấy đã hẹn khám với một vị chuyên gia, nhưng phải hai ngày sau mới có thể xếp lịch."
"Hôm nay nghe nói cô ấy lại sốt, tôi thật sự sợ cô ấy chịu không được."
"Năm ngoái cô ấy nằm viện bốn tháng, đều thi nghiên cứu đậu rồi, một người cố gắng như vậy......"
Trần Mục nghe có chút đau đầu.
Thở dài một tiếng, "Nếu không, cậu nói trước cho tôi biết, cô ấy sốt ròng rã mười lăm tháng là chuyện gì xảy ra?"
"Là liên tục mười lăm tháng, mỗi ngày không ngừng sốt."
"Hay là liên tục mười lăm tháng, cách một khoảng thời gian lại sốt?"
Nam sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bác sĩ Trần, đây chính là điểm anh không hiểu, nếu mỗi ngày đều sốt, người ta sao có thể sống đến bây giờ?"
Trần Mục gật đầu, như có điều suy nghĩ, "Vậy là sốt cách quãng, trên lầu tôi còn có những bệnh nhân khác, đợi vị học tỷ kia của cậu đến, trực tiếp bảo cô ấy tới phòng y tế tìm tôi là được."
Trần Mục còn chưa nói hết lời.
Liền thấy bệnh nhân giường số ba, điện thoại vang lên một tiếng thông báo.
Trong nháy mắt!
Nam sinh kêu quái dị một tiếng, giày trên đất cũng không xỏ.
Liền chạy nhanh ra ngoài.
Trần Mục: "......"
Vừa nghiêng đầu.
Liền thấy camera sắp chĩa thẳng vào mặt hắn.
Trong nháy mắt.
Trần Mục càng bất đắc dĩ hướng về phía anh quay phim vẫy tay, "Nhìn dáng vẻ cậu ta, hẳn là nhân vật chính sốt ròng rã mười lăm tháng đã đến, chúng ta cũng đi qua xem tình huống thế nào."
Vừa đi tới cửa trường học.
Liền thấy một nữ sinh sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cùng bệnh nhân giường số ba chân trần đi cùng một chỗ.
Nữ sinh đã khước từ qua, nhưng bệnh nhân giường số ba vẫn tích cực cầm giúp túi sách của cô.
Giây phút nữ sinh ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt tuy tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp của nữ sinh.
Trong con ngươi Trần Mục xẹt qua một vòng hiểu rõ, chẳng trách cậu ta tích cực như vậy, nhất định phải nhờ hắn xem bệnh giúp vị học tỷ này.
Tình cảm là có ý với người ta!
Bất quá......
Trần Mục nhìn sắc mặt nữ sinh, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Đích thật là dáng vẻ bệnh đã lâu, hơn nữa hẳn là đã trải qua thời gian dài dùng thuốc, bây giờ đã tạo thành tổn thương gan ở mức độ nhất định.
Đại học Hải Thành còn có sinh viên với tình trạng cơ thể bết bát như vậy, hắn là nhân viên y tế của trường lại hoàn toàn không biết gì.
Ngược lại là hắn không làm tròn bổn phận......
"Theo tôi lên lầu."
Trần Mục đi lên, ánh mắt vẫn không tự chủ được rơi vào cái túi sách căng phồng của nữ sinh.
Nhíu mày nói: "Bạn học, cô hẳn là biết tình trạng cơ thể mình không tốt, trong tình huống như vậy, cá nhân tôi không khuyến khích cô xách vật nặng."
Nữ sinh hơi trầm mặc một chút.
Một lát sau.
Gượng cười khổ sở: "Bác sĩ Trần, trong túi xách tất cả đều là bệnh án của tôi, còn có các báo cáo kiểm tra."
Trần Mục: "......"
Nữ sinh: "Tôi đến xem bác sĩ, cũng nên mang theo bệnh án trước kia."
Trần Mục sờ mũi, có chút lúng túng, "Ở đây không phải chỗ nói chuyện, theo tôi lên lầu, đi phòng y tế nói."
---
"Phía trước tôi thật sự cảm thấy anh bạn này khoa trương, nhìn thấy học tỷ ngoài đời, tôi mới phát hiện, cô gái này có thể không có gió, vẫn có thể ngã, bây giờ cơ bản giống như người giấy."
"Tình huống gì vậy, cô ấy mặc dù rất yếu, nhưng cũng không có gầy thành người giấy?"
"Cô ấy bệnh mười lăm tháng, các người không cân nhắc qua, cô gái này trước kia có khả năng uống thuốc có chứa hormone sao? Một trong những tác dụng phụ của thuốc chứa hormone, chính là sẽ khiến người ta trở nên béo."
"Nhìn cô ấy cũng chỉ hơn 100 cân, uống thuốc có hormone còn gầy như vậy, không uống chẳng phải là gầy thành cọc tre?"
"......"
---
Khi sắp đến cửa phòng y tế.
Trần Mục đột nhiên dừng bước.
Giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc khẩu trang, đưa cho nữ sinh: "Bạn học, phòng y tế của tôi trước đó không lâu vừa dùng cồn khử trùng qua, bên trong có thể có chút mùi kích thích."
"Tôi không biết tình trạng cụ thể của cơ thể cô, nhưng vẫn đề nghị cô đeo khẩu trang, cố gắng hết sức để đường hô hấp của cô không bị kích thích."
Nữ sinh nhẹ nhàng nhận lấy khẩu trang Trần Mục đưa tới, "Cảm ơn bác sĩ Trần."
"Bác sĩ Trần, vậy tôi thì sao!"
"Tôi trước đó không lâu vừa bị cảm nắng ngất xỉu, tôi cũng cần khẩu trang!"
Nam sinh giường bệnh số ba, thấy Trần Mục không có ý định đặc biệt chiếu cố mình, có chút nóng nảy.
Trần Mục đưa tay.
Trực tiếp đoạt lấy túi sách của nữ sinh, từ trong tay nam sinh giường số ba.
Đối diện ánh mắt khó tin của nam sinh, Trần Mục chỉ nói: "Cậu không nói tôi suýt quên mất cậu là bệnh nhân, tôi không có khẩu trang cho cậu, cậu đi về nghỉ ngơi đi."
Thấy nam sinh còn muốn nói gì.
Trần Mục tiếp tục nói: "Tôi biết cậu quan tâm học tỷ của cậu, cậu có thể xuống lầu phòng quan sát, dùng di động xem trực tiếp."
Nói xong.
Trần Mục không tiếp tục để ý tới hắn.
Một tay xách túi sách của nữ sinh, dẫn nữ sinh vào phòng y tế.
Phòng y tế đã được Tô Băng Băng cùng đội viên đeo băng đỏ khử trùng, hơn nữa quét dọn sạch sẽ.
Trần Mục ngồi vào chỗ của mình.
"Đưa thẻ căn cước, hoặc thẻ bảo hiểm y tế của cô cho tôi."
"Tiếp đó tôi cần xem qua bệnh án trong quá khứ của cô, các báo cáo kiểm tra có thể xem sau, tôi cần xem kỹ những bác sĩ trước kia cô đã từng khám, chẩn đoán bệnh của cô như thế nào."
"À, đúng rồi."
"Tôi còn cần lịch sử dùng thuốc đầy đủ của cô, cô đã từng tiêm thuốc gì, uống thuốc gì, tôi đều cần biết rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận