Giáo Y Thanh Nhàn? Ngươi Có Thể Nghe Qua Da Giòn Sinh Viên!

Chương 168: Chụp ct, các ngươi liền sẽ tại trong bụng của nàng, nhìn thấy một đống đại tiện!

**Chương 168: Chụp CT, các ngươi sẽ nhìn thấy một đống "cứt" to tướng trong bụng nàng!**
Từ Lượng nhận cáng cứu thương Trần Mục đưa tới.
Lại tìm hai nam sinh cao to lực lưỡng trong đám đông đang xếp hàng vây xem để hỗ trợ.
Một đường khiêng nam sinh đến phòng chụp CT một cách ổn thỏa.
Trần Mục đứng ở cửa phòng y tế của trường.
Chỉ vào Nghiêm Chi đang ngồi bên trong, nói với các học sinh bên ngoài: "Tình hình của sư tỷ này của các ngươi rất nghiêm trọng, ta cần dành một khoảng thời gian rất dài để phân tích bệnh tình cho nàng."
"Nếu có ai bộc phát bệnh nặng, triệu chứng nghiêm trọng, có thể trực tiếp gõ cửa vào."
"Không cần xếp hàng."
Nói xong những lời này.
Trần Mục liền trở về chỗ ngồi của mình.
Cầm bệnh án mà lúc trước mình đã viết cho Nghiêm Chi, chuẩn bị tiếp tục lần theo mạch suy nghĩ trước đây.
Thuận tiện xem xem có chỗ nào mà bác sĩ trước đó bỏ sót không, có thể giúp Nghiêm Chi nhanh chóng tìm ra nguyên nhân gây bệnh.
Mặc dù nói Nghiêm Chi sốt cao từng cơn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài.
Sớm muộn gì người cũng sẽ suy kiệt.
Bệnh án vừa mới cầm lên.
Ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.
Một nữ sinh, dìu một nữ sinh khác.
"Bác sĩ Trần, tình huống của bạn cùng phòng ta, có, có thể xem trước giúp chúng ta không?"
Trần Mục túm một cái ghế từ bên cạnh mình ra.
Hướng về phía nữ sinh đang ôm bụng, có chút áy náy gật đầu một cái, "Ngồi đi, nói một chút tình huống của ngươi."
"Bác sĩ Trần, đây là thẻ căn cước của ta."
Trần Mục cầm thẻ căn cước của nữ sinh quét một cái trên máy.
Thông tin của nữ sinh, liền hiện ra trên máy tính.
Nhan Xảo.
Trần Mục liếc mắt nhìn tên trên máy tính.
Tạo một bệnh án điện tử mới ở dưới tên Nhan Xảo.
Nhan Xảo ôm bụng nói: "Bác sĩ Trần, bụng ta gần đây không đau, thế nhưng trong bụng ta giống như xuất hiện một vật cứng rắn."
"Ta muốn đến phòng y tế của trường xem, có phải là có khối u gì không."
Trần Mục trầm mặc một chút.
Bất đắc dĩ nói: "Khối u trong bụng ngươi, nếu như nghiêm trọng đến mức ngươi có thể tự mình sờ được, như vậy ít nhất cũng đáng giá phải phẫu thuật."
Nghe thấy hai từ phẫu thuật.
Nhan Xảo cả người trong nháy mắt cứng đờ.
Nhìn thấy bộ dạng nữ sinh rõ ràng có chút luống cuống, Trần Mục càng thêm bất đắc dĩ, "Vẫn chưa điều tra ra vấn đề cụ thể là gì đâu, không cần vội vàng tự dọa mình."
"Ta bắt mạch cho ngươi trước."
Lời vừa dứt.
Nhan Xảo liền đã không kịp chờ đợi, đặt cánh tay lên mặt bàn.
Cổ tay vừa vặn đặt trên gối bắt mạch.
Nhìn dáng vẻ thành thạo cứ như đã đến phòng y tế cả trăm ngàn lần.
Trần Mục giữ im lặng, đặt tay lên mạch của Nhan Xảo.
Một lát sau.
"Tay còn lại."
Nhan Xảo ngoan ngoãn đặt tay còn lại lên trên gối bắt mạch.
Lại hai mươi mấy giây sau.
Trần Mục buông tay ra, "Vấn đề của ngươi không lớn."
Ngoài miệng nói như vậy.
Trần Mục vẫn là từ trong tủ bên cạnh, lấy ra một tấm ga giường dùng một lần.
Không cần Trần Mục mở miệng.
Tô Băng Băng đã rất ăn ý tiến lên hỗ trợ.
Đầu tiên là giúp kéo tấm ga giường dùng một lần trước đó lại.
Tiếp đó lại giúp Trần Mục trải tấm ga giường mới lên trên giường kiểm tra.
Trần Mục chỉ chỉ giường kiểm tra, nói với Nhan Xảo: "Nằm xuống."
Nhan Xảo có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn máy quay phim, "Bác sĩ Trần, ngươi kiểm tra cho ta, không cần vén quần áo lên sao?"
Trần Mục cũng liếc mắt nhìn về hướng máy quay, "Không cần, nếu như đụng chạm đến bộ phận riêng tư cá nhân, ta sẽ trao đổi trước với ngươi, hỏi ý kiến của ngươi."
"Cho dù là xem bệnh không đụng chạm đến riêng tư, nếu như ngươi ngại, cũng có thể yêu cầu người quay phim tránh đi."
Nghe được lời Trần Mục nói.
Người quay phim bắt đầu nhe răng trợn mắt sau máy quay.
Trần Mục vẫn giữ nguyên vẻ mặt: "Hợp đồng mà tổ chương trình ký kết là với trường học và nhân viên công tác của phòng y tế, các ngươi không có nghĩa vụ phối hợp bọn hắn quay phim."
— 「 Ha ha ha ha!!! Cười xỉu, cảm giác anh quay phim kia sắp phát điên rồi!」 「 Trực tiếp theo rất mệt, bác sĩ Trần đây là đang thông cảm cho anh ấy, cho anh ấy thời gian và cơ hội nghỉ ngơi a!」 「 Các ngươi đây đều là lừa mình dối người thôi, người quay phim sợ nhất là khách quý mà mình phụ trách quay, biến mất ở trong ống kính của mình.」 「 Đúng vậy, khách quý không xuất hiện trong ống kính, bên phía tổ chương trình rất có thể bỏ lỡ một vài hình ảnh nổi bật.」 「 Thế nhưng bác sĩ Trần nói cũng không sai, tổ chương trình lại không có ký kết với học sinh, học sinh nếu như không muốn bị quay phim, cũng có thể cự tuyệt.」 「 Kỳ thực như vậy rất tốt, giao quyền lựa chọn cho học sinh, nếu như học sinh cự tuyệt, mà vẫn đang phát trực tiếp, tổ chương trình cũng không thể cưỡng ép quay phim.」 「......」 — Nhan Xảo cười cười: "Không sao cả, bác sĩ Trần, chỉ cần không vén quần áo lên, anh ấy quay cũng không có vấn đề gì."
Trần Mục mang bao tay y tế dùng một lần vào, "Nếu ngươi không ngại, vậy thì trực tiếp nằm xuống."
Nhan Xảo ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn Trần Mục.
Trần Mục nhẹ nhàng ấn mấy lần vào phần bụng của Nhan Xảo.
Rất nhanh.
Đã tìm được vị trí mà Nhan Xảo nói.
Theo mấy lần ấn của Trần Mục.
Nữ sinh đi cùng Nhan Xảo, điên cuồng gật đầu, mở miệng nói: "Đúng đúng đúng! Bác sĩ Trần, chính là chỗ ngươi đang sờ đó!"
"Bác sĩ Trần, ngươi có sờ thấy trong bụng nàng, có một khối cứng rắn không?"
"Thật sự không cần chụp phim sao?"
Vài giây đồng hồ sau.
Trần Mục thu tay về, tháo bao tay dùng một lần trên tay xuống.
Biểu tình trên mặt.
Cũng bắt đầu trở nên có chút khó nói thành lời.
"Máy móc kiểm tra các loại trong trường bây giờ đều có thể sử dụng bình thường."
"Nếu như các ngươi không yên tâm, cũng có thể lựa chọn chụp phim, nhưng ta muốn nói rõ với các ngươi, chụp phim chắc chắn sẽ có phóng xạ."
"Hơn nữa..."
Trần Mục ngừng một chút.
Hình như là đang sắp xếp từ ngữ.
Nhan Xảo không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Mục.
Rất quan tâm đến tình huống của mình, "Bác sĩ Trần, hơn nữa gì cơ?"
Bác sĩ Trần giơ tay tạo thành hình một vòng tròn to cỡ ổ bánh mì.
Mở miệng nói: "Hơn nữa, cho dù chụp CT, các ngươi cũng chỉ có thể nhìn thấy trong bụng của nàng, một đống 'phân' to như thế này."
Trần Mục nói xong.
Trở lại vị trí làm việc của mình.
Tiếp tục điền bệnh án của Nhan Xảo, "Người bệnh gần đây có tình trạng táo bón."
Nhan Xảo đi đến bên cạnh Trần Mục.
Nhìn thấy bệnh án của mình tóm tắt hai chữ "táo bón" to tướng, có chút đỏ mặt.
Đưa tay lên.
Tính toán che khuất ống kính, "Anh quay phim ơi, hay là đoạn này đừng quay nữa..."
"Xảo Xảo, đây là trực tiếp."
Nữ sinh đi cùng Nhan Xảo, hoàn toàn không nén được nụ cười của mình.
Nhan Xảo "ưm" một tiếng, im lặng che mặt mình, bắt đầu giả chết.
Xong đời.
Sớm biết lúc nãy đã từ chối quay phim rồi.
Bây giờ cả nước đều biết nàng bị táo bón, còn coi 'baba' như khối u.
"Thả lỏng, vì táo bón mà tới phòng y tế, ngươi không phải là người đầu tiên."
"Ngươi nằm xuống lại đi, ta châm hai mũi cho ngươi, chậm nhất là sáng mai, ngươi liền có thể 'thông'."
Nhan Xảo nằm lại trên giường kiểm tra.
Lúc nằm xuống.
Nhan Xảo còn không quên dùng hai tay che mặt mình.
Nữ sinh đi cùng Nhan Xảo, mấy lần muốn nói lại thôi nhìn về phía Trần Mục.
Cuối cùng vẫn là Trần Mục quay đầu nhìn về phía nàng, "Thế nào, ngươi cũng có bệnh?"
Nữ sinh nghiêm túc gật đầu, "Bác sĩ Trần, ngươi nói đúng, ta hình như thật sự có bệnh!"
"Sáng nay, trên da ta đột nhiên xuất hiện những mảng lớn màu đỏ, kiểu một mảng trắng một mảng đỏ."
"Sau đó!"
"Ta lên Baidu!"
Trần Mục cầm kim châm dừng lại một chút, "Ung thư khởi phát?"
Nữ sinh lắc đầu, "Không có, mấy bác sĩ trên Baidu nói, ta đây chắc là bệnh về máu, cần phải thay máu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận