Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 405: Bị bệnh? Không hoảng hốt! Thi một cái Hải Đại nghiên cứu sinh!

**Chương 405: Bị bệnh? Đừng hoảng! Thi đỗ nghiên cứu sinh Hải Đại là được!**
Kỳ thực.
Trong tình huống bình thường.
Gặp phải người bệnh sinh mệnh nguy kịch.
Mà nghi phạm cũng đã nằm trong tầm khống chế.
Cảnh sát cũng sẽ lựa chọn, để bác sĩ trực tiếp đối thoại cùng người nhà bệnh nhân.
Chỉ là......
Vụ án trước mắt của bọn họ.
Không chỉ xã hội quan tâm quá mức.
Trần Mục, vị bác sĩ phụ trách cứu chữa này, còn có "tiền án" tính toán nói đỡ cho nghi phạm.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cảnh sát lựa chọn phương thức truyền lời, tuy hiệu suất có phần chậm chạp này.
Nghe được câu trả lời của mũ thúc thúc.
Trần Mục ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả này.
Trong lòng Trần Mục, đã có thể xem là tương đối lý tưởng.
Bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Ta muốn hỏi một chút, bọn họ ở trong căn phòng này sau khi sửa chữa, được bao lâu rồi."
Mũ thúc thúc dựa theo lời Trần Mục, truyền đạt lại.
Trong quá trình chờ đợi phía bên kia trả lời, lại vô cùng nhạy cảm nắm bắt được từ mấu chốt trong lời nói của Trần Mục.
Có chút nghi vấn nhìn về phía Trần Mục: "Chỗ ở của người bệnh và nghi phạm, có vấn đề?"
Trần Mục vẻ mặt thành thật gật đầu: "Nếu như các ngươi quan sát kỹ chỗ ở của người bệnh, hẳn là có thể nhận ra, đó là kiểu trang trí phòng xuyên tim rất điển hình."
Nghe được mấy chữ phòng xuyên tim này.
Sắc mặt mũ thúc thúc, cũng theo đó trở nên không ổn.
Hai năm nay.
Bọn họ đã tiếp nhận rất nhiều vụ án liên quan đến phòng xuyên tim.
Người trẻ tuổi hy vọng dùng số tiền ít nhất, thuê được một căn phòng lý tưởng cho mình.
Nhưng chủ nhà lại không cam lòng vì khách trọ, mà tiêu tốn nhiều tiền để trang trí.
Kết quả là.
Giữa chủ nhà và khách trọ.
Xuất hiện một loại nghề nghiệp khác, đó là cò nhà.
Cò nhà ký hợp đồng thuê phòng với chủ nhà, trong thời hạn hợp đồng, quyền sử dụng nhà thuộc về cò nhà.
Chỉ cần chủ nhà trong thời gian hợp đồng không vi phạm điều ước, cò nhà sẽ miễn phí tặng cho chủ nhà một bản trang trí mới tinh.
Rất nhiều chủ nhà có nhà cũ cần tân trang, hay là căn bản chỉ có khung thô, không nỡ lòng bỏ tiền ra lắp đặt.
Khi cò nhà mới xuất hiện, đều vô cùng tình nguyện đem nhà của mình cho cò nhà thuê.
Dù sao.
Không có chủ nhà nào, lại không thích một người khách trọ trả tiền thuê sảng khoái, ký kết thời gian dài.
Hơn nữa.
Còn vì chính mình lắp đặt miễn phí.
Khi cò nhà từ trong tay chủ nhà, lấy được quyền sử dụng nhà.
Liền sẽ hợp tác với công ty lắp đặt thiết bị, công ty đồ gia dụng của mình liên thủ.
Dùng giá tiền vô cùng thấp, trang trí ra một căn phòng nhìn đẹp mắt dễ chịu.
Lại dùng mức giá mà người trẻ tuổi cảm thấy tương đối hợp lý, cho người trẻ tuổi thuê.
Nhưng mà......
Phòng ốc như vậy.
Tuy giá cả tương đối phù hợp, hơn nữa nhìn cũng đẹp mắt.
Nhưng trên thực tế.
Hàm lượng Formaldehyde cực cao.
Rất nhiều người trẻ tuổi, cũng chính bởi vì ở trong căn phòng như vậy.
Vừa tốt nghiệp đại học.
Đắc ý, thuê một căn phòng mình thích.
Cảm thấy chính mình cũng có thể làm chủ một không gian độc lập, có một tiểu gia thuộc về mình.
Nhưng kết quả......
Lại bởi vì một căn phòng xuyên tim như vậy.
Tại độ tuổi vốn nên tươi đẹp, lại mắc phải bệnh bạch cầu!
Chú ý tới sắc mặt biến hóa của mũ thúc thúc.
Trần Mục liền hiểu rõ.
Đối phương kia đối với mô thức phòng xuyên tim, cũng có mức độ hiểu biết nhất định.
Thừa thắng xông lên, tiếp tục mở miệng nói: "Vấn đề phổi và thổ huyết hiện tại của người bệnh, thậm chí là hôn mê, có xác suất cực lớn, đều là do hít vào quá nhiều Formaldehyde, dẫn đến nhiễm trùng phổi."
"Hơn nữa, sức chống cự hiện tại của người bệnh cực thấp, không loại trừ khả năng mắc bệnh bạch cầu."
Mũ thúc thúc: "Tê!"
-
「 Ta đi! Lại là mấy cái phòng xuyên tim đáng chết này!」
「 Ta đã từng có một người bạn quan hệ rất thân, cũng bởi vì vào ở phòng xuyên tim, dẫn đến bệnh bạch cầu, gia thuộc đến bây giờ vẫn còn đang kiện tụng với cò nhà!」
「 Ngươi vẫn chỉ là bạn của ngươi, chính ta chính là người bị hại của phòng xuyên tim, bây giờ còn đang nằm viện điều trị bằng hóa chất đây.」
「 Trời ơi, thế mà lại nghiêm trọng như vậy sao, ta còn vừa chọn một căn phòng nhìn rất đẹp, giao tiền thuê một năm rồi.」
「 Ngươi cái này, người không nói nhiều......」
「 Lời này còn có thể nhiều không, ở thêm mấy năm, có thể cũng không nói được lời nào, trực tiếp đi đời nhà ma!」
「 Nếu thật sự thuê phòng xuyên tim, tìm công ty chuyên nghiệp kiểm tra Formaldehyde đi, thật sự có vấn đề, vì mạng của mình, cũng không thể ở trong phòng xuyên tim a!」
「 Đúng vậy, tiền đâu có quan trọng bằng mạng?!」
「 Đạo lý là đạo lý này, nhưng ta vẫn muốn yếu ớt nói một câu, tiền kỳ thực cũng thật sự quan trọng......」
「......」
-
Nghe được Trần Mục nói.
Nhiễm trùng phổi.
Còn có không loại trừ khả năng bệnh bạch cầu.
Lúc này.
Mũ thúc thúc, cũng không nhịn được nhìn về phía ống kính trực tiếp một cái.
Nói đến nước này.
Hắn cũng coi như là nhìn rõ một vài thứ.
Vị giáo y này của đại học Hải Thành, là cố ý nói về đề tài phòng xuyên tim này trước ống kính phát sóng trực tiếp.
Vì chính là gây nên sự chú ý nhất định của xã hội, để cho càng nhiều khách trọ chú ý.
Không nghĩ tới vị giáo y này.
Vẫn rất có tinh thần trách nhiệm xã hội.
Đáng tiếc.
Những suy nghĩ trong lòng mũ thúc thúc, cũng sẽ không được Trần Mục nghe thấy.
Trần Mục nếu là nghe được, nhất định sẽ nói đối phương đã đánh giá cao chính mình.
Hắn chuyên môn nói điều này trước ống kính.
Một mặt là hy vọng gây được sự chú ý của ban ngành liên quan.
Còn mặt khác......
Trần Mục cũng có tư tâm.
Học sinh đại học Hải Thành, một ngày nào đó cũng phải tốt nghiệp.
Dựa theo đám người kia, tính cách vô tâm vô phế.
Có lẽ.
Thật sự có thể làm ra chuyện, đi thuê phòng xuyên tim.
Nhưng mà......
Đối với Trần Mục mà nói, sinh viên tốt nghiệp đại học Hải Thành đi thuê phòng xuyên tim, còn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất.
Chuyện đáng sợ nhất là......
Năm đầu tiên Trần Mục đến đại học Hải Thành làm việc.
Liền từng gặp một sinh viên đại học Hải Thành.
Một cô nương vô cùng hung ác.
Tốt nghiệp thuê phòng xuyên tim, mắc bệnh bạch cầu.
Cuối cùng nghĩ tới phúc lợi của trường cũ.
Trực tiếp phấn đấu một năm, trong lúc điều trị hóa chất bệnh bạch cầu, thành công thi đậu nghiên cứu sinh đại học Hải Thành.
Mà Trần Mục.
Chính là vị giáo y xui xẻo, cần phải điều trị thân thể cho người bệnh bạch cầu này.
Gặp phải một hai người bệnh như vậy là được rồi.
Trần Mục là thật tâm sợ, đám sinh viên mỏng manh này không tự chú ý.
Quay đầu.
Trong giáo y viện nằm la liệt một đám nghiên cứu sinh mắc bệnh bạch cầu.
Đến lúc đó cũng không cần khám bệnh.
Hắn mang theo bí thư và hiệu trưởng, trực tiếp lên sân thượng của trường mà "tiêu tiêu nhạc".
Có lúc.
Hy vọng đám sinh viên mỏng manh kia, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.
Cũng không chỉ là vì đám sinh viên mỏng manh kia.
Mà còn là để bảo vệ cái mạng chó của chính mình.
Trần Mục nâng cằm, nhìn bụng người bệnh.
Trong lòng suy nghĩ như vậy.
Từ trong tai nghe của mũ thúc thúc, loáng thoáng có chút động tĩnh.
Mũ thúc thúc nhìn về phía Trần Mục: "Bác sĩ Trần, bên kia vừa cho tin tức."
"Nghi phạm, cùng với người bệnh cần cứu trợ này, đã ở trong căn phòng của bọn họ hơn năm năm tính đến thời điểm hiện tại."
Nói tới đây.
Mũ thúc thúc không nhịn được, liếc Trần Mục một cái: "Bác sĩ Trần, chuyện phòng xuyên tim, có thể lầm hay không?"
"Sau khi cảnh sát đưa ra, người bệnh có khả năng ngộ độc Formaldehyde."
"Người nhà bệnh nhân phản ứng kích động dị thường, nhiều lần biểu thị, căn phòng là do bọn họ tự động lắp đặt."
"Không thể nào là phòng xuyên tim, không có khả năng có Formaldehyde, bác sĩ Trần, trong này liệu có hiểu lầm gì không......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận