Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 108: Chuột cắn ngươi một cái, ngươi cắn ngược lại chuột hai cái?

**Chương 108: Chuột cắn ngươi một cái, ngươi cắn lại chuột hai cái?**
Không đúng!
Không chỉ có thế!
Trần Mục vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm con chuột trong tay nữ sinh.
Trên bụng con chuột kia còn có một vòng tròn trịa dấu răng.
Lông trên bụng rụng hết cả!
Mà kiểu dáng dấu răng đó, nhìn qua giống như của người?
Trần Mục chưa bao giờ thấy qua tình huống quỷ dị như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ.
Không đúng.
Hắn vừa mới, hình như ở khóe môi nữ sinh, đã thấy qua...
Trần Mục không thể tin nổi đưa ánh mắt chuyển dời đến khóe môi của jk nữ sinh.
Chỉ thấy.
Mấy sợi lông màu xám, trộn lẫn vết máu loang lổ.
Đang dính ở khóe môi nữ sinh???
Trần Mục ước chừng ngây người nửa phút, mới chỉ tay vào con chuột trong tay nữ sinh, với vẻ mặt khó mà tin nổi, hỏi: "Bạn học, ngươi cắn con chuột?"
Nghe Trần Mục hỏi như vậy.
Nữ sinh mặt mày không vui.
Từ giường kiểm tra nhảy xuống.
Đột nhiên ném con chuột tới trước mặt Trần Mục.
Trần Mục theo bản năng né tránh một bước, thấy tay nữ sinh vẫn vững vàng bóp chặt cổ con chuột.
Lúc này mới không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nữ sinh đang cau mày nhìn Trần Mục, "Bác sĩ Trần, ngươi nhìn tay của ta, rõ ràng là con chuột chết tiệt này cắn ta trước!"
Trần Mục nhìn theo ánh mắt.
Liền nhìn thấy trên tay nữ sinh đang cầm chuột, lại có hai cái dấu răng.
Rất rõ ràng.
Là con chuột trong tay nữ sinh để lại.
Mặc dù biết loại thời điểm này, chính mình càng nên quan tâm nữ sinh bị chuột cắn.
Nhưng Trần Mục vẫn không khống chế nổi lòng hiếu kỳ của mình, chỉ vào con chuột trong tay nữ sinh, "Cắn ngươi trước? Cho nên ngươi cắn ngược lại nó?"
Trần Mục nhìn dấu răng trên đỉnh đầu và trên bụng con chuột.
Truy vấn: "Chuột cắn ngươi một miếng, sau đó, ngươi trả lại nó hai miếng?"
Nữ sinh hùng hồn gật đầu một cái, "Đúng vậy a!"
Trần Mục: "..."

"Ta dựa! Bây giờ một cái đại hán cao 1m8, đột nhiên quỳ gối trước máy vi tính! Nữ hiệp xin nhận ta cúi đầu!"
"Giờ một người phương bắc phát ra tiếng nổ đùng đoàng sắc bén, trong tay nàng con chuột to bằng con mèo đã đành, nàng còn dám cắn trả?"
"Đời ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy con chuột lớn như vậy!"
"Đây là vấn đề chuột lớn nhỏ sao? Không có người nhìn thấy dấu răng trên đầu con chuột sâu bao nhiêu sao, trắng hếu là xương đầu của chuột a!"
"A? Cô em này nhìn ngây thơ như vậy, mà hạ miệng ác thế?"
"..."

Trần Mục lại không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Làm bác sĩ nhiều năm như vậy.
Hắn chưa từng gặp qua cục diện quỷ dị thế này!
Cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Trần Mục chỉ vào con chuột trong tay nữ sinh, "Ngươi đã cắn qua nó, bây giờ đã hả giận chưa?"
Nữ sinh gật đầu.
Trần Mục lúc này mới tiếp tục mở miệng nói; "Ngươi mang con chuột này xuống, giao cho bảo an ở phòng bảo vệ lầu một, hắn sẽ xử lý con chuột này."
"Ngươi đem con chuột giao cho hắn xong, quay lại đây ta xử lý vết thương cho ngươi."
"Ngươi giao thẻ căn cước của ngươi, hoặc thẻ bảo hiểm y tế cho ta trước, ta viết bệnh án cho ngươi."
Nữ sinh gật đầu một cái: "A, được!"
Nói xong.
Đem thẻ căn cước của mình đưa cho Trần Mục.
Một tay cầm chuột, ung dung rời khỏi phòng y tế.
Trần Mục đặt thẻ căn cước nữ sinh để lại lên trên máy.
Máy tính trong phòng y tế, cũng hiện ra tên nữ sinh "Vương Thắng Nam".
"Cái tên này, ngược lại rất hợp với nàng."
"Ta vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy rất nhiều nam sinh, đều có chút sợ con chuột trong tay nàng đó!"
Tô Băng Băng đứng ở một bên, từ tận đáy lòng cảm thán nói.
Khóe miệng Trần Mục co quắp, mở bệnh án của Vương Thắng Nam.
Để tay trên bàn phím, lại chần chờ...

"Gì tình huống, giao diện cũng đã mở ra, bác sĩ Trần sao không viết bệnh lịch, ta còn chờ xem đây!"
"Đó không phải là không viết bệnh án sao? Rõ ràng là không biết viết như thế nào có được không?!"
"Sau này ta cũng không bái Quan công, ta bái Vương Thắng Nam!"
"Ta - một kỳ cựu chẩn bệnh, giờ khắc này đại não cũng có chút đứng hình, bệnh án này thật không dễ viết a!"
"Mấy sinh viên non nớt này sao một người so với một người lại mãnh liệt như thế, không nói con chuột kia đáng sợ bao nhiêu, trên thân chuột có bao nhiêu loại virus, nàng cũng dám ngoạm ăn!"
"Nghé con mới sinh không sợ cọp, bất quá cũng chỉ đến thế!"
"..."

Tay Trần Mục để trên máy vi tính, mấy lần nâng lên, lại mấy lần hạ xuống.
Đang lúc phát sầu làm sao để viết bệnh án.
Cửa đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh.
Trần Mục ngẩng đầu.
Liền thấy Vương Thắng Nam vẻ mặt không nói nên lời đi đến, "Bác sĩ Trần, phương thức xử lý ngươi đưa ra không đáng tin cậy chút nào!"
Trần Mục: "A?"
Vương Thắng Nam bĩu môi, "Ta vừa mới mang chuột vào phòng bảo vệ, thì chú bảo vệ kia liền thét lên, thanh âm kia sắc bén..."
"Tê! Suýt chút nữa thủng màng nhĩ của ta!"
Trần Mục lặng lẽ trong chốc lát.
Vừa tìm lại giọng nói của mình, "Xin lỗi, đợi hiệu trưởng từ phòng cấp cứu tỉnh lại, ta sẽ nói với hắn, sau này tuyển bảo an không được sợ chuột!"
Vương Thắng Nam hài lòng gật đầu một cái, "Cái này còn tạm được!"

"???"
"Sinh viên non nớt bây giờ không chỉ có thể ảnh hưởng nội quy trường học, còn có thể ảnh hưởng đến việc tuyển người của trường học?"
"Oa! Một người muốn đi đường tắt, bớt 20 năm đường vòng, đi làm bảo an thì ủy khuất khóc không ra tiếng! Đại nam nhân sợ con chuột thì sao! Thì sao!"
"Người ta là con gái còn dám cắn chuột, ngươi còn không bằng một cô nương!"
"Ngươi giỏi! Ngươi cũng đi cắn thử xem, ta gọi ngươi là cha cũng được!"
"Phía trước kia xác định? Ngươi nếu là gọi ta là cha, ta sẽ thật sự đi cắn!"
"Trước mặt cân nhắc, ngươi gọi ta một tiếng cha, ta cũng có thể suy nghĩ đi cắn một cái!"
"Tê! Vẫn là các ngươi trâu bò, cho nên khi nào thì gọi cha? Chuột đã chuẩn bị xong!"
"..."

Trần Mục liếc nhìn Vương Thắng Nam hai tay trống không.
Vẫn không nhịn được, hỏi một câu: "Bạn học, ta muốn biết, nếu xử lý chuột không phải bảo an, vậy con chuột trong tay ngươi..."
Đối diện với đôi mắt Vương Thắng Nam.
Trần Mục lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Ta trước tiên giải thích với ngươi, ta tuyệt đối không phải sợ chuột!"
"Nhưng mà con chuột - loài sinh vật này, trên người có rất nhiều vi khuẩn."
"Ở phòng y tế - nơi như thế này, không vệ sinh..."
Vương Thắng Nam vẻ mặt "thấu hiểu lòng người" nhìn Trần Mục, gật đầu một cái: "Hiểu rõ! Bác sĩ Trần tuyệt đối không phải sợ chuột!"
Tô Băng Băng ở bên cạnh cười trộm.
Trần Mục "hung dữ" trừng Tô Băng Băng một mắt, Tô Băng Băng mới cố gắng kìm nén khóe miệng của mình.
Vương Thắng Nam chỉ hướng ra ngoài cửa, "Chú bảo vệ kia không dám xử lý chuột, ta cũng chỉ có thể tự đi."
"Dựa theo lời chú bảo vệ nói, ta tìm một cống thoát nước, kéo nắp cống lên!"
"Sau đó ném con chuột vào, rồi đậy nắp cống lại, chuột sống hay chết sau đó, đành phải xem tạo hóa của nó!"
Trần Mục gật đầu một cái, "Vậy à..."
"Ngươi nói cho ta biết trước, từ lúc chuột cắn ngươi tới bây giờ, đã qua bao lâu."
Vương Thắng Nam giơ tay lên, nhìn đồng hồ.
Trả lời: "Đại khái, chưa đến một giờ?"
Trần Mục đưa tay, bắt đầu gõ bàn phím.
Trong bệnh lịch của Vương Thắng Nam, gõ xuống hàng chữ thứ nhất.
《 Bệnh lịch viện y tế đại học Hải Thành 》
Họ tên: Vương Thắng Nam.
Giới tính: Nữ.
Phòng: Phòng cấp cứu viện y tế.
Bệnh nhân kể triệu chứng bệnh: Bị chuột cắn bị thương một giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận